"Ồ!" Kỳ Kỳ cũng nhìn thấy Cung Hình Dực.
"Mẹ, ông ấy tới đây giành mẹ với con sao?" Cậu bé đưa tay nhỏ bé ra ôm cổ của cô sợ Cung Hình Dực thật sự sẽ giành mẹ với nó.
"Không biết! Không lên tiếng là được rồi!" Tống Tâm Dao ôm Kỳ Kỳ, để cho đầu nhỏ bé của nó nép ở trong ngực cô không để cho Cung Hình Dực nhìn thấy.
Cô ôm lấy Kỳ Kỳ, kéo rương hành lý đi tới chỗ đông người . Như vậy, anh ta có thể sẽ không phát hiện ra bọn họ, hiện tại, xem ra cô cũng không thể đợi xe đến thành phố E, xe gì tới trước, bọn họ sẽ ngồi lên xe đó nhanh chóng rời đi.
"Tất cả mọi người ngừng nguyên tại chỗ cho tôi, không được nhúc nhích! Bằng không, mọi người chịu khổ ráng chịu!" Mấy người đàn ông mặc áo đen vây quanh tất cả các cửa ra vào, bất luận là cửa ra hay là cửa vào, cũng có hai người đứng vây.
Liếc nhìn về phía cửa phòng rửa tay, nơi đó không có người, đến nơi đó có vẻ thích hợp.
"Kỳ Kỳ, có sợ hay không?"
"Không sao, có mẹ ở đây, Kỳ Kỳ không sợ!" Âm thanh nho nhỏ vang lên, khiến Tống Tâm Dao cũng an tâm một chút, vừa muốn đi tới bên trong phòng rửa tay, đột nhiên lại có người kéo tay Tống Tâm Dao.
Tống tâm Dao sợ hết hồn, xoay người lại, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, cũng không có để cho hắn nhìn thấy gương mặt cô, chỉ hơi nâng cằm, nhưng là cô thấy rõ ràng người đàn ông ở trước mắt, cũng không phải Cung Hình Dực. Mà là, người cô gặp trên đường ngày đó, người đàn ông đáng ghét.
"Đừng lên tiếng, đi theo tôi!" Hoắc Huyền Lôi biết được tin cô muốn rời khỏi nơi này liền chạy tới nhà ga tìm cô, nhưng không ngờ Cung Hình Dực cũng mang người tới đây.
Nên hiện tại anh chỉ có thể mang theo bọn họ rời đi trước.
"Làm sao anh lại ở chỗ này?" Tống Tâm Dao không ngờ ở chỗ này lại gặp phải người đàn ông này.
"Tôi chỉ là muốn tới thành phố W vui đùa một chút, không ngờ sẽ gặp được hai mẹ con cô!" Hoắc Huyền Lôi cũng không muốn để cho cô biết là anh cho người đi điều tra hành tung của bọn họ, cho nên mới biết bọn họ sẽ tới nhà ga này.
"À! Tôi chỉ là muốn đi toilet, anh có thể buông tay tôi ra không?" Đối với anh ta cô cũng không cảm thấy yên tâm!
"Không phải cô muốn rời khỏi đây sao, nếu để cho Cung Hình Dực tìm ra cô, hai người sẽ làm thế nào?"
"Làm sao anh biết Cung Hình Dực đang tìm chúng tôi?" Tống Tâm Dao không hiểu nhìn anh, người đàn ông này, rốt cuộc có thân phận như thế nào.
"Tôi đoán thôi!" Nhưng mà câu trả lời này của anh có phải là một chút độ tin cậy cũng không có hay không?
"Vậy, cảm ơn ý tốt của anh! Không cần!" Giọng nói của Cung Hình Dực vang lên phía sau lung bọn họ.
Xem ra, anh đã nghe được đoạn đối thoại của bọn họ.
"Anh. . . . . ." Tống tâm Dao ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Cung Hình Dực, cô cùng Kỳ Kỳ đều đã cải trang thành cái bộ dáng như thế này mà anh ta vẫn có thể nhận ra được sao?
"Em lại muốn chạy trốn tiếp một lần nữa sao? Bốn năm trước, anh đã để em chạy trốn một lần rồi, bốn năm sau, em còn muốn chạy trốn, em cho là có khả năng đó sao?" Bốn năm trước, bởi vì anh ngủ mơ mơ màng màng. Cho nên mới cho là việc xảy ra hôm đó chỉ là một giấc mơ. Nhưng hôm nay đã là bốn năm sau, anh rất tỉnh táo, anh sẽ không cho là mình đang nằm mơ nữa.
"Cung tiên sinh, tôi không hiểu , anh muốn nói cái gì!"
"Không hiểu sao? Tống Tâm Dao, bốn năm trước, cô trộm con của tôi, bốn năm sau, cô còn muốn mang theo con trai của tôi rời đi sao?" Cung Hình Dực cười lạnh, mặc dù còn chưa xác định rõ ràng đứa bé này có phải là con của anh hay không , nhưng mà, anh có thể khẳng định chắc chắn rằng đứa bé này là của anh.
"Cung tiên sinh, anh ở đây nói cái gì thế? Tôi hoàn toàn không hiểu!" Hiện tại, cô cũng chỉ có thể giả bộ ngu thôi.
Chỉ cần chết cũng không thừa nhận đứa bé là của anh ta, vậylà được rồi!
"Giả bộ ngu sao? Chỉ cần làm một lần xét nghiệm DNA hoàn toàn có thể xác nhận đứa bé này có phải là con của tôi hay không rồi!" Cung Hình Dực cảm thấy buồn cười với người phụ nữ ngốc này.
"Lái xe tới đây, đưa thiếu phu nhân cùng cậu chủ nhỏ về nhà." Cung Hình Dực đi tới trước mặt cô, ôm lấy Kỳ Kỳ.
Vào lúc này, Kỳ Kỳ lại cực kỳ an tĩnh. Cũng không phản kháng khi bị Cung Hình Dực ôm đi từ trong ngực Tống Tâm Dao.
"Bà xã, đi thôi!" Tay phải ôm Kỳ Kỳ, tay trái ôm Tống Tâm Dao, nửa lôi nửa kéo cô đi ra ngoài.
"Ai là bà xã của anh chứ! Anh buông tôi cùng Kỳ Kỳ ra mau!" Tống Tâm Dao nghe thấy anh gọi như vậy thì thật sự là bị sợ đến không hiểu được tại sao anh lại gọi cô như vậy?
Cô căn bản cũng không phải là vợ của anh.
"Kể từ khi em giúp anh sinh hạ đứa bé thì em cũng đã trở thành bà xã của Cung Hình Dực anh." Anh bá đạo cao giọng nói, lại làm cho Tống Tâm Dao cảm thấy buồn cười.
"Theo như anh nói thì chỉ cần người phụ nữ nào giúp Cung Hình Dực anh sinh đứa bé cũng sẽ là bà xã của anh phải không?" Mặc dù lúc nói những lời này, giọng nói của cô có chút chua xót, nhưng mà cô nói cũng không sai a!
"Vậy cũng phải xem người đó là ai đã! Không phải bất luận kẻ nào cũng đều có thể giúp Cung Hình Dực anh sinh đứa bé." Anh cười lạnh, muốn giúp anh sinh con, không phải chuyện đơn giản như vậy .
"Vậy tôi có thể sao?" Cô có chút kích động nói.
"Em sao! Về nhà trước rồi hãy nói!" Để cho cô ngồi vào trong xe đem Kỳ Kỳ ôm vào lòng.
"Con trai, chúng ta về nhà!" Vừa lên xe Kỳ Kỳ liền chui vào trong ngực Tống Tâm Dao. Nó vẫn thích lồng ngực của mẹ hơn, rất mềm mại, lồng ngực người đàn ông này quá cứng rồi.
Cho đến khi tất cả xe đều rời khỏi nhà ga, Cao Cầm Nhã mới từ một bên trong góc đi ra, tức giận đá vào cột đá bên cạnh một cái.
"Đau chết. . . . . ." Ôm chân nhảy một lúc lâu. Cô ta vẫn là đã tới chậm một bước, nếu như tới sớm một chút, là đã có thể giải quyết bọn họ rồi. Thế nhưng lại để cho Cung Hình Dực nhận ra bọn họ.
Tiếp theo, muốn nhận lại bọn họ sao, cũng không có dễ dàng như vậy đâu.
*
Đến nhà họ Cung, Cung Hình Dực ôm lấy Kỳ Kỳ và Tống Tâm Dao đi vào nhà.
Quản gia đã sớm báo cho Cung lão gia.
Lúc đi vào đại sảnh, ông nội đã ngồi ở trên ghế sa lon, đợi bọn họ.
"Ông nội, cháu đã dẫn bọn họ trở lại!" Anh để Kỳ Kỳ xuống.
Kỳ Kỳ nhìn thấy Cung lão gia tóc trắng xoá liền thích, chạy đến bên cạnh ông, nhìn bộ râu dài bạc trắng của ông, vui vẻ nói: "Mẹ, ông già Noel râu dài nha!" Cho tới bây giờ, nó vẫn rất thích bộ râu của ông già Noel, lúc ấy, bé đã nói, về sau mình cũng muốn để một bộ râu như vậy nhất định sẽ rất tuấn tú.
"Cháu tên là gì?" Lần đầu tiên nhìn thấy Kỳ Kỳ, Cung lão gia liền cảm thấy một loại cảm giác thân mật chỉ thuộc về người thân mới có.
"Cháu tên là Tống Tử Kỳ, năm nay ba tuổi rưỡi! Đây là mẹ cháu!" Bò đến trên ghế sa lon, nhìn bộ râu Cung lão gia, bé thật sự muốn đưa tay ra sờ vào nó một cái!
"Kỳ Kỳ, không thể không lễ phép." Tống Tâm Dao biết rõ, giữa hai ông cháu bọn họ nhất định là có cảm giác liên hệ máu mủ thân thiết, mới có thể khiến Kỳ Kỳ không có chút nào sợ hãi Cung lão gia, một ong lão nghiêm túc như vậy.
"Oh!" Kỳ Kỳ đáp một tiếng, bò xuống ghế sa lon, chạy đến bên cạnh Tống Tâm Dao.
"Mẹ, con thật thích râu bạc a! Con thật muốn sờ một cái xem!" Trước kia mấy ông già Noel đeo râu bạc đều là râu giả, hôm nay nhìn thấy mới là thật.
"Cung lão tiên sinh, thực xin lỗi, đứa bé không hiểu chuyện, mạo phạm rồi!" Tống Tâm Dao vội nói xin lỗi!
"Không có việc gì, ông rất thích đứa bé này, nó thật sự là con của Dực nhi rồi! Bọn họ thật quá giống, Kỳ Kỳ thật sự là phiên bản thu nhỏ của Dực nhi." Tống Tâm Dao thầm kêu không ổn, ông nội của anh từ nhỏ đã nhìn Cung Hình Dực lớn lên, dáng vẻ khi còn bé của anh nhất định ông là người nhớ rõ ràng nhất.
Lần này có thể làm sao đây?
Cung Hình Dực có thể để cho bọn họ rời đi hay không, hiện tại cô cũng không rõ ràng lắm.
Nếu như anh muốn giữ bọn họ lại cô phải làm gì?
"Dực nhi, cháu có nhớ, cháu cũng yêu thích bộ râu của ông, chẳng qua là lúc đó không phải màu trắng, cháu vẫn luôn muốn nó biến thành màu trắng. Xem ra, con của cháu, thật rất giống cháu, cũng thích râu bạc của ông a!" Cung lão gia ha ha cười phá lên.
Thật sự đã rất lâu rồi ông mới căm thấy vui vẻ đến như vậy.
"Nhìn ông xem, vui mừng đến quên mời gọi các cháu ngồi! Đừng khách khí, ngồi đi! Quản gia, mau đem chút trái cây lên đây đi." Cung lão gia không giống mặt ngoài nghiêm túc như vậy, ông là người rất nhiệt tình, cũng là ông lão rất hiền lành.
"Cung lão tiên sinh, không cần phiền phức như vậy đâu, chúng cháu lập tức sẽ rời đi!" Tống Tâm Dao hiện tại chỉ muốn mau mau mang theo Kỳ Kỳ rời đi.
"Tại sao? Vì sao lại phải rời đi? Con của cháu và Dực nhi cũng đã lớn như vậy, cháu hãy chuyển đến đây đi! Ông sẽ chọn ngày tốt, giúp hai người các cháu tổ chức hôn lễ! Ông già ta đây, cũng chưa được ôm đứa chắt này khi biết Kỳ Kỳ tồn tại thật sự không biết ông có biết bao nhiêu vui mừng." Cung lão gia, thật sự là rất vui mừng, đặc biệt là sau khi gặp được Kỳ Kỳ, cuối cùng tâm nguyện của ông cũng đã hoàn thành, chỉ cần bọn chúng kết hôn, như vậy là đủ rồi, ông cũng đã rất thỏa mãn.
"Cháu. . . . . ."
"Đừng có nói gì nữa, nghe ông nội đi! Kỳ Kỳ, đi chơi với ông cố nào, cha với mẹ cháu còn phải nói chuyện với nhau!" Thân phận của cậu có phải chuyển đổi quá nhanh hay không?
"Dạ!" Kỳ Kỳ vào lúc này ngược lại rất là ngoan.
Đó là bởi vì, bé thật sự yêu ông cố Cung râu bạc rồi !
Kéo Tống Tâm Dao, bọn họ liền đi lên tầng trên.
Đi vào trong phòng Cung Hình Dực anh liền đem cửa phòng khóa lại, nhìn Tống tâm Dao.
"Anh muốn làm cái gì?" Tống Tâm Dao có chút phòng bị nhìn anh. Tại sao anh phải khóa cửa lại?
"Anh muốn. . . . . . Làm chuyện chúng ta nên làm!" Cung Hình Dực đưa tay cởi áo khoác ra.
"Này. . . . . . Anh đừng làm loạn a! Nếu anh dám làm loạn với tôi, tôi liền kêu người a!" Thấy anh cởi quần áo, thật dọa đến cô.
"Kêu ư! Em có hô rát cổ họng, bọn họ cũng sẽ không thể nào nghe được, tất cả phòng trong nhà đều cách âm rất tốt." Cung Hình Dực cười, rút cà vạt, lại bắt đầu cởi nút cài áo sơ mi , tiếp theo. . . . . .
"A. . . . . ." Tống tâm Dao đột nhiên kêu lên sợ hãi, đôi tay bịt kín hai mắt, quay lưng đi, không dám nhìn.
Cung Hình Dực đột nhiên"Ha ha" cười phá lên.
Người phụ nữ này, thật sự rất thú vị!
Anh cũng chỉ là muốn cởi áo khoác, cà vạt, khiến mình thoải mái một chút mà thôi thế nhưng cô lại nghĩ anh sẽ làm cái gì với cô?
Nghe được tiếng cười của anh, cô mới phát hiện ra, hình như cô bị anh chơi xỏ, hơn nữa người đàn ông này lại còn cười được, rõ là. . . . . .
"Anh. . . . . ." Nhìn anh cười đến nỗi đứng thẳng lên cũng không được.
Tống Tâm Dao thật rất muốn tìm một cái lỗ chui xuống, thật là ngượng chết cô rồi, cô tại sao có thể nghĩ như vậy chứ?
Anh căn bản cũng không có ý nghĩ đó.
Nhưng là, nhìn anh khóa cửa, lại cởi quần áo, còn nói những lời đó, cô thật sự cho là, anh muốn làm cái gì đó với cô? Chắc hẳn bất kỳ người phụ nữ nào, cũng sẽ cho là, cho là, anh tiếp đó sẽ làm chuyện tình đi!
Chỉ là, không ngờ, cô thế nhưng lại bị anh đùa bỡn!
Thật là quá khinh người.
"Ngồi đi! Anh muốn nói chuyện đứng đắn với em!" Cung Hình Dực ngồi vào một bên ghế sofa, để cho cô đến bên cạnh anh ngồi xuống.
Tống Tâm Dao nhìn anh một cái, đi tới chỗ xa anh nhất ngồi xuống.
" Chuyện đứng đắn gì?"
Cung Hình Dực chỉ cảm thấy buồn cười, anh có dọa người như thế sao?
" Chuyện kết hôn của chúng ta! Ngay. . . . . ."
"Tôi sẽ không đồng ý!" Lời của anh vẫn chưa nói hết, cô đã khẩn trương cự tuyệt.
"Anh nói..., vẫn chưa nói hết, em cái người này nóng lòng muốn làm cái gì sao?"
"Ồ! Tôi lại không biết anh còn chưa nói hết, anh không thể nói hết trong một lần được sao?" Thật là, nói chuyện nói một nửa, không sợ bị. . . . . .
"Anh muốn nói gì sao? Dù sao tôi sẽ không đồng ý kết hôn với anh đâu!" Cô mới không cần gả vào nhà giàu, hơn nữa anh đối với cô còn không có tình cảm, nếu như có tình cảm, còn dễ nói, nhưng là bây giờ, một chút cũng không có .
"Anh nghĩ, hãy nghe anh nói hết đã, em lại quyết định, sẽ tốt hơn!" Cung Hình Dực nhìn cô, phương pháp này của anh không tệ.
"Vậy anh nói mau a!" Không nói đi nói nhảm nhiều như thế làm gì.
Cô thật hoài nghi, anh có phải là người mà mọi người hay đồn đại hay không. Bên ngoài, lời đồn về anh truyền đi thần bí như vậy, cũng giống như thần tiên vậy, thật không rõ, những người đó rốt cuộc làm sao lại đồn ra như vậy.
"Anh cho em hai lựa chọn, thứ nhất, chính là cùng anh kết hôn. Thứ hai, chính là anh sẽ cho em một khoản tiền, em rời đi, nhưng Kỳ Kỳ phải ở lại!" Anh cũng đã nói như vậy, cô còn lựa chọn thế nào đây? Cô căn bản cũng không có biện pháp rời đi Kỳ Kỳ, thế nhưng anh lại đưa ra lựa chọn để cho cô rời đi Kỳ Kỳ, đáp án này, có phải hay không là muốn cho cô lựa chọn cùng anh kết hôn sao?
"Tôi không muốn tiền, nhưng là, tôi muốn mang Kỳ Kỳ đi." Cô muốn tiền có ích lợi gì?
Nhưng cô không thể rời bỏ Kỳ Kỳ.
"Không được, em chỉ có thể lựa chọn trong hai đáp án anh đưa ra, lựa chọn để lại Kỳ Kỳ, còn không thì cùng anh kết hôn, chính em chọn đi. Tốt nhất em nên suy nghĩ một chút đi! Anh đi xuống chơi với Kỳ Kỳ một lát." Nói xong, Cung Hình Dực liền đứng lên, Tống Tâm Dao cũng đứng lên, đi theo ra ngoài.
Trên hành lang , nhìn Kỳ Kỳ ở lầu dưới, đang ngồi ở trong ngực của ông nội.
"Ông cố, râu của ông rất mềm mại a! Có phải ngày ngày chải nó hay không?" Kỳ Kỳ chớp mắt to, nhìn Cung lão gia.
"Ha ha ha! Về sau, Kỳ Kỳ giúp ông cố chải, có được hay không?" Cung lão gia vui vẻ cười.
Hết chương 8