Tổng Biên Tập Tình Cũ

Chương 47: Chương 47: Gà trống chăm con




Tường Quân sau khi nhận được điện thoại từ cô giáo chủ nhiệm của Đặng Minh liền vội vàng chạy tới bệnh viện, lúc tới nơi thằng bé đang trong phòng cấp cứu rửa ruột qua chuẩn đoán được biết nhóc đã bị ngộ độc thực phẩm.

Một nữ y tá bịt khẩu trang đi đến sau vài phút ngây người trước sự lịch lãm, tuấn tú của Tường Quân liền bị những lời hỏi han của hắn làm cho sực tỉnh:

“”Y tá, đứa trẻ bên trong tình hình thế nào rồi?””

“”May mà đưa đến kịp thời, buổi sáng anh đã cho bệnh nhân ăn thứ gì không đảm bảo vệ sinh sao?”” Cô y tá mắt vờ nhìn ghi chép bệnh án để khỏi phân tâm hỏi Tường Quân.

“”Không thể nào.”” Lời khẳng định của Tường Quân nhỏ dần rồi sực nhớ ra điều bất thường (Hồi sáng có đưa thằng bé tới ăn sáng tại một quán ăn vỉa hè. Lẽ nào nguyên nhân là từ đó?)

Nữ y tá thấy Tường Quân đang suy nghĩ dường như là để tìm nguyên nhân, nhưng dẫu sao bây giờ tình hình bệnh nhân cũng đã ổn định rồi liền thúc giục: “”Anh là người bảo hộ cho bệnh nhân này đúng không, thôi mau đi làm thủ tục nhập viện cho cháu bé đi.”” Nói rồi luyến tiếc rời đi, trong lòng không khỏi cảm khái: “”Người đâu mà đẹp trai dữ vậy, cứ tưởng chỉ có mấy anh trai Hàn là đẹp ai mà ngờ trai Việt còn nhiều người đẹp hơn thế.””

Tường Quân lúc này mới để ý sang cô Vân chủ nhiệm đưa tay ra chào với tấm lòng cảm kích: “”Vất vả cho cô giáo rồi, cảm ơn cô đã kịp thời đưa Đặng Minh đến bệnh viện.””

“”Tôi nhiều lần gọi cho chị nhà nhưng đều máy bận, may mà Đặng Minh trong lúc gần hôn mê vẫn còn nhớ số điện thoại của anh.”” Cô Vân ngại ngùng rụt tay về nói, trái tim không hiểu sao mà loạn nhịp mặt đỏ lên. Tuy nhiên Tường Quân chẳng mấy để ý đến phản ứng này của cô giáo trẻ:

“”Cô ấy bận đi tác nghiệp ở Sơn La có lẽ vài ngày nữa sẽ về.”” Tường Quân lơ đễnh nói tâm trí lúc này đều đặt vào cánh cửa phòng cấp cứu, đúng lúc này cánh cửa phòng được bật mở Tường Quân sải bước chạy đến bên chiếc giường đẩy nơi Đặng Minh với sắc mặt nhợt nhạt đang ngủ say, nhìn nhóc như vậy mà lòng hắn đau thắt:

“”Đặng Minh, con sao rồi?””

“”Tạm thời vẫn còn thuốc mê cho nên bệnh nhân chưa hồi phục ý thức ngay được.”” Vị bác sĩ điều trị chính tháo bỏ khẩu trang giải thích với Tường Quân, sau đó cùng với mấy y tá đẩy Đặng Minh về phía phòng bệnh Vip, đến khi mọi thứ đã được ổn thỏa mới rời đi. Trong căn phòng lúc này Tường Quân đang lo lắng đi vòng quanh giường bệnh, cô Vân thấy vậy liền an ủi: “”Bác sĩ đã nói không sao rồi, anh đừng lo lắng quá thằng bé chắc sẽ tỉnh ngay thôi.””

Tường Quân không nói gì chỉ ngầm gật đầu với cô giáo, ánh mắt lo lắng vẫn không thôi dán lên gương mặt thiên thần kia. Như thấu hiểu nỗi lòng ấy của Tường Quân mà mí mắt nặng trĩu đầy mệt mỏi của Đặng Minh dần mở, đảo xung quanh một lượt rồi dừng lại trước vẻ mặt đang chất đầy nỗi lo của Tường Quân. Chẳng hiểu vì bị bệnh hay sao mà nhóc yếu mềm hơn mọi ngày, dùng giọng nói toàn là nũng nịu yếu ớt như sắp khóc đến nơi nghẹn ngào gọi Tường Quân: “”Chú!.””

“”Con tỉnh rồi sao?”” Tường Quân vồn vã chạy đến bên giường nắm lấy bàn tay đang cắm đầy kim tiêm của nhóc hỏi han: “”Con còn thấy đau ở đâu không để ta gọi bác sĩ.””

“”Chú đừng đi, con sợ lắm!”” Nhóc vẫn giữ nguyên bộ dạng nũng nịu ấy, về điểm này càng nhìn Tường Quân càng cảm thấy nhóc giống Dạ Lan, phải chăng khi tiếp xúc nhiều mọi hành vi cũng như lời nói đều có thể giống. Xoa đầu thằng nhóc tiện tay vén mấy lọn tóc bết trên mặt nhóc Tường Quân ánh mắt dịu dàng: “”Được rồi ta sẽ không đi đâu hết, ở lại đây với con.””

Cô Vân đi đến đứng cạnh Tường Quân, nhìn Đặng Minh ân cần hỏi: “”Đặng Minh con tỉnh là tốt rồi, ban sáng dọa cô lo muốn chết.””

“”Em không sao nữa rồi?”” Nhóc gượng cười, tuy nhiên cảm giác khó chịu trong người lại kéo đến khiến nụ cười méo xẹo đi ngay tức thì.

Nhìn lên đồng hồ đeo tay lúc này Tường Quân mới nhớ ra đã quá giờ ăn trưa liền ái ngại quay sang cô giáo: “”Cũng đã muộn thế này rồi, để tôi cho người đưa cô giáo về.””

“”Không cần đâu tôi tự bắt xe về cũng được, anh cứ ở lại đây chăm sóc cháu đi.”” Nói rồi cô Vân quay sang dặn dò Đặng Minh nghỉ ngơi cho tốt sau đó rời khỏi phòng bệnh.

Đối diện với ánh mắt thơ ngây nhưng kèm theo mệt mỏi của Đặng Minh lúc này Tường Quân trong lòng lại nổi lên từng hồi tự trách: “”Đặng Minh, chú xin lỗi đã hại con thành ra như vậy.””

“”Con sợ lắm chú à, con nghe bác sĩ nói con là do ăn thực phẩm không đảm bảo vệ sinh nên mới bị đau bụng, hồi sáng con chỉ ăn có mỗi bát phở ở ven đường có phải do cửa hàng đó làm bẩn không ạ, nếu đúng như vậy có phải sẽ có nhiều bạn nhỏ bị đau bụng giống con nữa hay không?””

“”Chú biết rồi sự việc này sẽ cho người điều tra, con giờ ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi.”” Vuốt ve sắc mặt nhợt nhạt của Đặng Minh, càng nhìn lòng Tường Quân càng xót xa, ánh mắt trong veo ấy càng nhìn lại càng cảm thấy quen thuộc dấy lên nỗi nhớ nhung trong lòng hắn.

“”Vậy con ngủ rồi chú có bỏ con lại một mình hay không?”” Đặng Minh níu lấy cánh tay phải của Tường Quân, hỏi như thể sợ hắn bỏ rơi nhóc ở lại nơi đáng sợ này, thường thì bệnh viện chính là nơi trẻ con sợ nhất mà.

Chứng kiến ánh mắt sợ sệt ấy Tường Quân lại không nhịn được mà xoa đầu nhóc: “”Chú sẽ không đi, yên tâm mà ngủ đi ông kễnh ạ.””

Có lẽ vì quá mệt mỏi và còn tác dụng của thuốc cho nên thằng nhóc chỉ ngáp có vài cái rồi lại chìm vào giấc ngủ, Tường Quân sau khi thấy nhóc đã ngủ say liền ra ngoài gọi điện nói với đầu dây bên kia nói bằng chất giọng của một lãnh đạo: “”Mấy quán ăn ngoài vỉa hè trong nội thành Hà Nội, tất cả điều tra hết cho tôi, sáng mai phải có bài đăng mới nhất về vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm của những cửa hàng sai phạm.”” Luận đầu dây bên kia đã nghe thấy, không biết vì lí do gì mà Tổng biên tập của mình lại tức giận đến như vậy.

Tường Quân quay lại với hộp cháo thơm nức mũi, vừa lúc múc ra bát thì Đặng Minh tỉnh dậy, dụi mắt nhìn Tường Quân một lượt nhóc thích thú reo lên: “”Chú không giả bị thương nữa sao?””

Nhìn xuống cánh tay vừa mới tháo bột có phần không quen của mình, Tường Quân vươn ra bẹo má nhóc: “”Cái thằng nhóc ranh ma này. Tất cả đều không phải vì thuận tiện hầu hạ cháu sao?””

“”Nào cháu ăn cháo đi.”” Bưng báo cháo đến bên giường Tường Quân thổi lấy một thìa đưa đến trước mặt Đặng Minh, dỗ dành nhưng thằng nhóc bướng bỉnh quay ngoắt mặt đi, thái độ giả bệnh giả tật: “”Cháu không muốn ăn gì hết. Cháu rất mệt.””

“”Ngoan nào, ăn xong đợi khỏi bệnh chú đưa cháu đi chơi được không?”” Tường Quân vẫn kiên nhẫn dỗ dành, việc dỗ dành ai đó ngoại trừ Dạ Lan thì thằng nhóc này chính là người thứ hai khiến hắn phải hao tâm tổn trí như vậy. Tuy nhiên đứa trẻ này vẫn cứng đầu như cũ thậm chí còn trốn vào trong chăn.

Buông bát cháo xuống Tường Quân bỏ ra ngoài, Đặng Minh trốn trong chăn nghe thấy tiếng đóng cửa liền chui ra thấy Tường Quân đã đi liền khóc toáng lên: “”Chú, con sai rồi, đừng bỏ con ở lại mà, huhu, con sẽ ăn mà, huhu...””

Nghe đến đây Tường Quân trong lòng căn bản cũng đã mềm nhũn liền đẩy cửa bước vào, tuy nhiên mặt vẫn tỏ ra nghiêm khắc: “”Con dám không nghe lời ta lần nữa xem.””

Tường Quân đã quay lại Đặng Minh vui vẻ quệt đi hai hàng nước mắt, không quên nè lưỡi trêu chọc lại Tường Quân: “”Đợi mẹ về con sẽ mách tội chú.””

“”Tùy con, cô ấy căn bản chẳng đặt ta trong lòng.””

Nói đến đây Đặng Minh âm thầm cảm nhận được sự nặng nề trong tâm trạng của Tường Quân, trước lúc ngoan ngoãn ngồi ăn hết bát cháo có thở dài nói: “”Người lớn thật khó hiểu.””

Đêm hôm ấy Đặng Minh lên cơn sốt mặc dù đã được hạ sốt tuy nhiên cả đêm cứ đòi mẹ, lại còn bắt bế khiến Tường Quân sống dở, chết dở. Gần ba chục năm cho đến giờ đây là lần đầu tiên vì một đứa trẻ không thân, không thích mà mất ăn, mất ngủ. Nhìn đồng hồ đã điểm 1 giờ đêm mà Tường Quân mong trời mau sáng, chưa bao giờ hắn lại cảm thấy đêm dài dằng dẵng như đêm nay, trong lòng thầm cầu nguyện: “”Dạ Lan, bao giờ em mới về?””

Bên ngoài đột nhiên có hai ca cấp cứu, tiếng còi hú kèm theo tiếng bước chân dồn dập khiến cho Đặng Minh vừa thiu thiu ngủ lại bị giật mình thức giấc và tiếp tục bài ca dang dở: “”Chú à, đưa con đi gặp mẹ, con nhớ mẹ huhu...””

Tay xoa lưng thằng bé Tường Quân thầm mắng chửi trong lòng: “”Cấp cứu thôi mà, các người có cần làm ầm ĩ lên như vậy không? Không biết tôi cực khổ thế nào mới dỗ được thằng bé ngủ không hả?””

“”Đặng Minh ngoan ngủ đi ha, khi con tỉnh dậy mẹ con sẽ về.”” Vừa vỗ nhẹ, đi đi lại lại Tường Quân cuối cùng cũng thành công dỗ được Đặng Minh ngủ, tuy nhiên lúc chạm mông xuống dường thằng nhóc này lại mơ mơ, tỉnh tỉnh giãy nảy: “”Mẹ ơi, mẹ ơi, con muốn đi tìm mẹ.””

Tường Quân trong tình huống này đúng là khóc không ra nước mắt, đúng gần 4 tiếng đồng hồ đã vậy trên tay lại bế theo một cục thịt khiến chân tay hắn muốn rụng rời thành từng mảnh, hoàn cảnh này lại gợi lên trong đầu hắn một vài câu nói trong lúc tụ tập với đám bạn học cùng, trong đó có người đã lập gia đình kể khổ, nói khi có con quả thực đúng là một loại thử thách gian khổ đặc biệt là khi bọn chúng ốm, sẽ khóc cả đêm đòi mẹ, bắt bế,... lúc đó Tường Quân vốn cho rằng họ nói thái quá nhưng bây giờ là 100% đồng cảm. Nhưng đồng cảm hay không thì giờ phút này Tường Quân đã xác định sẽ đi đi lại lại trong phòng như vậy cả đêm cho đến sáng.

Sáng hôm sau...

Dạ Lan vừa mở cửa phòng bệnh liền chứng kiến cảnh Tường Quân đang nằm trên giường, một tay gối đầu cho Đặng Minh, tay kia vòng qua thằng bé che chắn bảo vệ. Cứ như vậy mà một lớn, một nhỏ ôm nhau ngủ ngon lành.

Nhìn hai người đang ngủ như vậy giống như một bức điêu khắc hoàn hảo có một không hai, giờ phút này cô còn cảm thấy cả hai từ đường nét trên khuôn mặt cho đến thần thái khi ngủ đều y chang nhau giống như cha con. Giật mình trước suy nghĩ vừa lướt qua để rồi lòng cô đau nhói, là cô vì quá hi vọng mà suy nghĩ linh tinh rồi.

“”Em không vào mà đứng đó nhìn gì vậy?”” Đặng Khang vừa tới đã thấy Dạ Lan ngây người đứng ở cửa liền hỏi khiến cô giật mình một cái, ngoái đầu quay lại: “”Hả? Em đang định vào.”” Nói rồi lúng túng đẩy cửa bước vào.

Đặng Khang sau khi bước vào trong trông thấy cảnh này liền nhíu mày quan sát, hồi lâu sau đó mới quay sang Dạ Lan hỏi: “”Em có đang suy nghĩ giống anh không mặc dù điều đó cực kỳ không logic.””

Dạ Lan đương nhiên biết Đặng Khang muốn nói gì, vội lảng sang chủ đề khác: “”Em vẫn chưa ăn sáng.””

“”Vậy đi thôi, lát quay lại gọi bọn họ sau.”” Biết cô không muốn tiếp tục chủ đề không có tính thực tế này, cười nhẹ một cái Đặng Khang vòng tay đặt lên vai kéo cô rời phòng bệnh, khép lại cánh cửa một lớn, một nhỏ bên trong vẫn ôm nhau ngủ say.

Căng teen bệnh viện...

Mua về hai chiếc bánh bao nhân đậu xanh cùng hai hộp sữa tươi Đặng Khang đưa cho cô một phần, cả hai chọn một góc yên tĩnh vừa nói chuyện vừa ăn.

Cắn một miếng bánh bao nóng hổi, vừa nhai anh vừa nói chuyện: “”Anh nghe nói vì vụ việc Đặng Minh nằm viện do ngộ độc thực phẩm mà sáng nay đã có vô số bài báo kẻ tội những cửa hàng sai phạm, hiện giờ các cấp chính quyền đang vào cuộc để điều tra, giờ anh mới phát hiện ra động vào thân nhân của nhà báo thì sẽ có kết quả thế nào, thật đáng sợ.”” Đặng Khang vờ rùng mình.

“”Thân nhân gì chứ, với lại sự việc lần này là người thật, việc thật mà anh những bài báo đó cũng đâu có đăng linh tinh, mấy cửa hàng như vậy bất chấp sức khỏe thậm chí là tính mạng của người tiêu dùng để chuộc lợi em nghĩ nên bị phơi bày để nâng cao cảnh giác cho người dân, lần này nếu không phải là Đặng Minh thì cũng là một em nhỏ vô tội nào khác, bọn họ đáng bị nhận sự trừng trị từ pháp luật.”” Dạ Lan chỉ nghĩ đến việc con trai là nạn nhân của đám gian thương này mà lòng nổi lên cơn sóng ngầm giận dữ, nếu không phải là Tường Quân cho người điều tra thì đích thân cô cũng sẽ đi làm điều đó.

“”Pháp luật nước ta ư? Anh e là vẫn còn chưa đủ tính răn đe.””

“”Đúng vậy.”” Dạ Lan đồng tình với ý kiến này của Đặng Khang, làm một ngụm sữa vị socola, cô cũng không muốn tiếp tục chủ đè này nữa liền hỏi về công việc hiện tại mà anh đang làm: “”Nghe nói chương trình truyền hình thực tế do đài CLG tổ chức lần này anh làm khách mời đặc biệt.””

“”Ừm.”” Nghĩ đến chuyện này Đặng Khang lại trầm lặng đi ít nhiều.

Ngập ngừng hồi lâu Dạ Lan nói tiếp: “”Em cũng mới được biết tin Thiên Phúc giờ đã là ngôi sao mới của công ty BOM, lần này cũng đăng ký tham gia, hai người đã gặp nhau chưa?””

“”Gặp rồi thì sao chứ?”” Ngửa cổ dốc nốt phần sữa còn lại, Đặng Khang bóp mạnh vỏ hộp trong tay, ánh mắt có chút tức giận cùng thất vọng khi nghĩ đến người kia.

“”Có những chuyện đôi khi cần thời gian làm sáng tỏ, em hi vọng tình yêu của anh sẽ không có kết cục giống như em.””

“”Em thì sao chứ, không phải bây giờ hắn ta đang rất nỗ lực thu hẹp khoảng cách giữa hai người hay sao? Ngay đến như việc chiều được thằng nhóc đó nguyên mấy ngày trời là đủ biết hắn ta có bao nhiêu thành ý. Anh còn nhớ lần trước khi nhóc đó ốm, em lại đi tác nghiệp ngày đó anh đã sụt mất 2 kg kèm theo xương khớp đau nhức cả tuần liền, tai thì ù đi, nói chung là giờ nghĩ đến vẫn thấy sợ.”” Đặng Minh giờ nghĩ lại mà co dúm người, trẻ con đúng là rất khó chiều.

“”Anh giờ là đang đứng về phe nào?”” Từ khi từ London trở về Dạ Lan dường như cảm nhận được thái độ của Đặng Khang đối với Tường Quân có chút bớt gay gắt hơn trước, điều này với cô mà nói là nên vui hay nên buồn đây.

“”Anh đương nhiên mãi mãi nghiêng về phía em.”” Đặng Khang bày ra vẻ mặt cười như không cười, thái độ hết sức nịnh nọt cô. Tiện tay cầm luôn phần vỏ bánh và sữa mà cô vừa ăn xong đem đi vứt, xong xuôi kéo cô lên phòng bệnh: “”Lên thăm bệnh thôi, mấy ngày bận bịu không gặp anh nhớ thằng nhóc đó đến cồn cào ruột gan rồi.””

Chúc các bạn yêu truyện của Phan có những phút giây vui vẻ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.