Tổng Biên Tập Tình Cũ

Chương 48: Chương 48: Đợi em cho tôi ôm một cái




“”Mẹ!”” Đặng Minh vừa mở mắt ra đã trông thấy Dạ Lan xuất hiện trong tầm mắt liền vươn tay ra đòi cô bế, ôm chặt thằng bé trong lòng, mới xa có mấy ngày lại cộng thêm phải nằm viện khiến Dạ Lan có cảm giác như thằng bé đã hao đi mấy cân thịt trong lòng vô cùng xót xa. Thơm một cái vào trán thằng bé cô ân cần: “”Đặng Minh bữa sáng con muốn ăn gì nào?””

“”Cháo đậu đỏ được không mẹ?”” Dạ Lan trở về khiến cho tâm trạng của đứa nhóc này như một mầm non bị héo được tưới nước tươi tỉnh trở lại. Hai tay từ nãy đến giờ cứ vòng qua ôm chặt lấy cổ cô mà nũng nịu: “”Mẹ, Đặng Minh nhớ mẹ lắm.””

“”Mẹ cũng rất nhớ con.”” Ôm thằng bé chặt hơn Dạ Lan mong sao cái ôm này có thể lấp đầy đi những nhung nhớ mấy ngày xa thằng bé.

“”Sao em đến sớm vậy?”” Tường Quân nghe có tiếng nói bên tai mặc dù biết là cô đến nhưng phải một lúc sau đó mới trở người ngồi dậy, trong ánh mắt có chút mệt mỏi toàn là yêu thương cùng nhớ nhung dành cho cô.

“”Vừa đặt chân xuống bến xe là chạy đến đây luôn, may mà tình hình của thằng bé không quá nghiêm trọng, mấy ngày này vất vả cho anh rồi.”” Đáy mắt thoảng qua chút cảm xúc hỗn tạp nhưng rất nhanh vụt tắt, trước mặt Tường Quân lúc này cô vẫn không để lộ ra quá nhiều tình cảm vẫn chỉ là thái độ khách sáo, lạnh nhạt thường ngày.

Cảm thấy bầu không khí giữa hai người này quá mức gượng gạo Đặng Khang liền nhanh tay tách Đặng Minh trong lòng Dạ Lan, bế bổng lên, giọng nói sảng khoái: “”Nhóc con! sư phụ mấy ngày nay rất nhớ con, để sư phụ đưa con đi mua cháo đậu đỏ.””Khuất sau cánh cửa Dạ Lan vẫn nghe thấy tiếng thằng nhóc gọi tên mình vì bị Đặng Khang áp chế bế đi.

Căn phòng lúc nãy vốn chỉ có chút gượng gạo nay chỉ còn hai người bầu không khí lại càng thêm phần khó tả, tất cả chìm trong im lặng chừng 3 phút, người cảm thấy bầu không khí trong căn phòng này ngột ngạt đến khó thở nhất chính là Dạ Lan bởi lúc này ánh mắt quyến rũ kia đang hoàn toàn chỉ nhìn về phía cô, không hề dịch chuyển.

“”Anh làm gì mà nhìn tôi ghê vậy?”” Nuốt khan một cái Dạ Lan quyết định dùng chính câu hỏi của mình hi vọng rời đi ánh mắt quyến rũ ấy, hắn đâu biết để xây dựng lên được bức tường che đậy cảm xúc trước mặt hắn như hiện giờ cô đã cần phải mất đến bao nhiêu thời gian và quyết tâm, không thể để vì một phút yếu lòng mà sụp đổ được.

“”Đợi em.”” Tường Quân vẫn giữ nguyên ánh mắt đó mà nhìn cô.

“”Đợi tôi? Làm gì chứ?”” Dạ Lan bị câu nói ngắn ngủn này làm cho ngây người, hắn đợi cô làm gì?

“”Đợi em cho tôi ôm một cái.”” Chưa đợi sự đồng ý từ cô, nói xong Tường Quân sải chân đi về phía cô, vòng tay ôm lấy cô tham lam hít hà mùi hương quen thuộc từ cô mà mấy ngày nay làm hắn nhung nhớ đến điên đảo, mọi nhung nhớ đã được lấp đầy, luồn tay vào mái tóc dài đen mượt của cô Tường Quân dịu dàng tận hưởng: “”Tóc em thơm thật!””

Bị hành động bất ngờ này của Tường Quân làm cho trái tim loạn nhịp mất vài phút, Dạ Lan cuối cùng cũng nhớ đến việc kháng cự mà đẩy hắn ra nhưng là vô ích, vòng tay ấy như gọng kìm gắt gao ôm lấy cô không có ý định buông:

“”Anh bỏ tôi ra, bị gì vậy chứ?”” Dạ Lan trên ngực hắn đấm nhẹ vài cái.

“”Bị nhớ em chứ sao nữa, để im cho anh ôm em thêm lát đi, anh sắp phải đi công tác 1 tuần bên Newyork, đến lúc đó sẽ rất nhớ em.”” Hai mắt nhắm nghiền Tường Quân ôm cô càng thêm chặt, muốn nhân lúc này ghi nhớ mà khắc sâu khoảnh khắc ngọt ngào cùng mùi hương thân thuộc này khảm vào tâm trí, dù ở bất cứ đâu hay làm gì chỉ cần nhắm mắt lại thôi cũng sẽ cảm nhận được cô đang ở ngay bên cạnh mình.

Tuy rằng tình cảm của cô và hắn hiện tại rất khó xác định nhưng thời gian này đã quen có sự xuất hiện của hắn trong cuộc sống của mình, nay tự dưng nghe tin hắn sẽ đi trong lòng không tránh khỏi cảm giác hụt hẫng, mất mát. Dường như cảm nhận được sự trầm lặng của cô Tường Quân buông cô ra đưa tay lên bẹo một bên má, trêu ghẹo: “”Em như thế này là đang không lỡ có đúng không?””

“”Anh nằm mơ sao?”” Cảm thấy có điều khác thường nào đó Dạ Lan lúc này mới nhìn sang cánh tay đã tháo bột của hắn, vội nắm lấy, vẻ mặt biểu lộ sự lo lắng: “”Tay anh tháo bột lúc nào vậy? Không phải vì chăm sóc Đặng minh để cho tiện mà anh tháo sớm đó chứ?””

“”Dạ Lan, anh không sao, đã khỏi hoàn toàn rồi.”” Nắm chặt lấy đôi bàn tay đang run lên của cô trấn an, Tường Quân dịu dàng nhìn vào đôi mắt đang có ý lẩn trốn của cô, ngay lúc này hắn có rất nhiều lời muốn nói với cô nhưng cuối cùng lại bị kìm lại không thốt ra được, Tường Quân một lần nữa ôm cô vào lòng: “”Anh không ở trong nước nhưng đã dặn mấy người đó thời gian này không cử em đi xa, em cứ yên tâm ở nhà chăm sóc Đặng Minh cho tốt.””

“”Cảm ơn!”” Cô ngoài câu ấy chẳng biết nói gì hơn vào lúc này, bởi trong đầu hoàn toàn trống rỗng, cái gì cũng không thốt ra được khi chứng kiến sự dịu dàng vốn tưởng đã mất này của hắn dành cho cô.

Lưu luyến nhìn gương mặt xinh đẹp của cô hồi lâu, nhưng đáp lại ánh mắt chứa đựng yêu thương ấy của hắn vẫn chỉ là ánh mắt lạnh nhạt của cô tựa như kim nhọn chích vào tim hắn đau đớn, dù là không lỡ nhưng Tường Quân vẫn xoay người rời đi, khi ra đến cửa hắn xoay người nhìn cô: “”Dạ Lan, hi vọng sẽ có một ngày được nghe chính miệng em nói em nhớ tôi.””

Cánh cửa được khép im lìm trở lại, hắn đã đi được một lúc lâu rồi mà Dạ Lan vẫn còn đứng chết chân một chỗ ngây người, trong đầu vẫn còn vang vẳng câu nói vừa rồi của hắn. Ban nãy trong mơ hồ cô dường như lại được nhìn thấy người đàn ông năm ấy đã trở lại, ánh mắt, lời nói, cả cử chỉ mà hắn dành cho cô tất cả đều quá đỗi quen thuộc...

Lẽ nào?

Tường Quân đi đến cổng bệnh viện đúng lúc gặp Đặng Khang đang bế Đặng Minh đi mua cháo trở về, so với ngày hôm qua thì sắc mặt thằng bé hôm nay tươi tỉnh hồng hào hơn hẳn, vươn cánh tay hắn xoa đầu thằng bé, ánh mắt dịu dàng dặn dò: “”Chú mấy ngày tới rất bận sẽ không đến thăm con, nhớ nghe lời mẹ ha, khi về sẽ có quà cho con.””

Đặng Minh tuy ngoài mặt chẳng tỏ vẻ gì những lúc gần hắn nhưng nay nghe người này mấy ngày tới không xuất hiện thì đột nhiên cảm thấy hụt hẫng, buồn buồn (cái này người ta gọi là sự liên kết của tình phụ- tử hay sao á bà con) đôi mắt thơ ngây cụp xuống, xụ mặt gật đầu đồng ý. Tường Quân trông thấy thái độ này của thằng bé thì âm thầm hài lòng.

Lúc này mới nhìn sang Đặng Khang, ánh mắt chân thành có chút cảm kích, nói ra hai chữ: “”Cảm ơn!””

Lời cảm ơn này giữa hai người dường như là một lời hòa hoãn, đình chiến sau từng ấy năm. Không dài dòng nhưng đủ để hai người đàn ông âm thầm hiểu.

“”Tôi không thích những lời sáo rỗng không có tính thiết thực, có giỏi thì hãy chứng minh bằng hành động bằng không anh sẽ không có cơ hội lần tới đâu.”” Trừng mắt nhìn hắn, tuy nhiên ánh mắt Đặng Khang bây giờ đã không còn hung hăng như trước đây dành cho hắn.

Xảy ra nhiều chuyện dùng mọi biện pháp nhằm cách ly cô ra khỏi người này, muốn mong cô có một cuộc sống mới yên ổn hơn mà đưa cô đi trốn; nhưng Đặng Khang biết sau ngần ấy năm cô chỉ đang giả vờ hạnh phúc, giả vờ là mình đang rất ổn, rất vui vẻ, có một câu nói rất đúng: muốn biết người đó đang nói thật hay nói dối chỉ cần nhìn qua ánh mắt của họ. Ánh mắt của Dạ Lan lúc nào cũng u buồn, không bao giờ dám nhìn thẳng mỗi khi anh hỏi vấn đề nào đó liên quan đến Tường Quân, rồi đến khi gặp lại hắn dù anh biết là cô đang tự xây dựng cho mình một bức tường thành kiên cố nhưng ánh mắt trong những lúc không tự chủ được lại dõi theo hắn, cứ vậy mà âm thầm lo lắng, vì hắn mà chịu tổn thương khiến anh rất khổ tâm.

Nếu sau từng ấy cố gắng cũng không thể khiến cô vui vẻ vậy chi bằng tạo cho bọn họ thêm một cơ hội, nếu thất bại sẽ khiến cả hai triệt để buông tay không còn lưu luyến gì nữa mà hướng về một tương lai mới cho chính mình. Còn nếu thành công biết đâu chừng sẽ bù đắp lại được những mất mát, thương tổn mà ngần ấy năm cô phải chịu đựng bởi anh biết người trước nay vẫn ngự trị trong trái tim cô chính là Tường Quân.

Chỉ có điều Đặng Khang vẫn luôn canh cánh trong lòng chính là liệu Tường Quân lần này đối với chuyện của hai người có bao nhiêu phần quyết tâm và để không bị mất đi quyền can dự vào hạnh phúc của cô, giữa hai người đã ngầm thỏa thuận Đặng Khang tạm thời sẽ không ly hôn với cô, trong vòng 6 tháng nếu Tường Quân không thể lay chuyển được tình cảm của cô thì anh sẽ lấy danh phận là chồng ép cô rời khỏi đây, mãi mãi không cho Tường Quân có cơ hội gặp mặt cô thêm nữa.

Nếu là hắn không lay động được cô chỉ có thể trách duyên phận giữa bọn họ đã hết.

Còn nếu hắn thắng trong lòng anh nghĩ tới có chút khó chịu, cô dẫu sao trong lòng anh từ lâu đã đóng một vị trí rất quan trọng, hơn cả tình cảm bạn bè đó là tình thân.

Với Đặng Khang quyết định lần này chính là một ván cược. Còn với Tường Quân đây chính là cơ hội, một cô hội mà hắn phải tận lực đoạt lấy chiến thắng.

“”Tôi cũng không thích chỉ là kẻ nói nhiều hơn làm.”” Tường Quân ánh mắt kiên định đáp lại người kia, dường như muốn cho đối phương biết được thành ý cũng như quyết tâm của mình, sau đó xoay người bước đi.

“”Đừng làm tôi cảm thấy hối tiếc về quyết định lần này của mình.”” Nhìn theo bóng hắn đã xa dần Đặng Khang với ánh mắt phức tạp tự nói với chính mình.

“”Chú ấy đi xa rồi sẽ không nghe thấy những lời này của sư phụ đâu.”” Đặng Minh nhắc nhở khi thấy Đặng Khang cứ đứng lẩm bẩm một mình.

“”Nhóc con ta biết hắn đã đi rồi.”” Đặng Khang cưng nựng bẹo lên má Đặng Minh một cái, cứ nhìn thấy thằng nhóc này chả hiểu sao mọi mệt mỏi đều tan biến, thăm dò khuôn mặt ngây thơ ấy một lúc Đặng Khang hỏi: “”Đặng Minh, con thấy chú Tường Quân thế nào?””

“”Rất tốt ạ, hay mua đồ chơi cho con, nhưng cũng rất xấu tính, nói chung là vừa là người tốt vừa là người xấu ạ.””

Câu trả lời quá đỗi logic này làm Đặng Khang hoa mắt một hồi: “”Vậy nếu có một ngày chú ấy và mẹ Dạ Lan của con ở cùng một nhà con thấy sao?””

“”Vì sao lại ở chung ạ?”” Đôi mắt thơ ngây chớp chớp.

Đặng Khang cảm thấy trên đời này việc khó khắn nhất chính là nói chuyện với trẻ con, vò đầu bứt tai hồi lâu cuối cùng quyết định nói theo một cách trực diện: “”Ý ta là chú ấy sẽ cùng với mẹ của con cùng chăm sóc con, con thấy sao?””

“”Con không thích, con chỉ cần mẹ là đủ rồi.”” Nhóc lắc đầu một cách không hề ngần ngại.

Lúc này hai người đã đi vào thang máy, Đặng Khang vẫn không buông tha hỏi tiếp: “”Vì sao?””

Suy nghĩ một lát Đặng Minh trả lời: “”Vì mỗi lần chú ấy nhìn mẹ con cứ có cảm giác chú ấy là người xấu, bất cứ lúc nào cũng muốn cướp đi mẹ Dạ Lan của con, mẹ là của mình còn vì thế còn không cho phép ai được tranh giành với mình (tinh thần cảnh giác cao chỉ với ánh mắt đã phán người ta xấu xa, sự khẳng định bá đạo này chắc theo di truyền).

“”Ta hiểu rồi!”” Đặng Khang cười không ra nước mắt, thầm tưởng tượng ánh mắt mà Tường Quân nhìn Dạ Lan ra sao mà để thằng nhóc bắt được để rồi bây giờ nói hắn là người xấu.

“”Đệ tử, ta mong con đến cuối cùng vẫn luôn giữ vững quan điểm này. Nếu con mềm lòng mẹ Dạ Lan của con nhất định bị người ta mang đi.”” Đặng Khang nhắc nhở, đồng thời dùng ánh mắt ranh mãnh quan sát biến động trên khuôn mặt nhỏ của nhóc.

Nhắc đến mẹ từ lâu từ này đã ngấm sâu vào trong xương tủy của nhóc, người mẹ này với nhóc là vô cùng quan trọng, vô cùng yêu thương, nếu để nhóc biết ai đó có ý định tranh giành mẹ với nhóc tức là kẻ thù không đội trời chung, ánh mắt đã nổi lên tia giận dữ, nhóc nói như một lời khẳng định: “”Con sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra, mẹ Dạ Lan mãi mãi là mẹ của con.””

“”Được, được rồi.”” Đặng Khang nghe thằng nhóc lớn tiếng như vậy liền đưa tay lên miệng ra hiệu nhóc yên lặng, cửa thang máy mở ra từ phía xa Dạ Lan đã trông thấy hai người một lớn, một nhỏ bồng bế nhau đi đến. Lớn thì vẻ mặt phấn khích tươi cười, nhưng ánh mắt cũng có chút gì đó lấp liếm, còn nhỏ thì mặt đỏ phừng phừng như vừa cáu gắt gì đó, vừa trông thấy cô lại gần đã vòng tay ôm chặt lấy cổ cô không rời: “”Mẹ, sẽ không ai cướp mẹ khỏi Đặng Minh hết.””

Nghe thấy những lời kỳ lạ này của nhóc Dạ Lan hướng ánh mắt không hiểu về phía Đặng Khang, hỏi: “”Thằng bé làm sao vậy?””

Nhún vai tỏ vẻ không biết chuyện gì đang xảy ra, Đặng Khang thong thả đi vào bên trong phòng bệnh, nụ cười thích thú vẫn hiện hữu trên môi, thầm nghĩ: “”Tường Quân, để xem có thêm tình địch nhí này cậu làm sao lay chuyển được Dạ Lan trong 6 tháng.””

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.