Tôn Ngộ Không Đại Náo Dị Giới

Chương 4: Chương 4: Hầu Gái Có Đoạn Chỉ Tay




Ivy là hầu gái được phụ thân của Jiabailu mà Tôn Ngộ Không nhập hồn mua về để chăm lo cuộc sống hàng ngày cho hắn, dung mạo có thể nói là hoa nhường nguyệt thẹn. Nàng sinh ra trong một gia đình nghèo khổ, sau khi mẫu thân chết lại không có tiền an táng nên đành bán thân. Với sắc tâm to lớn của mình, Kripos từng muốn mua nàng làm hầu gái cho mình nhưng không thành.

Jiabailu biết Kripos có thói quen ngược đãi hầu gái, không đành lòng thấy nàng bị như thế nên ra tay mua trước một bước. Kripos biết tin liền giận dữ, nhiều lần yêu cầu Jiabailu đưa Ivy cho mình nhưng đều bị hắn từ chối.

Kripos thấy thể diện của mình không ngờ lại thua cả một hầu gái hèn mọn thì tức lắm, hết sức bất mãn với Jiabailu. Hai người cũng vì thế mà kết oán, rồi mới có truyện như lúc trước…

Nghe hai con phản đối, Carter hừ mạnh, trầm giọng nói: “Hồng nhan họa thủy, chỉ tại con bé này mà mạng của hai con suýt mất mà còn không chừa sao? Mặc dù con bé xinh đẹp như hoa nhưng cũng chỉ là dân đen, hơn nữa lại có đoạn chỉ tay thì nên đưa cho thằng ngu Kripos là quá hợp lí rồi!”

Lúc Ivy tới gia tộc, khi Carter phát hiện ra đoạn chỉ tay của nàng, ông đã dịnh đuổi nàng đi rồi. Nhưng do phu nhân mình nhân từ, biết một cô bé không nơi nương tựa, một mình phiêu bạt khắp nơi thì sớm muộn cũng sẽ trở thành đồ chơi của kẻ khác nên ông mới hảo tâm giữ nàng lại. Bây giờ quả nhiên vì nàng mà gặp phải tai ương, Carter tất nhiên sẽ không giữ nàng lại nữa.

Tôn Ngộ Không từ trong trí nhớ biết được phụ thân của mình là một đấng kiêu hùng của dòng họ, chú trọng lợi ích thực tế chứ không biết đến cái gì là cảm thông, hiệp nghĩa. Thế nên nếu hắn có muốn khuyên ngăn thì cũng phải tiến hành từ phương diện lợi ích.

“Nếu cứ chấp nhận đưađưa Ivy cho bọn họ như thế, người ngoài chẳng phải sẽ nói gia tộc Ryan chúng ta sợ gia tộc Severn sao?”

Carter tán thưởng vỗ vai Tôn Ngộ Không, cười nói: “Không tồi, vậy mà cũng nghĩ đến cả chuyện này, xem ra chịu một lần giáo huấn con ta cũng đã hiểu chuyện hơn. Chuyện này quả thật sẽ khiến chúng ta mất mặt, thế nên mới nãy ta mới đánh rồi bêu tên La Bá Đặc kia khắp phố, làm như thế chẳng khác nào tát bạt tai lên mặt gia tộc Severn, tính ra chúng ta cũng không thiệt lắm. Ivy nhất định là phải đưa qua, thằng điên Kripos kia chuyện gì cũng có thể làm được, ta thật không muốn bị hắn nhìn chằm chằm như thế.”

“Thế nhưng…” John còn định căn ngăn, Tôn Ngộ Không liền quay lại nhìn hắn, rồi nhanh chóng cướp lời: “Dạ, bọn con biết rồi, nhất định sẽ theo lời phụ thân!”

Carter hài lòng gật đầu: “Ta phải đi Ma thú sâm lâm ngay bây giờ, trong một tháng này hai con hãy an phận giữ mình, ra ngoài nhớ phải mang theo hộ vệ…”

Carter dặn dò John một hồi lâu mới đi ra ngoài.

“Ngộ Không, sao lúc nãy đệ lại đáp ứng phụ thân, nếu đưa Ivy cho Kripos thì nàng sẽ chết chắc!”

Carter vừa đi, John liền lên giọng oán trách Tôn Ngộ Không.

Tôn Ngộ Không cười hì hì nói: “Phụ thân đã đi Ma thú sâm lâm rồi, chuyện trong nhà sẽ do huynh trưởng người định đoạt, chúng ta giữ nàng lại là được rồi đó thôi!”

John giật nảy: “Đệ muốn huynh cãi lời phụ thân?”

Tôn Ngộ Không tỏ vẻ thản nhiên: “Mệnh lệnh này sai nên chúng ta cần phải làm ngược lại!”

John trợn mắt nhìn Tôn Ngộ Không từ đầu đến chân tới mấy lần, như thể không nhận ra đứa em của mình vậy. Một lát sau, hắn lắc mạnh đầu: “Không được, tuyệt đối không được, phận làm con không thể cãi lời phụ thân, huống chi phụ thân nói cũng có lí, Kripos là một tên điên, bị hắn quan tâm thật không phải chuyện tốt gì… Tên đó đã thích Ivy thì không chừng sẽ cư xử tử tế với nàng.”

Tôn Ngộ Không thở dài tiếp lời: “Có khi mới qua một đêm đã giết nàng rồi, huynh và tên khốn kia quan hệ cũng không tệ nên hẳn phải hiểu rõ hắn.”

John nhớ đến tất cả những chuyện mà Kripos đã từng làm liền thở dài não nề, nhưng hắn thật không có gan để cãi lời phụ thân mình.

Tôn Ngộ Không nhìn hắn cười nói: “Dù sao thì một tháng nữa phụ thân mới quay lại, chi bằng nửa tháng sau chúng ta mới đưa nàng đi, hơn nữa đệ từng đáp ứng sẽ viết tên cho nàng lúc nàng sinh nhật mười sáu tuổi, đệ không muốn thất hứa đâu.”

Tôn Ngộ Không thầm nghĩ trong lòng: “Hà hà, nửa tháng chắc đủ, nửa tháng sau hãy chờ xem lão Tôn ta nghịch chuyển càn khôn!”

“Ài, cũng chỉ có thể như thế, đệ nghỉ ngơi đi, huynh đi truyền tin này cho thám tử của gia tộc Severn đây, miễn cho tên Kripos kia cắn càng…”

Tôn Ngộ Không đồng ý, nguyên thần và thân thể của hắn của chưa hoàn toàn dung hợp tốt, quả thật cần phải nghỉ ngơi, thế là hắn thiếp đi…

“Nhị thiếu gia, dậy ăn cơm đi!”

Tôn Ngộ Không mở mắt, thấy một cô gái xinh đẹp bưng cái mâm đi tới, nàng có mái tóc màu nâu dài, lông mày như vẽ, dung mạo xinh xắn, trên mặt thoáng hiện chút âu sầu. Nàng chính là hầu gái Ivy.

“Ngất mất, sao lại là rau đậu phụ, thế này sao ta ăn được.”

Tôn Ngộ Không thấy nàng bưng tới tô đậu phụ liền oán trách.

Ivy nói: “Nhị thiếu gia, cơ thể ngài suy yếu nên ăn đồ nhẹ sẽ tốt cho tiêu hóa.”

“Nhẹ? Nhẹ thì nhẹ nhưng mà ta không ăn được rau đậu phụ, cô mang ít trái cây đến đây cho ta!”

Ivy ứng tiếng xoay người ra ngoài, một lát sau thì mang về một giỏ trái cây. Sau khi Tôn Ngộ Không bị Như Lai ném vào hư không thì đã phiêu bạt trên trời không biết bao lâu, suýt chút quên cả mùi vị hoa quả rồi, thê nên hắn vội vàng hoan hô một tiếng nhận lấy cái giỏ.

Vừa mở giỏ ra, Tôn Ngộ Không liền sửng sốt.

Không đào, không cam, không chuối tiêu mà chỉ là một giỏ củ cải. Con bà nó, lão Tôn ta đâu phải thỏ, cần gì ăn củ cải.

“Nhị thiếu gia, mặc dù ngài thích củ cải nhưng hiện tại cơ thể hãy còn yếu, ăn chút thức ăn sẽ tốt hơn!”

Thích ăn củ cải? Tên tóc bạc không kiếp này thật khác người! Tôn Ngộ Không thầm mắng trong lòng, hết nhìn giỏ củ cải trong tay lại nhìn tô rau đậu hủ trên bàn rồi thở dài ngao ngán, bỏ củ cải vào miệng nhai.

Ivy im lặng đứng xem, mặt lúc đỏ lúc trắng rồi đột nhiên hung hăng cắn răng, hạ quyết tâm.

“Nhị thiếu gia, ta hỏi ngài một chuyện, ngài có thể trả lời thật cho ta biết được không?”

“Ờ, chóp chép… Nói đi… Chóp chóp…”

Củ cải ngọt mọng nước vậy mà Tôn Ngộ Không lại như ăn mỹ vị, hắn ăn hết củ này tới củ khác mà không để ý tới giọng điệu khác lạ từ cô hầu gái.

Ivy ngước mặt lên nhìn thẳng vào đôi mắt của Tôn Ngộ Không, gằn từng chữ một: “Nhị thiếu gia ngài hận ta sao?”

Tôn Ngộ Không sửng sốt, ngẩng đầu nuốt củ cải xuống họng, tò mò hỏi: “Sao ta lại hận cô?”

Ivy ngơ ngác nhìn hắn, lặng im không nói mà chỉ chậm rãi vươn tay phải ra, trên đôi tay trắng tinh như tuyết có một đường chỉ sa màu đỏ sậm kéo dài qua lòng bàn tay, hết sức bắt mắt.

“Ta biết mình là một người mang lại vận rủi, ngài bị thương cũng là tại ta, xin lỗi! Nhưng nếu thật sự trong lòng ngài không hận ta, bởi giữa hai chúng ta… Chỉ cần ngài không hận ta thì mọi thứ đều không quan trọng nữa!”

Ivy nói tới đây, đôi mắt thê lương mà long lanh một tầng sương.

Tôn Ngộ Không từng lên trời xuống đất, từng đuổi Ngọc Hoàng đại đế như đuổi một con thỏ, nhưng giờ nhìn thấy cô gái này rơi lệ mà lòng tự dưng đau xót, tay chân chợt bối rối.

“Ôi, cô đừng khóc, tất cả mọi chuyện không có quan hệ gì với cô cả, là do tên vương bát đản Kripos kia sai, không ai trách cô đâu!”

Ivy nhận ra những lời thật tâm này qua đôi mắt Tôn Ngộ Không, nàng không kìm được vui mừng mà nói: “Ngài thật sự không trách ta chút nào sao, thật tốt.”

Trong niềm vui hân hoan, nàng vươn tay định ôm Tôn Ngộ Không một chút nhưng nửa chừng chợt nhớ tới thân phận của bản thân thì liền thu tay lại, cắn môi nói: “Nhị thiếu gia, không ngờ Kripos lại hãm hại ngài, ta nhất định sẽ báo thù cho ngài!”

“Cô báo thù cho ta? Ha ha!” Tôn Ngộ Không không nhịn đười mà cười to, củ cải trong miệng phun cả ra.

Ivy ngượng ngùng, cắn răng nói: “Sau này ta ở bênh cạnh hắn, lúc hắn bắt nạt ta thì sẽ có cơ hội!”

Tôn Ngộ Không khó xử, đưa tay gãi đầu: “Không phải cô rất ghét hắn sao, ở cạnh hắn làm gì?”

“Nhị thiếu gia, ngài không cần phải giấu ta, ta biết cả rồi… Thực ra như thế cũng tốt, cả nhà ngài ai cũng tốt, ta đi rồi thì vận rủi sẽ không bám theo mọi người nữa, còn gia tộc Tắc Van, bọn họ xui xẻo cũng là đáng đời. Nói thực lòng thì ta không sợ chết, chỉ là ta từng hứa với mẫu thân là sẽ sống cho thật tốt…”

Nói đến đây, Ivy chợt đau khổ bi thương, không còn chút ngạo khí nào. Tôn Ngộ Không nhìn nàng, đột nhiên nhớ tới một người con gái mà mình gặp phải trên Nguyệt cung, thần sắc trên mặt cũng ưu tư giống như cô gái này.

Nhớ lại chuyện cũ, Tôn Ngộ Không nở nụ cười ôn hòa, dịu dàng nói: “Ivy, cô có tin ta không?”

Ivy nhìn hắn, gật đầu thật mạnh.

“Vậy thì cô nghe cho kĩ đây, ta sẽ không giao cho cô bất cứ ai, chỉ cần cô thích, cô có thể ở lại đây mãi mãi, mãi mãi!”

“Nhưng lão gia sẽ không đồng ý…”

Thiếu niên tóc bạc cười ngạo nghễ: “Tôn Ngộ Không sinh trong trời đất, đã muốn làm chuyện gì là phải làm cho bằng được, ai cũng không thể ngăn cản!”

Ivy vừa mừng vừa sợ, những giọt nước mắt trân châu bắt đầu rơi, nàng thoáng nhìn qua bàn tay phải của mình, sắc mặt lại xịu xuống: “Không đâu, chờ khi báo đáp xong ân tình của thiếu gia, ta sẽ rời khỏi đây.”

Tôn Ngộ Không thở dài một tiếng nói: “Ngốc quá, chỉ tay của cô chỉ hơi khác mọi người một chút thôi, làm gì có chuyện khắc cha khắc mẹ chứ, nhảm nhỉ, nếu có chỉ tay lợi hại như thế thì người khác còn liều mạng học võ tu đạo làm gì!”

Nghe thế, Ivy liền khóc rống lên. Từ sau khi sinh ra, bởi đoạn chỉ tay của mình mà phụ thân bỏ rơi, một mình mẫu thân nuôi nàng khôn lớn, trong giai đoạn này nàng nghe được những lời bàn tán chỉ trỏ không biết bao nhiêu lần từ mọi người. Tên hiệu người mang vận rủi cũng theo nàng từ đó. Bây giờ, rốt cuộc nàng cũng gặp được một người hoàn toàn không để ý đến cái này…

Tôn Ngộ Không khẽ vỗ đầu nàng: “Yên tâm đi, trong nửa tháng này ta sẽ giải quyết ổn thõa mọi chuyện!”

Mình cần phải khôi phục lại sức mạnh một cách nhanh nhất có thể, cái cảm giác yếu đuối vô lực này thực sự rất không ổn…

(*) Đoạn chỉ tay tức trên bàn tay có một đường kẻ kéo dài qua lòng bàn tay, tương truyền người có loại vân tay này sẽ mang đến vận rủi cho những người bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.