Sáng sớm
hôm sau, tại sân bay Ấn Sương...
Đập vào mắt
tôi là các thành viên lớp đặc biệt, ngay cả Mạc Y - kẻ vừa bại trận dưới tay
Vương Thế Khải cũng đến. Lạ thật...
Vừa nhìn thấy
tên ác ma đó, trống ngực tôi đập thình thịch. Còn hắn thì hai má ửng đỏ cả lên.
Trông cool quá!!!
Vương Thế
Khải mặc chiếc áo khoác đen cùng quần thô đen, balô cũng đen luôn (Cả vali mà
ông quản gia đang cầm nữa). Điều đó làm nổi bật lên nước da trắng mịn như da em
bé của hắn.
Khâu Á Đông
kéo tôi lại"Tử Hy đến muộn quá đấy! Bà xem mọi người đều tặng quà Khải hết
rồi, còn mỗi bà thôi"
"..."
Tôi ngại ngùng không dám ngẩng đầu lên.
Khoảng hai
phút sau, khi đã lấy hết can đảm, bèn đưa cho Vương Thế Khải con gấu trúc đang
ôm khư khư vào bụng"Tặng cậu nè, mỗi lần nhìn thấy nó thì nhớ đến tôi - đứa
Tomboy này nhé"
"Tất
nhiên rồi" Hắn vui vẻ nhận lấy con gấu đáng yêu từ tay tôi, trên môi nở nụ
cười đẹp mê hồn nhưng...có phần xót xa.
"Sơ
sài quá" Á Đông thì thầm vào tai tôi, sau đó nháy mắt với nhân vật chính của
ngày hôm nay.
Vương Thế
Khải mặt mày đỏ ửng như quả gấc chín, miệng nói lí nhí"Tôi...muốn tặng cô
một điều đặc biệt trước lúc bay"
"Đặc
biệt"??? Tôi thắc mắc nhìn hắn.
Còn Vương
Thế Khải khẽ gật đầu"Nhắm mắt lại"
"Sao"
Dù có vô vàn điều muốn hỏi nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn nhắm nghiền mắt lại...
Một
giây...hai giây...
Một đôi môi
ươn ướt chạm vào môi tôi, mùi thơm của hoa hồng thoang thoảng đâu đây...
Lập tức,
hai mắt tôi mở to như hòn bi ve...
Chúa ơi,
tên đó hôn tôi ngay trước mắt mọi người xung quanh...
"Đợi...đợi
với" Tôi nghe rõ tiếng gọi từ xa cùng nhịp thở hổn hển của Đại Nhất Nhất -
kẻ đến muộn nhất"Tôi tặng cậu giỏ..." bánh nướng này...???
Giờ đây, thời
gian như ngưng đọng lại...
Tôi có thể
cảm nhận được cái nhìn khó hiểu của cậu ta, khuôn mặt tối sầm lại của Âu Thần,
nụ cười hớn hở của Á Đông, vẻ mặt ghen tị của Hạ Gia Anh,...cùng những tiếng
bàn ra tán vào trong khu nhà chờ.
Đã cố đẩy
tên ác ma ra nhưng hắn khỏe quá...
Mãi cho đến
khi loa phát thanh vang lên tên đó mới chịu buông tôi ra...
"Thế
nhé, tôi đi đây. Tạm biệt mọi người...À, cảm ơn bánh của béo nha" Vương Thế
Khải cười rạng rỡ nhìn chúng tôi - những kẻ đang hóa đá một lượt rồi quay vào
trong.
...Khoảng
mười lăm phút sau...
Vù Vù Vù...
Nhìn lên
con chim trắng khổng lồ đang chạy từ từ trên sân bay, tôi bất giác cho tay lên
môi mình...
Khoảnh khắc
này, bên những người bạn tốt, cùng sát cánh bên nhau suốt năm học lớp mười một
vừa qua...
Nhỏ bạn
thân Khâu Á Đông tinh nghịch và cũng rất thẳng tính, suốt ngày bám theo anh bạn
Hàn Âu Dương lạnh lùng nhưng tốt bụng...
Âu Thần
thân thiện, dễ mến, luôn nhiệt tình với mọi người xung quanh...
Liz Mạc lúc
đầu cũng đỏng đảnh, tuy nhiên khi thân thiết mới nhận ra Liz khá hiền lành,
đáng yêu...
Mạc Y tuy bụng
dạ hẹp hòi, đầy mưu mô xảo quyệt nhưng lại dành tình yêu mãnh liệt cho Âu Thần.
Hạ Gia Anh
tính cách bốc đồng, bù lại được vẻ ga-lăng và trọng tình bạn.
Đại Nhất Nhất
luôn bị Gia Anh bắt nạt, là kẻ chuyên mang tiếng cười đến cho chúng tôi mỗi lúc
học tập căng thẳng bởi thân hình béo tròn (béo đẹp đấy) ^_^
Còn Lôi Vũ
thư sinh, dễ gần và vô cùng chăm chỉ trong học tập, lao động vệ sinh, văn nghệ,...
Cuối cùng...
Người đang
ngồi trên chiếc máy bay khuất dần trên bầu trời u ám kia - Vương Thế Khải. Đây
là tên đại ma đầu đáng ghét nhất, ngay ấn tượng đầu đã không ưa rồi.
Nhưng...
Khi xa hắn,
trái tim tôi như có bàn tay ai đó bóp nghẹt đến khó thở...
Phải
chăng...
Tôi đã
yêu...???
Lời giải
đáp sẽ còn tiếp tục đến khi tôi học năm cuối tại Minh Khánh. Sự lựa chọn giữa
Thiên Thần và Ác Quỷ!!!
C.60.1