Ngày ấy, sau khi gặp nhau tại nhà hàng Cung Hình Dực một mực điều tra tung tích của mẹ con bọn họ. Nhưng dù có thế nào cũng không tra được một chút tung tích của bọn họ. Hoàn toàn không có tin tức bọn họ thuê nhà ở thành phố O, ngay cả khách sạn cũng đã điều tra, nhưng đều giống nhau không có tin tức của bọn họ.
Hơn nữa, anh còn tra được nhà cha mẹ Tống Tâm Dao. Bọn họ nói cho anh biết, từ bốn năm trước Tống Tâm Dao đã rời nhà đi, đến nay vẫn chưa từng trở về.
Khi anh đến hỏi tìm cô, mẹ của cô khóc đến chết đi sống lại, một chút tin tức lấy được cũng đều là do cha cô nói.
Không có chút tin tức nào, cũng không biết rốt cuộc cô đã đi đâu?
Tin cô đã trở về thành phố O cũng là do Cung Hình Dực nói ông bà mới biết
.
Đứng ở bên cửa sổ, anh vẫn luôn nghĩ, cô không có ở trong khách sạn, cũng không có thuê phòng trọ, cũng không có rời khỏi thành phố O, lại vẫn không có một chút tin tức của bọn họ. Nhưng nếu như bọn họ chỉ ở lại đây một thời gian, Kỳ Kỳ không thể nào được đưa đi nhà trẻ học, nhưng mà, cũng không phải là không có khả năng.
" Trợ lý Lãnh, tra giúp tôi tất cả vườn trẻ ở thành phố O, có đứa bé tên là Tống Tử Kỳ hay không!" Có lẽ, anh có thể thử xem, nó có thể đang đi học tại một nhà trẻ nào đó, lúc đó anh có thể tra ra được tin tức của họ.
Cúp điện thoại, nhìn ra cửa sổ. Quan hệ của đứa bé kia và anh nhất định không đơn giản, Tống Tâm Dao không muốn thừa nhận, anh nhất định cũng sẽ có biện pháp tra ra Tống Tử Kỳ có phải là con trai của anh hay không, nếu như nó là con anh, anh nhất định sẽ không để cho nó chịu khổ bên ngoài.
Nếu nó là người nhà họ Cung, thì không thể để cho nó lưu lạc ở bên ngoài.
"Tổng giám đốc, Cao tiểu thư đến rồi!" Thư ký gọi nội tuyến, không ai nhận, đành phải đẩy cửa đi vào.
"Để cho cô ấy đi vào đi!" Trở lại bên sofa ngồi xuống, hiện tại, anh thật sự rất không muốn gặp Cao Cầm Nhã, nhưng mà, cô ta thì lại giống như âm hồn không tán vậy. Thường xuyên chạy đến công ty tìm anh.
"Có chuyện gì sao?" Cao Cầm Nhã vẫn chưa đi đến bên cạnh anh, anh đã lên tiếng hỏi.
"Hình Dực, giọng điệu của anh đừng kém như vậy nữa có được không!" Trước kia đều là lạnh lùng, nhưng là giọng điệu anh hôm nay , hình như là đang tức giận,
"Có chuyện gì thì nói đi, nếu không có chuyện gì thì về sau đừng có cả ngày chạy đến công ty quấy rầy tôi!" Cô ta giống như là đang khoe khoang thân phận của mình . Là muốn khoe khoang mình sắp trở thành nữ chủ nhân của Tử Mị sao?
Cô ta làm như vậy, quá mức buồn cười đi!
"Hình Cảnh, ý của anh là thế nào? Em không có làm sai cái gì cả! Tại sao hôm nay giọng điệu anh lại kém như vậy? Nói thế nào thì em cũng là vị hôn thê của anh, mỗi ngày anh đối với em đều lạnh lung như vậy, về sau, chúng ta kết hôn, muốn làm sao sống qua ngày đây?" Cao Cầm Nhã thật sự là bị tức điến rồi.
"Nếu như cô đã cảm thấy uất ức như vậy, hiện tại tôi có thể giải trừ hôn ước ngay lập tức. Thiên hạ chẳng lẽ không có phụ nữ sao? Đối với tôi mà nói, cô cái gì cũng không phải, đừng có tự cho mình là nữ chủ nhân tương lai của Tử Mị, ở trước mặt tôi trách móc, kể lể! Cung Hình Dực tôi sống 28 năm, chưa từng có một người phụ nữ nào giống như cô hôm nay dám nói chuyện với tôi như vậy." Cung Hình Dực đứng lên, tiến tới gần cô ta.
Người phụ nữ này, anh đã nhịn cô ta rất lâu rồi, mà cô ta lại càng ngày càng không biết điều.
"Giải trừ hôn ước? Tốt! Tôi chẳng sao cả! Cao Cầm Nhã tôi sẽ bị thiệt thòi sao? Cung Hình Dực anh ở bên ngoài có một đứa con riêng hơn ba tuổi, tin tức này nếu như truyền ra ngoài, tôi tin rằng đây đối với Tử Mị cũng không phải là một chuyện tốt đâu!" Cao Cầm Nhã cũng không có sợ anh chút nào.
Anh muốn cùng cô giải trừ hôn ước, anh cho là việc đó dễ dàng như vậy sao? Anh cho rằng Cao Cầm Nhã cô đây là ai vậy hả?
Nói kết thân liền kết thân, nói giải trừ hôn ước liền giải trừ hôn ước sao, xem nhà họ Cao bọn họ là ai a?
"Lá gan của cô cũng không nhỏ, dám uy hiếp tôi, cô cho là, đối với tôi có hữu dụng sao? Nếu cô có bản lãnh, đi nói đi! Cung Hình Dực tôi ngược lại muốn xem cô có thể đem chuyện này truyền ra như thế nào, tôi sẽ làm cho cô biết rằng, đem chuyện này truyền ra, cuối cùng phần thua vẫn là Cao Cầm Nhã cô tự mình nhận lấy. Nếu như cô không tin tưởng lời tôi nói, có thể thử một chút xem sao! Cung Hình Dực tôi nói được là làm được!" Cung Hình Dực cười lạnh, cô ta thật đúng là quá buồn cười.
Cô ta nghĩ Cung Hình Dực anh là ai?
Nói hai câu là có thể uy hiếp được anh sao?
Muốn đem chuyện Kỳ Kỳ đưa ra ánh sáng sao, anh cũng có thể mượn cơ hội này, nói cho mọi người biết, bộ mặt thật của Cao Cầm Nhã là thế nào.
Khi đứng trước mặt anh, cô ta vĩnh viễn đều bày ra một bộ dáng vô cùng cao quý, nhưng mà, có ai đó chỉ là dáng vẻ giả tạo của cô ta.
"Anh. . . . . ." Cao Cầm Nhã nhìn anh, anh có bao nhiêu hung ác, cô rất rõ ràng.
"Tôi cái gì? Còn muốn nói điều gì sao? Cô không phải là nói muốn đi sao! Tôi giúp cô gọi điện thoại!" Cung Hình Dực đi đến trước bàn làm việc, bấm điện thoại của phòng thư kí nói: "Giúp tôi liên lạc với tất cả các nhà truyền thông, tôi muốn triệu tập tổ chức một buổi họp báo thông báo tin tức! Giải trừ hôn ước!" Anh cười lạnh cúp điện thoại.
"Cô nghĩ muốn chơi như thế nào? Cung Hình Dực tôi cũng sẽ chơi với cô! Hiện tại, tôi cho cô ba giây mau cút khỏi tầm mắt của tôi!" Cung Hình Dực chỉ ra cửa, cười lạnh.
"Được thôi! Anh điên rồi! Như vậy, anh cũng đừng trách tôi!" Cao Cầm Nhã đá chân bàn một cái, rất mạnh, không thể làm gì khác hơn là cố nén đau rời khỏi phòng làm việc của anh.
"Gọi công nhân làm vệ sinh giúp tôi, đem phòng làm việc quét sạch sẽ cho tôi, không cho lưu lại một chút gì đó của Cao Cầm Nhã, đem toàn bộ cửa sổ mở ra, để mùi nước hoa trong phòng làm việc tất cả đều tản đi." Anh từ trước tới nay, đều không thích mùi nước hoa gay mũi trên người cô ta. Trước kia cũng lười để ý, nhưng mà hiện tại, anh sẽ không để cho phòng làm việc của mình, lưu lại mùi nước hoa của loại phụ nữ đó.
Thư ký nhìn anh, bọn họ làm sao vậy hả ?
Hai ngày trước không phải còn rất tốt sao? Làm thế nào mà nói giải trừ hôn nhân, liền giải trừ hôn ước?
Thật là một tin tức quá lớn, nhất định sẽ trở thành trang đầu của các nhà truyền thông lớn rồi.
*
Bên trong đại sảnh Cung gia, Cung lão gia, đang ngồi ở trên ghế sa lon.
Mà cha mẹ của Cao Cầm Nhã, cũng ngồi ở bên trong đại sảnh, chờ đợi Cung Hình Dực đến.
"Ông nội, cháu đã về!" Cung Hình Dực rất ít khi trở về nhà, nhưng hôm nay ông nội gọi điện thoại cho anh, anh đã hoãn lại tất cả xã giao, chạy về!
"Mọi người cũng tới!" Vừa lái xe đến nhà để xe, quản gia đã nói cho anh biết chuyện người nhà họ Cao tới đây.
"Ngồi!" Cung lão gia để Cung Hình Dực ngồi vào bên cạnh mình.
"Ông nội, thân thể của ông gần đây có tốt không?" Kể từ khi thân thể ông có bệnh, vẫn luôn ở nhà nghỉ ngơi, cho nên tất cả mọi chuyện của công ty đều để cho Cung Hình Dực xử lý.
"Dực nhi, tiểu Nhã nói, cháu muốn cùng nó giải trừ hôn ước, có phải thật vậy hay không?" Anh sớm đã đoán được, bọn họ đến, cũng là bởi vì chuyện này.
"Ông nội, cháu cảm thấy cháu cùng Cao tiểu thư tính tình không hợp nhau, cho nên, chúng cháu sau khi thương lượng xong tính toán muốn giải trừ hôn ước." Cung Hình Dực lạnh lùng liếc mắt nhìn Cao Cầm Nhã. Chính miệng cô ta đã nói, muốn cùng anh giải trừ hôn ước tình, anh nói như vậy cũng không có tính là nói sai đi!
"Cháu không có. . . . . ." Cao Cầm Nhã ngay lập tức lên tiếng phủ nhận.
Khi về đến nhà, cô suy nghĩ lại, cảm thấy thật sự không nên như vậy.
Cô đã sớm hiểu tính tình của anh, thế nào lại đi theo cãi nhau cùng anh, hơn nữa còn nói ra những lời đó.
"Cao tiểu thư, cô cũng đừng có nói cô quên rồi, chính cô ở trong phòng làm việc của tôi đã nói như vậy." Cung Hình Dực cũng sớm đã đoán được, cô ta mang theo cha mẹ đến chính là vì không thừa nhận việc anh giải trừ hôn ước với cô ta.
"Lúc ấy, chỉ là em nhất thời nổi nóng, nói như vậy chỉ là nói lẫy!" Cao Cầm Nhã lúc đó quả thực đã bị anh làm cho tức giận.
Nhưng những lời nói đó, nói thật ra, cô thật sự cũng có chút nghiêm túc.
"Nói lẫy? Thật sao? Cô có phải quá buồn cười rồi hay không, nếu như đã nói rồi, sau khi nghĩ lại lại nói là đó chẳng qua chỉ là nói lẫy, như vậy tôi xin hỏi cô. Nếu như cô và khách hàng đang bàn chuyện làm ăn buôn bán, bởi vì một câu nói lẫy của cô, mà làm hỏng vụ làm ăn này. Ngày thứ hai cô lại đi tìm đối phương, nói là, ngày hôm qua cô nói chỉ là lời nói lẫy, hi vọng bọn họ có thể tiếp tục hợp tác. Cô cho là có khả năng đó sao?" Cung Hình Dực chỉ cảm thấy buồn cười.
Ngày hôm qua, những lời cô nói đó, anh đều nhớ rất rõ ràng.
"Ông nội. . . . . ." Cao Cầm Nhã xoay người đem ánh mắt đáng thương chuyển sang ông. Cô là cháu dâu ông chọn trúng , cô tin tưởng ông sẽ đứng về phía mình.
"Ông nội, hôm nay cháu trở lại, còn có một việc muốn nói với ông!" Anh cũng nên, đem chuyện của Tống Tử Kỳ nói cho ông nội biết rồi.
"Chuyện gì hả?" Ông nội dĩ nhiên tương đối thương cháu trai của mình.
"Ít ngày trước, có một đứa bé ba tuổi rưỡi tới tìm cháu. Cháu nghĩ rằng, nó có thể là con trai của cháu. Bộ dáng của đứa bé đó cùng hình cháu lúc còn nhỏ giống nhau như đúc." Tin tức này, đối với ông nội mà nói, chính là một tin tức rất quan trọng.
Nhưng mà, anh cũng không biết, ông nội sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
"Đã điều tra rồi sao?"
"Đã cho người đi tra xét, chỉ là cho đến bây giờ, vẫn chưa tìm được tung tích của bọn họ." Chỉ cần trợ lý của anh tra được Kỳ Kỳ có có đi học ở nhà trẻ hay không, liền có thể biết tung tích của họ.
"Bọn họ?"
"Còn có mẹ của đứa bé!"
"Ồ! Tìm được thì mang về đây, cho ông xem một chút! Nếu như đứa bé kia, thật là người nhà họ Cung chúng ta nhất định chúng ta sẽ có trách nhiệm đối với bọn họ." Nếu quả thật có một đứa chắt, tâm nguyện của ông cũng đã hoàn thành.
Chỉ là, phải đợi sau khi nhìn thấy người phụ nữ kia ông mới có thể quyết định, có thể để cho người phụ nữ đó trở thành cháu dâu nhà họ Cung hay không.
"Cung lão tiên sinh, hôn sự của tiểu nữ nhà chúng tôi với Cung Hình Dực thì sao đây? Thật sự giải trừ sao?" Cha Cao có chút bận tâm, nếu quả thật phải giải trừ hôn ước, đối với bọn họ thật không phải là một chuyện tốt.
Có thể nhờ vả chút quan hệ với Tử Mị, đối với phát triển sau này của bọn họ, cũng có chỗ tốt.
Nhưng là, nếu như cùng tử mị giải trừ hôn ước, đối với công ty bọn họ, chính là một mất mát tương đối lớn.
"Nếu Dực nhi đã nói, hai đứa nó tính tình không hợp, vậy thì việc này coi như thôi đi! Thay mặt Dực nhi ta sẽ cho các người một khoản tiền bồi thường." Cung lão gia nói xong, liền đối với Cung Hình Dực nói: "Dực nhi, ông nội mệt mỏi, đỡ ông trở về phòng đi! Quản gia, tiễn khách." Cung Hình Dực cười lạnh, muốn mượn ông nội tới dọa anh, bọn họ thật đúng là tính toán sai lầm rồi, nếu để cho ông nội biết ông có một đứa chắt nội nhất định ông sẽ thật vui mừng.
Mặc dù, Tống tâm Dao không phải là thiên kim danh môn gì, nhưng mà cô sẽ tốt hơn Cao Cầm Nhã rất nhiều.
Nếu để cho anh chọn một trong hai người bọn họ, anh cũng sẽ lựa chọn Tống Tâm Dao mà không phải Cao Cầm Nhã. Cô ta giống như đóa hoa trong nhà kính vậy, chính là cần tỉ mỉ che chở, mà anh cũng không có cái tâm tình này.
Cô ta nhiều nhất chỉ là bình hoa, chỉ để trang trí trong nhà được mà thôi.
"Dực nhi, Cao gia nhất định sẽ không bỏ qua như vậy, cháu phải nhanh chóng tìm được cô gái kia cùng đứa bé, bằng không, ông sợ bọn họ sẽ gặp nguy hiểm." Cao Hùng là hạng người gì, ông hiểu rất rõ rồi, nhà bọn họ, dù là cho hắn một trăm triệu, hắn cũng sẽ không thấy đủ.
Nhất định sẽ không để cho cô gái kia cùng đứa bé được sống một cuộc sống tốt lành, thậm chí còn có khả năng muốn giết người.
"Cháu biết rồi!" Cung Hình Dực cũng hiểu rõ.
"Nói cho ông làm sao không tìm được bọn họ đi!"
"Ân ~!" Cung Hình Dực gật đầu một cái, sau đó, liền cùng ông nội nói tất cả mọi chuyện từ khi Tống Tử Kỳ đi tìm anh, đến chuyện anh đi tìm tung tích bọn họ.
"Ha ha. . . . . . Cái này đứa bé, tính khí ngược lại rất là giống cháu, nếu như không có ở khách sạn, cũng không thuê phòng, vậy nên đi tìm nhà bạn của cô gái đó xem sao, lúc ở nhà hàng, bên cạnh nó không phải còn có một người bạn sao? Có lẽ, cháu có thể từ bạn của cô gái đó mà tra được!"
"Ông nội, cháu đã hiểu! Cháu sẽ đi tìm bọn họ ngay bây giờ." Nói xong, Cung Hình Dực liền chạy ra ngoài.
*
Kể từ sau ngày Cao Cầm Nhã đi tìm họ ấy, trong lòng Tống Tâm Dao vẫn không cảm thấy an tâm. Cho Kỳ Kỳ nghỉ học. Hai người dọn dẹp đồ, tính toán đi đến thành phố E. Ở đây không biết còn có thể xảy ra chuyện gì.
Cao Cầm Nhã chưa đuổi được bọn họ đi, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.
"Mẹ, chúng ta thật sự phải đến thành phố E sao?" Cậu mới đến đây chưa được tới một tháng, cũng chưa được chơi đùa nhiều, hơn nữa cũng chưa được đi gặp ông ngoại và bà ngoại.
Hiện tại đã phải đi, bé thật vẫn rất không muốn. Lần này đi, cũng không biết còn bao lâu nữa, mới có thể trở lại!
"Đúng! Chúng ta phải đi tới thành phố E! Nơi đó so thành phố O có nhiều chỗ chơi tốt hơn, đến lúc đó mẹ nhất định sẽ dẫn con đi chơi." Cô dường như đoán được tâm tư của Kỳ Kỳ.
Ai bảo Kỳ Kỳ là một miếng thịt rơi xuống từ trên người cô đây? Cô còn có thể không biết trong lòng nó đang suy nghĩ gì sao?
"Nhưng là, Kỳ Kỳ muốn đi thăm ông ngoại và bà ngoại." Nếu cứ như vậy mà rời đi thì thật là khổ sở a!
"Nhưng là, hiện tại chúng ta nhất định phải đi! Qua một thời gian nữa, chờ nơi này yên bình trở lại, mẹ nhất định sẽ dẫn con trở lại, gặp ông ngoại bà ngoại." Tống Tâm Dao kéo rương hành lý, giúp Kỳ Kỳ đội mũ lưỡi trai lên, cũng đội cho mình cái mũ, đeo một cặp mắt kính to lên, sau đó mới kéo Kỳ Kỳ rời đi.
Lần này cô rời đi, đến chỗ nào cũng không có nói cho Quách Y Y biết, chỉ sợ đến lúc đó, có người sẽ tìm đến hỏi thăm cô.
Nếu như vậy, còn không bằng, cái gì cô cũng không cần nói.
Cô đi bộ xuống lầu, vừa xuống lầu liền ngăn một chiếc tắc xi lại đi đến nhà ga.
Xe rất nhanh liền đến nhà ga, nhưng là còn cách thời gian lên xe gần mười phút, bọn họ liền ngồi ở trong phòng đợi chờ đợi.
Thế nhưng, đúng lúc này một đám người mặc tây trang màu đen, tiến vào trạm xe, dẫn đầu đám người, không phải là ai khác, chính là Cung Hình Dực.
Anh ta làm sao lại xuất hiện ở đây?
"Kỳ Kỳ, không nên lên tiếng, ngoan ngoãn ở trong lòng mẹ!" Đem Kỳ Kỳ ôm đến trong ngực, cô nhỏ giọng nói.
Hết chương 7