Sau khi quay lại phủ Ryan, Tôn
Ngộ Không tiếp tục giả vờ hôn mê nhưng thực chất là hắn đang tìm hiểu
những kí ức của thân thể này, đồng thời âm thầm lưu ý những người nói
chuyện cạnh mình để hiểu thân phận mới của mình ở thế giới lạ lẫm này.
Sau một ngày một đêm, rốt cuộc Tôn Ngộ Không cũng “tỉnh lại”, bởi hắn đã biết những chuyện cần biết.
Phiến lục địa này được gọi là Vườn Địa Đàng 2, nơi này không hề có Phật
môn và Đạo môn, nhân loại thờ phụng Quang Minh nữ thần - nữ thần đại
biểu cho tông giáo có quyền lực cao nhất trên đại lục này - Quang Minh
thần giáo. Sứ mạng chí cao của tông giáo này có ghi, dẫn theo đại quân
nhân loại phản công cố thổ Vườn Địa Đàng.
Phân chia cấp bậc cao thủ ở phiến lục địa này khác nơi ở trước.
Sĩ giai: Có thể cảm thụ và hấp thu linh khí đất trời, tiền hành tu hành.
Linh giai: Có thể chuyển đổi linh khí tích lũy trong cơ thể thành cương khí hoặc ma pháp lực.
Huyền giai: Có thể thêm các loại thuộc tính phong hỏa lôi băng vào trong cương khí hoặc ma pháp lực.
Thánh giai: Dưới cấp Thánh chỉ có thể tĩnh tọa để hấp thu linh khí, tới
cấp Thánh thì tự bản thân luôn hấp thu linh khí, kể cả khi chiến đấu.
Vương giai: Có linh hồn thực thể và năng lượng linh hồn, dù thân thể bị hủy cũng có thể sống dưới trạng thái linh hồn.
Hoàng giai: Có thể mở ra không gian chiến đấu có lợi nhất cho bản thân, như biển lửa, băng nguyên các loại.
Thần giai: Có thể lợi dụng tín ngưỡng của tín đồ để sáng tạo ra một
không gian riêng biệt, tất cả các quy tắt trong không gian này đều có
thể thay đổi tùy theo nhu cầu của người tạo ra nó.
Mỗi giai lại căn cứ theo độ mạnh yếu mà chia ra hạ, trung, thượng ba cấp độ.
Cường giả tu luyện cương khí và ma pháp tương ứng xưng là võ giả và ma
pháp sư. Võ giả có thể đấu xa gấu gần, đa phần cao thủ trên lục địa này
đều là võ giả. Pháp sư thân thể yếu ớt, không có lợi khi đánh cận chiến
nhưng lại có sức mạnh đánh ở cự li xa hơn võ giả, ngoài ra còn có thể
chế tạo sách ma pháp.
Sách ma pháp chia làm các cấp như sau: Sức mạnh của sách bằng một kích
toàn lực của pháp sư ở cấp bậc nào thì được quy về cấp bậc đó. Như sức
mạnh của Lưu Tinh Hỏa Vũ tương đương với một kích toàn lực của pháp sư
thánh giai cấp thấp thì được tính mà sách ma pháp thánh giai hạ cấp.
Năm mười lăm tuổi, John đã thành công dung nhập thuộc tính hỏa vào trong cương khí, luyện ra Viêm Hồng cương khí, bước một bước lên Huyền giai,
được xem là “thiên tài trong thiên tài”. Nhưng sau khi dính Cổ hồn chi
độc kì lạ thì một thân tu vi cương khí bị Cổ hồn hút sạch, John cũng vì
vậy mà từ phượng hoàng trên trời thoáng cái trở thành con gà trên mặt
đất, mỗi ngày mượn rượu giải sầu mà say khướt, trở thành một con sâu
rượu bỏ đi trong miệng người đời.
Còn gã bị Tôn Ngộ Không nhập hồn thì tuyệt đối là cực phẩm. Năm nay mới
mười sáu tuổi mà tóc đã bạc trắng, lại nhiều lần làm chuyện hạ lưu nên
chưa già đã yếu, sức lực cạn kiệt.
Người này sinh ra đã nhát gan yếu hèn, ngay cả sét đánh trên trời cũng
khiến hắn sợ hãi rồi chứ đừng nói chi tới chuyện đánh nhau giết người.
Phụ thân muốn hắn học võ công pháp thuật, hắn sống chết không chịu học,
suốt ngày nếu không phải chơi vui cùng đám tỳ nữ thì cũng là nằm trên
trường đọc sách. Thế nên mọi người nghĩ hắn nhát gan, vô dụng. Hắn và
anh trai sâu rượu John của mình hợp xưng là “anh em vô dụng” của giai
tộc Ryan.
Gia tộc Ryan là một trong ba thế lực lớn tại thành Kobline, hai thế lực
lớn còn lại là gia tộc Carlyle và gia tộc Severn. Gia tộc Ryan và gia
tộc Carlyle và tử địch, gia tộc Severn bề ngoài thì duy trì quan hệ hữu
nghĩ với hai gia tộc này.
Phụ thân của Tôn Ngộ Không - Tạp Đặc Ryan là một cao thủ Thánh giai hạ
cấp, vẻ mặt khôn khéo mạnh mẽ, là tộc trưởng gia tộc Ryan. Ông cảm thấy
khá kì cục khi nghe tin hai đứa con trai của mình cùng lúc đổi tên,
nhưng sau đó ông lại thấy John thay đổi từ một tên cả ngày say khướt
chán chường thành một người siêng năng học tập quản lí chuyện làm ăn
trong gia tộc, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
Mẫu thân của Tôn Ngộ Không là một vị phu nhân hiền từ đoan trang xinh
đẹp, đồng thời cũng là tín đồ thành kính, một ngày một đêm này bà kiên
trì ngồi trước giường cầu khẩn. Tôn Ngộ Không giả ngất ít ngày, sau đó
không đành lòng thấy bà chịu khổ nên mới sớm “tỉnh lại”.
“Ngộ Không, rốt cuộc con cũng tỉnh lại, nhưng lại dọa anh con chết khiếp đó!”
“Ôi, cục cưng bé bỏng của mẹ, vất vả cho con rồi!”
“Ây, ruột gan của ta, bảo bối của ta, rốt cuộc con cũng khỏe lại rồi, tốt quá, Thần từ bi, cảm ơn Quang Minh nữ thần che chở…”
Tôn Ngộ Không vừa “tỉnh” lại, người trong nhà liền mừng hớn hở, liên tục thăm hỏi ân cần, quan tâm sâu sắc khiến cho một con khỉ đá không cha
không mẹ cảm nhận được tính cảm gia đình ấm áp. Hắn đột nhiên cảm thấy
làm một con người, có một ngôi nhà cũng thật không tệ…
Mọi người trong gia đình trò chuyện nửa ngày, mẫu thân Livya trước những lời khuyên của hai đứa con cùng người chồng liền đi nghỉ ngơi, căn
phòng chỉ còn lại ba cha con. Lúc này Tôn Ngộ Không đột nhiên nhớ tới
chính sự, hỏi: “Anh à, tên Kripos kia dám tính toán chúng ta, vậy bao
giờ thì đi tìm hắn tính sổ!”
John liếc mắt nhìn phụ thân Tạp Đặc, mặt lộ vẻ khó xử, cười khổ nói:
“Gia tộc Ryan chúng ta đang ở giai đoạn khó khăn, Kripos là con cháu
dòng chính của gia tộc Severn, trong khoảng thời gian này chúng ta không nên chọc tới hắn.”
Tôn Ngộ Không nghe thế suýt tức giận đến gần chết, hắn đường đường là Tề Thiên Đại Thánh, chưa bao giờ chịu thiệt như thế mà còn không thể trả
thù, thật là buồn bực quá mức.
Tạp Đặc thấy bộ dạng tức giận của Tôn Ngộ Không liền vỗ đầu hắn an ủi
nói: “Bọn chúng quả thật quá đáng! Nhưng lần này chỉ mình Kripos gây
chuyện nên chúng ta tạm thời cứ nhẫn nhịn. Hiện tại gia tộc Ryan đang ở
thời điểm khó khăn nhất, nếu gia tộc Severn và gia tộc Carlyle liên hợp
lại đối phó chúng ta thì thật nguy hiểm.'
Thực ra hôm qua, lúc Tạp Đặc thấy mặt mũi hai đứa con trai mình bầm dập
đã tức đến run người, một lòng nghi đến chuyện khiến gia tộc Severn máu
chảy thành sông. Thế nhưng vận mệnh của tất cả mọi người trong tộc lại ở trong tay mình khiến ông không thể không nhịn cơn giận.
Vốn dĩ do hai người thừa kế của hai dòng chính gia tộc Ryan đều có danh
là vô dụng, sự nghiệp của gia tộc không có người nối nghiệp nên rất
nhiều quý tộc nhỏ lẫn vừa vốn phụ thuộc bọn họ đều phản bội, từ đó gia
tộc Ryan nguyên khí đại thương.
Hơn nữa, Tạp Đặc còn bị bạn thân phản bội. Ông sử dụng tất cả vốn lưu
động của gia tộc Ryan thu mua lượng lớn da và máu của ma thú, vật phẩm
pháp thuật quý trọng, nhưng người bạn thân vỗ ngực đảm bảo nguồn tiêu
thụ lại đột nhiên mất bóng nên những thứ kia hiện tại bị tồn lại trong
kho. Thành ra, số tiền mà Tạp Đặc có thể sử dụng hiện tại ít đến đáng
thương.
Không tiền không thế, có thể nói, tình cảnh của gia tộc Ryan lúc này gần như đã cùng đường rồi. Ở thời điểm này, Tạp Đặc thật sự không có thực
lực để liều mạng với gia tộc Severn. Dù sao thì bọn họ còn bị gia tộc tử địch Carlyle ở bên cạnh nhìn chằm chằm.
Tôn Ngộ Không thầm nghĩ đã như vậy thì tạm thời buông tha tên kia, chờ
lão Tôn ta tu luyện lại một thân sức mạnh thì bất kể là gia tộc Severn
hay gia tộc Carlyle cũng đều phải nhổ tận gốc. Đến lúc đó, Kripos chẳng
phải sẽ như con vịt nằm trên thớt, muốn rụng lông thì rụng, cần thịt thì thịt.
Dù sao thì thân thể hiện tại Tôn Ngộ Không cư trú quá mức nhỏ yếu, tiếp
nhận linh khí dài hạn chỉ ở chuẩn Sĩ giai hạ cấp, muốn đứng dậy, bây giờ hắn cần nhất là thời gian.
Lúc này, cận thân hộ vệ của Tạp Đắc tiến tới bẩm báo: “Đại nhân, Robert của gia tộc Severn cầu kiến!”
Tinh quang trong mắt Tạp Đặc chợt lóe, ông lạnh lùng nói: “Gọi hắn vào!”
Robert mới vừa vào phòng, một luồng khí lạnh băng liền ập vào mặt làm gã tưởng như đang ở trong một hầm băng. Gã ngẩng đầu lên chỉ thấy trên
người Tạp Đặc ở phía đối diện phủ một tầng hàn băng cương khí màu bạc,
vẻ mặt nghiêm khắc, tỏa ra sát khí vô cùng vô tận, bộ dáng như bất cứ
lúc nào cũng có thể lao đến đánh nhau.
Robert có tật giật mình, bây giờ nhìn thấy bộ dáng như muốn giết người của Tạp Đặc liền sợ đến nổi ngã người xuống đất.
“Tạp Đặc đại nhân, tha mạng, đừng giết ta, ta chỉ là một kẻ tôi tớ.”
“Tới làm gì, nói!”
“Chúng ta… Tộc trưởng nói… Kripos thiếu gia…. Rất rất thích… Ngải Vi,
mong các người có thể… Có thể tặng cho chúng ta, tất có hậu tạ!”
Robert lắp bắp nói hết câu, trông mong nhìn Tạp Đặc. Ông mỉm cười,
Robert lập tức phát giác khí lạnh trên người mình biết mất, gã thở phào
một hơi, nhớ tới bản thân có chỗ dựa là gia tộc Severn nên không sợ nữa, phải biểu hiện một ít khí thế mới có thể mặc cả. Vậy là gã ưỡn eo, cố
gắng ra vẻ ung dung bình tĩnh.
“Lambi, mang gã này ra cắt tai xẻo mũi, đánh gãy tay chân rồi đưa đi bêu phố một ngày, sau đó hãy đưa đến gia tộc Severn, nói với họ là hắn đến
chỗ chúng ta lừa tiền, bây giờ giao cho bọn họ xử lý.”
Robert vừa mới bò dậy liền bị đánh ngã tiếp, trong lòng hối hận, thật
không nên lấy năm mươi kim tệ từ chỗ Kripos. Ai nói, gia tộc Ryan bây
giờ chỉ là hổ giấy ai cũng có thể đánh được? Mẹ nó nói nhảm.
“Đại nhân tha mạng, ta quả thật là được Kripos thiếu gia phái tới, không được cắt mũi ta… A!”
Cuối cùng là một tiếng kêu thảm, Lambi lao tới ra tay như điện, nhanh
chóng bẻ gãy tứ chi của gã, sau đó tóm tóc kéo gã ra khỏi phòng.
Tôn Ngộ Không khó hiểu hỏi: “Không phải phụ thân mới nói hiện tại chúng
ta cần phải nhẫn nhịn à, sao giờ lại nặng tay với tên Robert này như
vậy?”
Tạp Đặc nở nụ cười hung ác: “Hắn chó cậy thế chủ, ta càng phải đánh chó. Ta phải để cho lão cáo già của gia tộc Severn kia biết, nếu dám chọc ta thì ta sẽ kéo hắn cùng xuống địa ngục!”
Tạp Đặc ngừng một lát lại nói tiếp: “Tên Robert này hiển nhiên là nghe
lời sai bảo của Kripos chứ không phải của lão cáo già kia. Lão ta chỉ
muốn làm sao cho chúng ta và gia tộc Carlyle lưỡng bại câu thương chứ
không bao giờ chủ động khiêu khích như thế. Hừ, đã có người chủ động đưa mặt tới cửa cho chúng ta đánh thì sao phải khách khí chứ.”
Ngất, không ngờ tên Robert kia lại thành nơi để phụ thân xả cơn trận,
thật đáng thương. Lúc này Tôn Ngộ Không mới hiểu rõ dụng ý của phụ thân
mình, nhưng hắn lại không thích cách làm quành quèo này, bởi vì như thế
thật không có tí vương bá chi khí gì.
“À đúng rồi, qua hai ngày nữa hãy đưa Ngải Vi đến gia tộc Severn đi!” Tạp Đặc lại phân phó tiếp.
“Không được, tuyệt đối không được! Nàng sẽ chết!”
“Phụ thân, chúng ta không thể yếu đuối thế được!”
Tôn Ngộ Không và John cùng lúc lên tiếng phản đối.