"Cậu không ăn gì à" Tôi hết nhìn đĩa snack socola
của mình lại nhìn sang ly hồng trà của Âu Thần, khẽ hỏi.
Âu Thần uống một ngụm trà, lắc đầu vẻ chán nản. Nhìn khóe
môi ươn ướt của cậu, tim tôi đập loạn cả lên. HicHic.
Nghĩ vậy, tôi bèn nhét miếng snack của mình vào mồm cậu ta.
Âu Thần bất ngờ, suýt sặc. Trông mới đáng yêu làm sao!!!
Tôi cười tươi như hoa được mùa, đưa ánh mắt về phía đĩa
snack...
Oái!!!
Sao trống trơn thế này???
Kẻ nào, là kẻ làm chuyện này?
"Mum mum...à, ngon tóa! Cám ơn bạn Lâm nhé" Vương
Thế Khải cho nốt miếng snack cuối cùng vào miệng, uống thêm ngụm hồng trà của
Thần, nhe răng ra cười hì hì với hai chúng tôi.
Biết ngay mà, cái tên đáng ghét này chỉ đi chọc phá người
khác là giỏi thôi!
Tôi rít qua từng kẽ răng, lườm nguýt hắn ta"Vương Thế
Khải, cậu vô duyên hết mức có thể rồi đấy"
"Chưa đâu...đây chỉ là chút chuyện vặt thôi mà"
"....." Hắn còn nhiều việc đáng xấu hổ hơn nữa
sao???
HaHaHa!!!
Khoảng ba mươi phút sau, chúng tôi dời khỏi Sun Shine. Mọi
người đều hứa sáng mai sẽ có mặt đúng giờ tại sân bay Ấn Sương.
Đi đến khu biệt thự Noble lạnh lẽo, mỗi người rẽ một hướng,
chỉ còn tôi và tên Vương Thế Khải đi về cùng đường. Thật tức chết đi được...
Hai chúng tôi cứ đi như vậy cho đến khi đứng trước cánh cổng
sắt đen của Lâm gia, hắn ta mới lên tiếng.
"Lâm Tử Hy"
"Chuyện gì thế" Tôi ngoái đầu lại nhìn vẻ thắc mắc.
"Hừm...Cầm lấy đi" Vương Thế Khải mặt mày đỏ ửng
như quả gấc, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
Nhận chiếc hộp màu hồng trên tay hắn, tôi ngạc nhiên. Rõ
ràng người đi là hắn mà người nhận quà lại là tôi"Gì...gì vậy"
"Về rồi mở ra. Tôi về đây" Nói rồi, họ Vương quay
đầu đi thẳng về phía trước, bỏ lại tôi đang đứng chôn chân một chỗ.
Cạch!
Mãi đến khi nghe thấy tiếng mở cổng, tôi mới sực nhớ ra, liền
chạy một mạch lên phòng. Cố tránh ánh mắt dò xét của quản gia Lý.
Rầm!
Chốt cửa phòng lại, kéo rèm cửa sổ vào, tôi mới yên tâm khám
phá chiếc hộp Vương Thế Khải vừa đưa.
Nhẹ nhàng mở nắp hộp ra...Hả???
Bên trong là vô vàn những tấm hình của tôi và một hộ
socola...
Xem nào...
Ảnh hồi thi Miss Cook, lúc ăn bánh bao, khi học bài, ngủ gật,
dựng lều trại, cầm bông hoa Thiên Sứ, uống trà sữa,...Vô vàn những biểu cảm
khác nhau như: tức giận, vui vẻ, chán nản, thất vọng, mệt mỏi, lo lắng, hoảng sợ...
Hắn chụp lúc nào mà nhiều thế???
Lúc cầm hộp socola lên, khóe mắt tôi đã ầng ậc nước...
Bộp!
Tấm thiệp nhỏ rơi ra khỏi nắp hộp!!!
Tôi đưa tay ra nhặt nó lên, đọc từng dòng chữ viết trên đó
qua hàng nước mắt...
Gửi Người tôi yêu thương nhất...Lâm Tử Hy
Em có biết không? Tôi đã để ý đến em từ rất lâu...vào cái
ngày em đụng phải tôi ở cổng trường hồi lớp 10. Trông em lúc ấy thật đáng yêu
Và tôi cũng nhận ra em là Tomboy Lâm Phong khi thấy em bắt
trộm giúp Thần...Sợi dây chuyền trên cổ cùng đôi mắt to tròn ấy làm sao tôi
quên được.
Tôi còn nhớ như in mỗi câu nói của em dành cho tôi - tên đại
ma đầu đáng ghét này!!!
Em rất ghét tôi có phải không???
Mỗi lần nhìn thấy em quan tâm tới...(Phần chữ bị nhòe bởi nước
mắt), trái tim này như muốn rỉ máu. Cậu ấy là một người thân thiện, vô cùng tốt
bụng. Đâu như tôi, kẻ luôn bị em ghét bỏ với những ý nghĩ xấu xa nhất.
Dù có bao nhiêu người quý mến tôi đi chăng nữa, tôi...chỉ cần
sự tin tưởng của em mà thôi.
Dù tôi đã cố gây chú ý với em, nhưng em vẫn lẳng lặng nhìn
ra hướng khác...nơi có một Thiên thần với đôi cánh trắng có phải không?
Dù em không yêu tôi đi nữa, xin em hãy xem tôi như là người
bạn tốt của mình có được không???
Và tôi nhận ra một điều, khi hai người bạn cùng yêu một cô
gái, tình bạn ấy sẽ không tồn tại được lâu dài...Cho đến khi, cô gái ấy quyết định
chọn ai trong hai người...
Thế nhé Lâm Tử Hy, khi nào em ăn hết hộp socola đó, tôi sẽ
quay trở lại và tiếp tục theo đuổi em...chờ đợi em...Đó là một cách gây sự chú
ý của em mà tôi vừa nghĩ ra đấy!!!
Forget me not!!!
_From Vương Thế Khải - Ác Quỷ đáng ghét_
Bộp!!!
Hộp socola đủ sắc màu trên tay tôi rơi xuống đất, những chiếc
kẹo bên trong rơi vung vãi trên sàn nhà...
Tôi ngồi im lặng ngắm những bức ảnh Thế Khải chụp cùng với
những tiếng nấc dài...
Ngoài trời, vô vàn những bông tuyết trắng nhẹ nhàng đáp xuống
mặt đất, bám đầy trên cành cây khẳng khiu, ô cửa sổ trong suốt...
Chỉ vài giờ nữa thôi, cậu ấy sẽ đến nơi rất xa...cách tôi một
đại dương rộng lớn nhất trên trái đất này...