Tomboy Nổi Loạn

Chương 52: Chương 52




Đoàng!

Câu nói của Mạc Y như tiếng sấm nổ đoàng đoàng trên đầu tôi.

Nhỏ bị kích động lớn dẫn tới thần kinh không ổn định rồi!

"Mày phải chết...một cái chết thật đau đớn" Mạc Y nghiến răng. Giờ đây, trông nhỏ chẳng khác nào con sư tử nhịn đói mấy ngày liền, vừa thấy 'miếng mồi' ngon chỉ trực xâu xé thành từng mảnh. Thật đáng sợ.

Tôi muốn đứng lên, chạy thật nhanh khỏi cái nơi đáng sợ này nhưng toàn thân mỏi rã rời, đến dịch về phía sau còn khó nữa là...

Mạc Y nhanh chóng nắm được tay tôi mà chẳn phí chút công sức nào. Oái! Nhỏ kéo tôi đi đâu thế?

Nhỏ dựng tôi dậy, toàn thân ê ẩm.

"Cô...định làm gì thế" Tôi lo sợ, mặt trắng bệch, răng đánh cầm cập vào nhau vì phải đứng trước ngọn gió lạnh thấu xương, mang theo những bông tuyết trắng ngày một dày đặc.

Mạc Y thì thầm vào tai tôi"Mày nhìn đi, từ nơi đây, tao sẽ đẩy mày xuống...HaHaHa"

Tôi nhìn về phía tay nhỏ chỉ...

Hả???

Đây là tầng thượng, thảo nào cảm thấy quen thuộc mà không nhớ ra được nó ở đâu. Dường như, những khúc mắc trong lòng tôi đã có lời giải. Chỉ có điều, tôi lại phải đối diện với thực tại khủng khiếp.

Ngã...ngã từ trên này (tức từ tầng năm - tầng thượng) xuống thì tan xương nát thịt là cái chắc. Tôi sợ hãi nuốt nước bọt ừng ực.

"Lâm tử Hy, cho dù mày có bản lĩnh đến đâu thì rơi xuống đó cũng đi chầu Diêm vương thôi. Đến lúc đó, chẳng ai nghĩ là tao làm cả. Hahaha" Mạc Y nở nụ cười nghe rợn tóc gáy.

"Cô..." Tôi sợ hãi, mặt cắt không còn giọt máu khi nghe thấy nụ cười ghê rợn của nhỏ. Đây là Mạc Y - người luôn điềm tĩnh xử lí mọi việc một cách chớp nhoáng với bộ óc thông minh cùng cử chỉ quý phái của một vị công chúa sao? Là người luôn nhận được sự tôn trọng của mọi người ư?

Tôi như không tin vào mắt mình, đầu óc quay cuồng, mặc cho số phận ai bài.

"Nếu như tôi chết cô sẽ thấy vui hơn chứ" Một câu hỏi ngớ ngẩn phát ra từ miệng tôi.

"Tất nhiên rồi. Chỉ cần mày chết đi, mọi thứ lại trở về tay tao"

"Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân, luôn phải sống trong ray dứt, lo sợ một ngày nào đó sẽ bị phát hiện"

"Thôi đủ rồi" Mạc Y gầm lên, túm chặt tóc tôi"Đừng có nói như kiểu mày là mẹ của tao" Nhỏ cấu chặt lấy cánh tay đang tê dại hoàn toàn rồi đẩy tôi lên bậc thềm, miệng luôn rủa những lời nói cay nghiệt.

Người tôi như sắp bay đến nơi. Tôi lặng lẽ nhìn lên bầu trời xám xịt lần cuối, nhìn những bông tuyết đang bay đầy trong gió, cảnh vật xung quanh vẫn như vậy. Chẳng có sự ảnh hưởng nào ở đây hết. Cả phía hội trường xa xa, ánh đèn sáng trưng, tiếng nói của MC vẫn vang vọng đâu đó.

Hình ảnh ngày đầu bước chân vào cổng trường Minh Khánh hiện lên một cách rõ ràng trước mắt tôi, sau đó là ảnh đoàn viên của Lâm gia, rồi từng thành viên lớp đặc biệt, còn cả già Trần và đĩa bánh bao thơm nức mũi nữa.

Trên khuôn mặt ai nấy đều nở nụ cười hạnh phúc, ánh mắt họ nhìn thẳng vào đôi mắt ầng ậc nước của tôi. Tạm biệt nhé!

Tôi sẽ trở thành vì thiên sứ với đôi cánh trắng muốt cùng những chiếc lông vũ bay xung quanh. Luôn mang sứ mệnh bảo vệ mọi người, để cái thiện mãi mãi chiến thắng cái ác, để kẻ gian phải cúi đầu nhận tội, để người tốt luôn được sống trong hạnh phúc và để tình bạn mãi không phai nhạt bởi những lí do viển vông.

Tách!

Giọt nước trong veo mang hơi ấm đến với nền tuyết trắng dày đặc rồi nhanh chóng bị bông tuyết lạnh lẽo khác che đi. Sức yếu ớt của nó không thể trụ lại cái lạnh đến từ mùa đông khắc nghiệt cũng như trái tim băng giá đang kề sát lưng tôi.

Tôi nhắm chặt mắt lại, ép cho nước mắt ấm áp chạy ra, phủ ấm cho khuôn mặt tưởng như đông cứng lại. Như vậy sẽ tốt hơn khi nhìn rực tiếp.

Những ngón tay thon dài của Mạc Y dần nới lỏng khỏi người tôi, trái tim kia cũng xa dần. Vạt váy trắng tinh bay bay, để cơn gió lạnh lùa vào làm tê liệt toàn thân cũng như đầu óc của người đang tuyệt vọng.

Tôi có thể cảm nhận khuôn mặt tà ác đang cười sung sướng tột độ của Mạc Y...

Đây có phải là kết cục của bé Tomboy dũng cảm nhất không? Dấu hỏi lớn đặt ra trong đầu tôi - cái đầu không thể chứa thêm chút dữ liệu nào.

"Khoan đã" Bỗng, giọng nói...Không! Là hai giọng nói đồng thanh vang lên từ phía sau, khiến tôi bừng tình khỏi cơn tuyệt vọng đang dần nhấn chìm ý chí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.