Tôi liếc nhìn xung quanh một lượt rồi thở dài ngao ngán.
Cạch!
Bỗng, một ly rượu cocktail khác được đặt lên bàn. Theo phải xạ, tôi đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn theo cánh tay đó.
Là Mạc Y!!! Sao nhỏ xuất hiện như ma thế?
Mạc Y nhếch miệng cười cợt, đôi mắt sắc xảo như dao găm. Nhỏ vén lọn tóc vàng bị rũ xuống qua tai, rồi ngồi cạnh tôi.
Mùi thơm của hoa tú cầu phảng phất đâu đó...
Mạc Y liếc nhìn tôi"Hi, xem ra cô chẳng có ai bầu bạn. Vậy, tôi có thể ngồi đây được chứ"
Tôi không hiểu nhỏ đang có ý đồ gì, không thể nhìn thấu tâm can con nhỏ mưu mô này qua đôi mắt kia, tôi khẽ gật đầu như đứa ngốc được cho kẹo.
"Thực ra, giữa chúng ta cũng có nhiều mâu thuẫn và tôi cũng chẳng ưa cô cho lắm. Nhưng, thôi đi! Đằng nào, hôm nay cũng là buổi tổng kết năm
học, hai ta có thể làm hòa được chứ. OK" Mạc Y thấy điệu bộ khó xử của
tôi bèn giải thích, nháy mắt tinh nghịch.
Boong! Chuông cảnh báo vang liên hồi trong đầu tôi.
Lâm Tử Hy, dù thế nào đi nữa mày cũng nên đề cao cảnh giác với con nhỏ này vẫn hơn.
"Sao thế? Bộ cô vẫn còn nghi ngờ tôi à? Hơ Hơ. Bạn Lâm yên tâm đi!
Trước đây, chẳng phải tôi và bạn vẫn thân thiết với nhau lắm ư" Mạc Y
chìa cánh tay nõn nà ra trước mắt tôi, điệu bộ thành khẩn.
"Đừng suy nghĩ mông lung, tôi hiểu cô hơn ai hết! Tôi không giống với ai đó, lúc nào cũng áp đặt những suy nghĩ xấu xa với người khác đâu" Mạc Y vẫn cương quyết, giọng nói êm ru của nhỏ nhanh chóng át đi tiếng nhạc
du dương.
Áp đặt những suy nghĩ xấu xa với người khác?
Tôi đâu phải loại người như thế? Nghĩ vậy, tôi liền bắt tay với nhỏ để
thanh minh cho mình, miệng nói líu cả lưỡi"Hi, cô đừng vội kết luận tính cách tôi thế chứ"
Mạc Y nhìn hai bàn tay đang nắm chặt, khóe môi nở nụ cười mãn nguyện"Nào, chúng ta cạn ly nhé"
Nhìn điệu bộ chân thành của nhỏ, tôi thấy do dự.
Nhỏ nhướn cặp lông mày lên, ý muốn nói Chính Hành Động Này Đã Tố Cáo Bản Chất Của Cô!
Lấy hết can đảm, tôi nhấc ly cocktail nhỏ vừa đưa lên.
Cạch!
Tiếng chạm ly vọng ra xung quanh như cố ý để mọi người biết. Lập tức,
hàng loạt những ánh mắt chuyển từ ngạc nhiên đến kinh ngạc quét xoẹt qua người tôi.
"Ô. Hai người họ vừa mới đại chiến xong đã làm lành, tuyệt quá"
"Công chúa Mạc Y thật dũng cảm nhận lỗi. May mà nhỏ Tử Hy cũng biết điều gớm"
"Lâm Tử Hy baby cũng chẳng kém cạnh, cô ấy độ lượng nên mới tha thứ cho nhỏ Mạc nhé"
"..."
Hàn vạn những lời nhận xét theo gió truyền vào đôi tai bé bỏng này.
Uống một ngụm dứt khoát, rượu cocktail thanh dịu, hòa quyện vị chua
chua của chanh tươi và vị cay mát của húng quế, xen lẫn trong đó là chút nồng nàn, rạo rực của rượu Rum, toàn thân tôi trở nên ấm áp hơn trong
mùa đông lạnh giá này.
Cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào khiến tôi cảm thấy khoan khoái hơn lúc trước.
"Vậy là hết nhé" Tôi nở nụ cười rạng rỡ nhìn thẳng vào đôi mắt sắc xảo
của Mạc Y, chắc lần này nhỏ có ý muốn xin lỗi thật. Tuy nhiên, nụ cười
trên khuôn mặt dần trắng bệch nhanh chóng bị dập tắt bởi cơn đau bụng dữ dội.
Chết cha! Chắc tại chưa ăn gì mà đã nốc bao nhiêu rượu rồi!
Khó chịu quá, bụng tôi như quặn lại, nếu để người khác nhìn thấy cảnh
tượng này thì thật bẽ mặt.
"Sao thế" Mạc Y ghé sát tai tôi thì
thầm, hương hoa tú cầu phả vào khuôn mặt tái mét của tôi, từng giọt mồ
hôi lạnh, nhễ nhại trên trán"Đau bụng lắm phải không. Hơ Hơ"
Thái độ của nhỏ khiến đầu tôi như muốn nổ tung, con nhỏ đáng ghét! Lấy hết can đảm, tôi vội chạy ra khỏi hội trường.
Trong đêm tối lạnh lẽo, bóng hình mảnh mai vụt qua những bông tuyết
trắng. Nhà vệ sinh, nhà vệ sinh, trong đầu tôi chỉ hiện ra hai chứ WC to đùng đoàng.
Trời đất xung quanh như tối sầm lại...
Toàn thân tôi trở nên nhẹ nhõm, nền đất bao phủ bởi lớp tuyết lạnh, da thịt tôi như tê dại hoàn toàn...
Cộp Cộp
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần.
Trước mắt tôi, dáng vẻ yêu kiều khoác bộ áo lông vũ đang đứng sừng sững, miệng nở nụ cười chế giễu.
"Đúng là kẻ ngốc có một không hai trên đời. Bộ, cô tưởng bổn tiểu thư
này muốn làm lành với kẻ đã cướp hết mọi thứ đáng lẽ phải thuộc về tôi
sao"
Câu nói đó in sâu vào cái đầu đang rỗng tuếch này. Đó là kí ức duy nhất mà tôi nhớ trước khi ngất đi.
Nếu được lựa chọn lại...
Đừng nên tin tưởng quá vào một ai đó!
Khóe mắt bỗng giật giật, tôi mở đôi mắt thẫn thờ nhìn ra xung quanh,
đầu óc quay mòng mòng. Xung quanh là cả một biển tuyết trắng, còn tôi
đang ngồi trên nền tuyết đó. Chiếc váy trắng hòa quyện với sắc màu của
tuyết, khiến tôi như chìm đi ở nơi đây.
Từng cơn gió lạnh buốt
thổi qua tai, mái tóc được búi gọn gàng giờ đây rối bù cả lên, toàn thân lạnh cóng, nổi hết da gà. Trên trán tôi, thấy rõ từng đường gân xanh.
Chỗ này là đâu thế? Trông quá quen thuộc mà tôi chẳng nhớ gì hết, đầu
óc dường như chẳng còn chút dữ liệu gì về thế giới đầy mối nguy hiểm
này.
Tôi gắng gượng đứng dậy, nhưng toàn thân mềm nhũn như cọng bún thiu, ngã chỏng quèo xuống đất. Oái! Đau quá, giờ mới ý thức được
bản thân đang nghĩ gì.
Lâm Tử Hy, mày phải thật bình tĩnh, hãy cố nhớ...cố nhớ lại xem đây là nơi đâu?
Bộ óc thông minh của Hotgirl Minh Khánh bắt đầu hoạt động trở lại.
Phía trước là hai chiếc ghế dài, đứng hiên ngang như vệ sĩ giữa bầu
trời đêm đầy những bông tuyết. Bên cạnh, những chậu hoa hồng bị tuyết
phủ dày đặc, nhưng hoa vẫn mang sắc đỏ rực rỡ.
Hơ, dường như
tôi đã nhìn thấy nó ở đâu rồi. Hoa hồng, hàng ghế, khuôn viên trường
rộng lớn, lớp đặc biệt,...mọi thứ đều hiện ra trước mắt tôi một cách rõ
ràng.
Ôi, đau đầu quá! Cảm giác cố nhớ lại những điều đã bị lãng quên thật khó chịu.
Pi Pi Pi
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Nó ở đâu vậy nhỉ?
Tôi đảo mắt ra xung quanh, rồi vén vạt váy lên. Hơ, em điện thoại yêu quý ở đây rồi.
"A...a...lô" Tôi cố với lấy chiếc điện thoại nằm chỏng quèo dưới đất, vội nhấn nút nghe, miệng lắp ba lắp bắp.
"Lâm Tử Hy, bà đang ở đâu thế? Buổi lễ tuyên dương sắp bắt đầu rồi đấy"
Đầu bên kia truyền lại giọng nói lo lắng pha chút tức giận của Khâu Á
Đông. Chết cha!
Tôi thì thào vào điện thoại, giọng run run vì
tuyết trắng đang phủ kín trên đầu của mình"Á Đông...bà mau đến cứu tôi
đi, tôi bị nhỏ Mạc Y bắt..."
Chưa kịp nói hết câu, chiếc điện thoại đắt tiền của tôi bị gạt phăng ra, rơi bộp xuống nền tuyết trắng, vỡ thành từng mảnh.
Tôi tức giận, quắc mắt lên nhìn kẻ tàn nhẫn đó, không ai khác chính là Mạc Y - công chúa giả tạo.
Trong đêm tối, ánh sáng lờ mờ từ cây đèn treo gần đó chiếu lên khuôn
mặt tà ác của nhỏ. Đôi mắt sắc xảo đó nhìn tôi chằm chằm, cặp lông mày
dài nhướn lên vẻ khinh bỉ. Mạc Y mặc chiếc áo choàng dài trông thật ấm
áp, chẳng bù cho đứa xấu số như tôi đang rét cưn rưn, răng đánh lập cập.
Những bông tuyết trắng vẫn rơi xuống, dần phủ kín mái tóc vàng cùng bộ váy trắng của tôi. Và cơn gió lạnh thấu xương vẫn thổi qua từng đợt một cách không thương tiếc.
Cái lạnh dường như đã ngấm vào da thịt, tâm can tôi khiến chúng như tê lệt hoàn toàn, không còn ý thức được mọi thứ, hai mắt tôi dần mờ đi. Sao lại có hai nhỏ Mạc Y thế? (Lâm Tử Hy đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê)
Bỗng, Mạc Y cất
giọng nói chua như giấm, khóe miệng nhếch lên để lộ hàm răng trắng như
tuyết"Lạnh lắm à? Coi như cô cũng chịu đựng giỏi đấy"
"Mạc Y! Tôi biết cô hận tôi nhưng cũng đâu cần phải dùng hạ sách đó chứ" Tôi tức giận, hai má đỏ phừng phừng.
"Loại người ngu ngốc như mày chỉ hợp với hạ sách đó thôi, đồ đáng ghét! Mày không xứng đáng để gọi tên tao. Câm mồm đi" Cơn tức giận của Mạc Y
đã lên tới đỉnh cao, nhỏ dí khuôn mặt trắng bệch sát mặt tôi.
"Cô mới là loại người đáng ghét đó, đồ bỉ ổi, vô liêm sỉ"
Bốp!
Một cái tát như trời giáng trúng mặt tôi, lập tức, má phải xuất hiện vết tay dài, đỏ ửng.
Đau quá!
Tôi tức giận phản kháng lại nhỏ, nhưng, toàn thân mềm nhũn, đứng lên cũng khó thì nói gì đến chuyện đánh lại nhỏ.
Lâm Tử Hy, đây là hậu quả của sự tin tưởng quá vào một người đó. Mày
luôn tự tin với chính bản thân, luôn cho những gì mình làm đều là đúng,
luôn hành động mà chưa suy nghĩ thấu đáo.
Nếu được lựa chọn lại, tôi sẽ không bao giờ tin tưởng quá vào một ai đó. Đặc biệt là những người từng hãm hại tôi.
"Mày chẳng có tư cách gì mà dạy đời tao cả. Nhưng, cuối cùng..." Mạc Y
nở nụ cười xảo quyệt, đưa tay lên vuốt vuốt khuôn mặt đang tím tai của
tôi"Mày cũng phải trả lại mọi thứ đã lấy đi của tao"
"Tôi...đã
lấy đi thứ gì chứ?...Đó chỉ là do cô...tự suy diễn mà thôi" Tôi lắc đầu
không hiểu. Rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì mà nhỏ lại căm thù đến
vậy.
"Im ngay" Mạc Y tức giận, từng đường gân xanh hằn lên khuôn mặt đẹp baby đó.
"Chính mày...chính mày đã cướp mọi thứ từ tay tao. Nếu không, hồi cấp
hai của tao đâu có đen tối, ngay cả hồi cấp ba, từ khi mày chuyển đến,
lũ ngu ngốc theo mày hết lượt. Công chúa Minh Khánh gì chứ, nếu được gọi là công chúa thì cần gì đến cái danh hiệu Hotgirl Minh Khánh - Công
chúa Ấn Sương thối tha của mày chứ"
"Chính vì vậy, tao mới cố
gắng học thật chăm chỉ để đuổi kịp mày. Thật không gờ, con bé Tomboy
đáng nguyền rủa như mày lại không bị vạch trần, ngược lại, cả Âu Thần
cũng dần có tình cảm với mày. Lâm Tử Hy, mày có biết không? Vừa rồi, Âu
Thần...cậu ấy nói rằng...chỉ xem tao là em gái thôi! Tất cả...tất cả đều do mày gây ra hết. Cả cả địa vị, nhan sắc đến tình yêu mày đều lấy đi
hết rồi..." Nói đến đây, nước mắt Mạc Y rơi lã chã.
Liệu, tôi đã sai! Những điều Mạc Y nói đều đúng chứ???
Đầu óc tôi quay mòng mòng cả lên.
Đột nhiên, nhỏ lấy lại bình tĩnh, tiến dần về phía tôi"Lâm Tử Hy..."
"Cô...định làm gì thế" Tôi lo sợ, dịch về phía sau để thoát khỏi tầm kiểm soát của Mạc Y.
Mày...phải chết"