Nhưng mà, tại sao đối phương không trả lời?
Lúc Giang Doãn Chính muốn tắt máy thì nghe được có tiếng người trả lời điện thoại, đưa di động đặt ở bên tai lần nữa, đây không phải giọng nói của người mà anh nhớ mong nhiều đêm mất ngủ sao?
"Alo, ai đó? Không nói thì tôi cúp máy." Trong bóng tối Tâm Tinh vẫn không mở mắt ra.
"Là anh. . . . . ." Ợ một tiếng, giọng nói anh dần dần khàn đục, giống như có chút mệt mỏi: "Tâm Tinh, xin lỗi em. Anh thích em."
Là anh ấy, thật sự là anh ấy, trong đêm hôm khuya khoắt gọi cho cô, Tâm Tinh cầm điện thoại ngồi dậy, rõ ràng tự nói với mình không thể khóc, tại sao lúc này nước mắt của cô không thể cầm được mà ướt đầy mặt thế này?
Tim của cô đập liên hồi. Anh ấy nói xin lỗi, anh ấy nói thích cô, là thật hay giả?
Nhưng giọng của anh rất lạ, lạ đến mức làm cô lo lắng, sau đó tiếng một vật nặng rơi xuống, điện thoại bị nhiễu sóng, sau đó thì không có âm thanh gì nữa.
"A Chính, sao vậy? Anh làm sao vậy. . . . . ." Cho đến bên kia không hề có âm thanh gì nữa, Tâm Tinh ở trong điện thoại lo lắng gọi, nhưng không có tiếng đáp lại.
Khi máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Heathrow - Luân Đôn, sáng sớm sương mù vẫn còn dày đặc.
Thẩm Tâm Tinh kéo hành lý đơn giản đứng trong một quốc gia xa lạ, trong lòng chợt cực kỳ khẩn trương.
Đúng vậy, đêm hôm ấy, sau khi cô nhận được cú điện thoại không đầu không đuôi kia, cả đêm không chợp mắt cho đến trời sáng, chỉ vì một câu “Anh thích em" kia. Cô xúc động mua vé máy bay đi Luân Đôn, cái gì cũng không quên, chỉ quên báo với anh một tiếng, cô muốn tới tìm anh, cô quyết định cho mình một cơ hội, không nên bỏ lỡ một tương lai có lẽ rất tốt đẹp.
Mười mấy tiếng bay, đi đường mệt nhọc rốt cuộc cũng phải gặp mặt rồi, tâm trạng Tâm Tinh lại thấp thỏm, do dự đứng trong đại sảnh sân bay người đến người đi, im lặng một hồi lâu, sau đó ngồi ở ghế chờ gần cửa chính, cầm điện thoại trong tay.
Cô rất căng thẳng. Không phải cô quá xúc động, chỉ vì một câu như vậy mà cô liền từ ngàn dặm xa xôi bay tới tìm anh, có phải chỉ là cô tự mình đa tình không?
Giang Doãn Chính có thói quen khoảng 8 giờ sáng dậy, thị trường chứng khoán Luân Đôn 9 giờ sáng bắt đầu phiên giao dịch, khu nhà ở cũng gần công ty, cuộc sống luôn luôn tùy ý của anh thỉnh thoảng sẽ có lúc đi bộ đi làm. Dù sao có người nhất định sẽ đến đúng giờ hơn anh, anh trễ một chút cũng không sao.
Hôm nay, anh hiếm khi sớm như vậy đã đi đến dưới lầu công ty, nhìn thời gian vẫn còn sớm, chắc Mạnh cũng chưa đến? Trên đường rất ít người, cả người anh tựa vào bức tường ngoài cao ốc, rút một điếu thuốc ra. Bạn đang đọc truyện tại
Trong làn khói lượn lờ, anh nhớ tới gương mặt đó. Ngày ấy, sau khi cô nghe điện thoại, nghe được âm thanh quen thuộc đó, anh cứ như vậy mà đi ngủ, thật là quá vô dụng!
Mãi cho đến khi tỉnh lại lúc rạng sáng, khi đang tắm anh mới nhớ có gọi điện thoại cho người ta, nhưng mà không nói gì tắt máy, hình như ở trong mơ anh còn nghe được cô ở trong điện thoại lo lắng gọi tên của anh, nhưng anh thật sự là quá mệt mỏi, gọi thế nào cũng không tỉnh lại.
Khi tỉnh táo lại, anh có gọi cho cô, nhưng tại sao lại không liên lạc được? Anh chỉ có thể cười nhạo mình bị chứng vọng tưởng. Cô làm sao có thể sẽ dùng giọng nói vội vã mà quan tâm như vậy nói chuyện với anh chứ?
Có lẽ sau khi nhìn thấy số anh gọi tới, cô đã đổi số điện thoại? Nếu không tại sao ngày thứ hai anh gọi thì lại không liên lạc được?
Lúc anh còn không hiểu tình yêu là cái gì thì đã ngây ngốc chìm đắm vào nó, không cách nào thoát khỏi, càng ngày càng lún sâu …
Trước kia, anh hay cùng A Tự lấy chuyện tình cảm của Mạnh ra đùa, nói cậu ta cả đời chỉ cần một người nhưng người kia lại chẳng cần đến cậu ta!
Bây giờ báo ứng tới rồi, đến phiên anh! Là đáng đời sao?
"Bíp bíp" Tiếng còi xe hơi kéo anh trở lại từ trong những dòng suy nghĩ miên man.
Người này thật sự là Giang Doãn Chính sao? Sở Mạnh dừng xe bên đường, hạ cửa sổ xe xuống nhìn anh chàng sẽ không bao giờ đến công ty vào giờ này.
Trong khoảng thời gian này anh cảm thấy A Chính rất lạ, nhưng mà bởi vì công việc còn có tâm sự của bản thân, cho nên anh không có chú ý nhiều đến cậu ta. Xem ra Giang Doãn Chính thật sự có chút không bình thường. Bạn đang đọc truyện tại
"A Chính, cậu phát thần kinh cái gì vậy?" Không xuống xe, Sở Mạnh ở trong xe hỏi.
"Mình. . . . . ." Giang Doãn Chính đi tới đang muốn mở miệng nói, điện thoại di động trong túi lại vang lên. Đây là số điện thoại của anh ở trong nước, trừ người nhà cũng chỉ có một người biết số này? Có phải không?
Trong lòng không hiểu sao lại có chút hớn hở: "Mạnh, đợi một chút. Mình nghe điện thoại trước."
Lấy điện thoại di động ra, nhìn số điện thoại trên màn hình, thoáng chốc anh đã hiểu, kích động nắm chặt điện thoại, gọi cái tên mà anh yêu thương. "Tâm Tinh?!" Một tiếng nức nở nghẹn ngào làm kinh động anh, là cô? Thật sự là cô ấy sao?! Bạn đang đọc truyện tại
"Tâm Tinh, sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Lại là những tiếng khóc sụt sùi liên tiếp, Tâm Tinh đầu bên kia vì giọng nói nóng nảy của anh cảm động đến nói không nên lời, nước mắt cứ chảy, bắt đầu từ lúc nào, thì ra bản thân lại lệ thuộc vào anh như vậy. Bạn đang đọc truyện tại
Anh gọi, thần kỳ làm cả trái tim trong nháy mắt ấm áp, làm một đất nước xa lạ lập tức trở nên quen thuộc thân thiết. Giống như anh làm bạn ở bên cạnh cô vậy. Lòng của cô cảm động đến rối tinh rối mù. Thì ra là anh còn có thể quan tâm đến cô, thì ra là thật sự không phải là cô tự mình đa tình. Trong điện thoại, giọng nói của anh là vội vàng cỡ nào, làm sao cô có thể nghe không hiểu?
Cô khóc thút thít không ngừng, lúc nên nói chuyện cô nhưng cô chỉ biết khóc với anh, khóc đến nỗi Giang Doãn Chính ở đầu bên kia điện thoại trái tim tan nát.
Anh đè nén lo lắng trong lòng, tỉnh táo lại nhỏ giọng trấn an "Ngoan, không khóc. Đừng sợ, đừng hoảng hốt. . . . . . Nói cho anh biết, xảy ra chuyện gì. . . . . . Được không?" Sợ đầu kia cô thật sự gặp chuyện gì đau lòng, Giang Doãn Chính ngay cả nói chuyện cũng hạ thấp giọng nói, chỉ sợ sẽ bị dọa cô sợ.
"A Chính. . . . . ." Anh bảo cô không cần khóc nữa, anh an ủi lại hại cô nước mắt đã ngừng lại chảy xuống nữa. Trong phút chốc lòng cô rốt cuộc đã hiểu, rất rõ ràng cảm nhận được quan tâm của anh, lòng cô sợ hãi.
Tình yêu đến lúc họ không hề tính trước, khiến bọn họ không kịp chuẩn bị cái gì, chỉ có thể chấp nhận.
"Tâm Tinh, không khóc. Nào, nói cho anh biết." Tiếng khóc thật sự làm cho người ta rất đau lòng. Bạn đang đọc truyện tại
"Em ở sân bay Luân Đôn." Rốt cuộc dừng khóc lại, Tâm Tinh nói ra bây giờ cô đang ở Luân Đôn. Nhưng mà, cô không biết đi tìm anh thế nào. Hiện tại cô mới phát hiện ra hành động của mình kích động cỡ nào, ngộ nhỡ điện thoại anh không gọi được thì sao? Ngộ nhỡ anh không muốn gặp cô thì sao?
Thật may, thật may. Những thứ ngộ nhỡ này cũng không có xảy ra, cô tìm được anh, mà anh quan tâm cô. Vậy là đủ rồi. Bạn đang đọc truyện tại
"Em nói cái gì. . . . . ." Lần này Giang Doãn Chính bị dọa sợ, tay cầm điện thoại di động thế nhưng không thể tin được mà run lên.
"A Chính, xảy ra chuyện gì?" Sở Mạnh ở trong xe thấy nét mặt chưa từng có ở Giang Doãn Chính, lo lắng đi xuống xe. A Chính mới vừa rồi ở trong điện thoại vẫn nói "Đừng khóc", là phụ nữ gọi sao? Nhưng anh biết A Chính nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy cậu ta cùng phụ nữ thân mật lui tới; về tuổi trẻ khinh cuồng, anh và A Tự còn có những ngày tháng phóng đãng, còn cậu ta, không hề tham gia nữa là. Bạn đang đọc truyện tại
Vậy bây giờ tình huống là như thế nào đây?
"Đừng khóc, đừng nói chuyện với người lạ. Bình tĩnh ngồi chờ anh tới, được không? Anh sẽ đến ngay. Không phải sợ, anh cúp máy." Giang Doãn Chính lập tức cúp điện thoại di động, thấy Sở Mạnh đứng ở trước mặt, giật lấy chìa khóa xe trong tay cậu ta sau đó đẩy cậu ta ra: "Mạnh, hôm nay mình không có cách nào vào công ty rồi, xe của cậu mình mượn dùng."
Lúc Sở Mạnh còn không kịp phản ứng lạ thì đã không còn thấy bóng dáng cậu ta và cái xe.
A Chính, bị bệnh sao? Sở Mạnh nhìn cuối đường, tâm trạng lại như đưa đám. Chuyện của mình còn chưa lo xong, còn đi lo chuyện A Chính? Anh vẫn nên làm công việc, để công việc tê dại mình đi!
Khi cái đó bóng dáng cao lớn lo lắng đi tới thì bằng cái nhìn đầu tiên, Tâm Tinh đã thấy anh. Anh ấy đến rồi!
"A Chính. . . . . ." Cũng không quản được người khác cảm thấy ra sao nữa, Thẩm Tâm Tinh đứng dậy, thật nhanh nhào vào trong ngực anh, để anh ôm trọn cô vào lòng. Toàn thân cô đều đang run rẩy, không thể tin được lúc này cô đang ở trong vòng tay ấm áp của anh, giọng nói cô có chút không che giấu được kích động, còn có những cảm xúc phức tạp. Bạn đang đọc truyện tại
"Tâm Tinh. . . . . ." Người kích động đâu chỉ có mình cô? Giang Doãn Chính ôm chặt thân hình nhỏ nhắn đang lao về phía anh. Mùi hương tóc cô, thân thể mềm mại của cô, cảm giác nước mắt vừa ướt vừa nóng của cô chôn ở cổ anh không lừa được người, người anh ngày nhớ đêm mong, thế nhưng giống như trong mơ đi tới bên cạnh anh, đi vào trong ngực anh. Tâm Tinh của anh, vì sao xinh đẹp nhất trên bầu trời, cuối cùng cũng rơi vào trong ngực anh, thắp sáng trái tim của anh, rốt cuộc anh không cần phải lo lắng trong đêm đen tỉnh lại sẽ cô độc một mình, bởi vì, vì sao thuộc về anh kia sẽ không bao giờ lụi tàn.
Bọn họ dùng đôi mắt nhiệt tình nói chuyện, nói ra rung động trong lòng nhau.
Trong sân bay người đến người đi, bọn họ ở trong ngực nhau không muốn tách ra nửa phần. Cũng không có ai vì vậy mà giễu cợt bọn họ, ở một đất nước cởi mở, bọn họ đều cho rằng đây là một đôi tình nhân xa cách lâu ngày, mọi người đi ngang qua đều chỉ để lại một nụ cười …
Phòng tắm rộng rãi, tiếng nước chảy ào ào, tầm mắt hơi lờ mờ, gương sương mù, gạch men sứ ướt nhẹp, những giọt nước trong suốt dọc theo tường gạch chảy xuống.
Mồ hôi trên trán Tâm Tinh cũng chảy xuống trên gương mặt đỏ ửng.
Ông trời! Cô che kín mặt, ngồi thấp thỏm trong bồn tắm, vẫn không thể tin được một giờ trước, cô và Giang Doãn Chính về nhà trọ của anh, hành lý vừa đặt xuống là anh liền vội vã đè cô trên cửa ra vào mà hôn.
Cô không ngờ bình thường một người đàn ông thoạt nhìn nhã nhặn nhưng trên phương diện đó lại nhiệt tình và dũng mãnh như thế. Xem ra, lần đầu tiên của bọn họ anh ấy cũng kiềm chế bản thân nhiều.
Tâm Tinh vốc nước lạnh lên khuôn mặt nóng ran, đau đớn giữa hai chân nhắc nhở chuyện bọn họ đã nhiệt tình triền miên. Cô nhớ lại rõ ràng mình đã không biết xấu hổ ở dưới người anh phóng đãng rên rỉ, ông trời, thật mất thể diện! Khi anh cô lên đỉnh thì cô còn hét to lên nữa.
Tâm Tinh đầu óc choáng váng, xấu hổ đến không dám gặp anh. Bây giờ tỉnh táo lại, lý trí cũng trở lại, cô núp trong phòng tắm, ngược lại suy nghĩ lung tung.
Không phải cô hối hận việc giao bản thân mình cho anh quá dễ dàng, cô chỉ sợ nhìn thấy gương mặt không biểu cảm của anh. Anh có giễu cợt cô không?
Tùy ý mặc áo ngủ, Giang Doãn Chính đi qua đi lại. Anh vẫn chú ý động tĩnh trong phòng tắm, khẽ cau mày, không phải là cô đi vào quá lâu rồi chứ? Là anh ôm cô đi vào, nước nóng cũng là anh giúp cô chuẩn bị, tính toán thời gian thì cũng là chuyện của nửa tiếng trước rồi. Tắm mà cần lâu như vậy sao? Sợ rằng nước đã lạnh rồi.
Trong mắt Giang Doãn Chính lóe lên một chút cảm xúc phức tạp, không phải anh làm đau cô chứ? Mặc dù không phải lần đầu tiên rồi, nhưng mới vừa rồi anh thật sự là quá kích động, kích động đến quên mất cô nhỏ như vậy, nào còn biết dịu dàng chứ? Vừa thấy được thân thể mềm mại, trắng hồng của cô, lý trí của anh cũng ném ra ngoài chín tầng mây, chỉ muốn điên cuồng chiếm được từng phần từng tấc trên cơ thể cô.
Nhớ lại những hình ảnh kích tình vừa rồi, anh tin chắc cô cũng thỏa mãn, nhưng mà. . . . . . Nhưng mà anh thật sự nên dịu dàng hơn một chút. Dù sao cô cũng còn “non” như vậy, đáng chết, anh lại kích động, ánh mắt anh tối sầm.
Còn tiếp tục nghĩ nữa thì anh sẽ điên mất. Giang Doãn Chính đi tới trước cửa phòng tắm. "Tâm Tinh?" Không có tiếng trả lời. Bên trong chỉ truyền tới tiếng nước chảy ào ào, anh có chút lo lắng. Vặn tay cầm cửa, mở cửa ra, một tiếng kêu sợ hãi, bọt nước văng khắp nơi, Giang Doãn Chính trơ mắt nhìn Thẩm Tâm Tinh luống cuống chìm vào bể nước.
Trong hơi nước mù mịt, cả người cô trốn trong nước chỉ lộ nửa cái đầu, một cánh tay trắng noãn lộ ra khỏi mặt nước, đưa ra mặt nước làm động tác tay muốn anh đi ra ngoài. Trời ạ, đi nhanh một chút đi! Cô xấu hổ chết đi được.
Giang Doãn Chính nhíu mày, dứt khoát ngồi bên bồn tắm. "Em trốn trong nước làm gì?" Anh không đi, thưởng thức thân thể xinh đẹp dưới mặt nước mông lung.
Tâm Tinh mặt đỏ tai nóng, nhìn chăm chú vào cái khuôn mặt tuấn tú mê người kia, nhỏ giọng nói: "Em. . . . . . em còn chưa tắm xong, anh. . . . . . sao anh. . . . . . lại xông vào?!"
Thân thể cao lớn của anh làm không gian nhỏ càng thêm ngại ngùng, ánh mắt nóng rực của anh làm tim cô đập loạn, cả người choáng váng.
Thì ra là cô lại đáng yêu như vậy. Giang Doãn Chính nhìn bộ dáng lúng túng của cô lại đáng yêu như vậy, mái tóc dài ướt đẫm trôi nổi mặt nước, tiếng nước chảy tí tách, hơi nóng bao quanh khuôn mặt nhỏ bé, xinh đẹp của cô.
Thật đáng chết, chỉ là nhìn gương mặt đỏ ửng của cô thôi mà cả người anh nóng rực, nhỏ giọng hỏi cô: "Em còn tắm bao lâu nữa?"
"Anh đi ra ngoài rồi em đứng lên được không?"
Nhưng mà, tên khốn kia không những không đi, còn đứng lên. Anh làm cái gì vậy? Lúc Tâm Tinh còn chưa kịp phản ứng, anh đã kéo thân thể không một mảnh vải của cô lên, giây tiếp theo, khăn tắm mềm mại đã bọc cô lại: "Em có thể chờ, anh không thể."
"Có thể không làm không?" Cô gái bị đè xuống giường cực kỳ đáng thương, cô mới vừa hạ cánh máy bay, còn chưa kịp lấy hơi đã bị anh kéo về anh, đi tắm còn chưa xong đã bị anh “vớt” ra. Ánh sáng trong mắt anh khiến người khác động lòng cũng làm cho người ta hoảng sợ, sợ anh không biết tiết chế.
"Không được, Tâm Tinh, em để anh chờ lâu lắm rồi. . . . . ." Cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô, giờ phút này còn nói gì chứ? Chẳng cần nói gì cả, trực tiếp làm cho thoải mái là được.
Có vài thứ sau khi bị phá vỡ sẽ không thể kiềm chế, ví dụ chuyện thân mật giữa nam nữ. Cuối cùng Tâm Tinh cũng tỉnh lại, nhưng mở mắt ra, anh lại không có nằm bên cạnh.
Thấy anh không có ở đây, cô giống như thở phào nhẹ nhõm. Đúng, thở phào nhẹ nhõm, cô cực kỳ sợ anh giống như dòng suối đã ứ đọng ngàn năm bây giờ lại tuôn chảy, cô thật sự là không chịu nổi.
Cô muốn ngồi dậy, nhưng mỗi một bắp thịt trên cơ thể cô đều nói cho cô một chữ “ĐAU”. Rốt cuộc hôm qua bọn họ đã làm bao lâu?
Giang Doãn Chính căn bản không phải là người! Anh chính là một dã thú, một dã thú không hề tiết chế.
Kể từ ngày đó sau khi từ phòng tắm ra ngoài. Bọn họ không ngừng làm, chẳng phân biệt được ngày hay đêm. Làm rồi ngất đi, tỉnh lại làm tiếp, trừ ăn cơm ra, tắm rửa và đi vệ sinh, những lúc khác bọn họ đều “yêu nhau”, phòng khách, phòng bếp, phòng tắm, thậm chí ngay cả ban công, đều có dấu vết bọn họ điên cuồng hoan ái. Trời ạ, cô thật sự không muốn sống nữa.
Một cái lật người kích động, cô cứ như vậy té xuống giường, may là dưới giường trải thảm dày nên không làm cô đau.
Giang Doãn Chính đẩy cửa phòng ra, thấy chính là như vậy một hình ảnh quyến rũ, một cô gái khỏa thân nằm nằm sấp trên mặt thảm, mái tóc đen xõa ra, đường cong hấp dẫn, trên da thịt trắng nõn hiện đầy dấu vết mấy ngày nay anh túng dục quá độ, hai mắt anh sáng lên, cảm thấy nóng máu sôi trào. "Bảo bối, không cần hoan nghênh anh vậy chứ?" Trong giọng trầm thấp đều là ý cười, buông túi giấy trong tay ra, đi tới ôm lấy cô gái không nhúc nhích được, không nhìn thấy cô tức giận, cúi người hôn cô mấy lần.
"Giang Doãn Chính, anh buông em ra. Cái tên cầm thú này." Thẩm Tâm Tinh rốt cuộc hiểu rõ, đàn ông càng nhã nhặn thi hành động sẽ càng cầm thú, nếu nói đàn ông lịch sự bại hoại thì Giang Doãn Chính chính là như vậy. Nhưng mà, giọng nói mềm mại nghe tuyệt đối không giống như đang tức giận, giống như làm nũng hơn.
"Được rồi, ngoan nào. Không cần cử động nữa rồi, nếu không anh không dám xác định anh sẽ sẽ không tiếp tục làm chuyện cầm thú đó." Những lời này rốt cuộc cũng thành công làm một cô gái muốn tạo phản dừng lại.
"Ngoan, mở ra." Cầm thuốc dán anh mới mua về trên tay, anh nhẹ giọng nói. Da cô gái này quá mềm mại, toàn thân cao thấp không có chỗ nào là toàn vẹn, đặc biệt là một nơi bị anh sử dụng quá độ . . . . . .
Cho nên vừa rồi anh mới có thể tốt bụng bỏ qua cho cô. Sáng sớm sau khi dậy liền gọi một cú điện thoại cho A Tự, cũng không quan tâm người bên kia có đang ngủ hay không, mở miệng liền hỏi thuốc bôi gì tốt nhất?
"Cậu vội vã tìm mình chính là vì hỏi chuyện này?" Tống Tử Tự không dám tin, "Tôi là bác sĩ khoa ngoại, không phải khoa phụ sản." Cho dù cách ngàn núi vạn non, Giang Doãn Chính cũng có thể nghe được ý giễu cợt nồng nặc trong giọng nói A Tự.
"Bớt nói nhảm đi, cuối cùng là thuốc gì?" Anh đang vội muốn chết, cậu ta còn ở đó nói giỡn. Hiện tại rốt cuộc anh mơ hồ biết Mạnh vì sao luôn phải nắm nhược điểm của A Tự.
Tuy vậy, Tống Tử Tự vẫn nhanh chóng nói tên vài loại thuốc, còn nói cho anh biết địa chỉ một phòng khám bệnh tư nhân, trả lời xong thì xấu xa hỏi: "Là cô gái lần trước sao?"
Trả lời bác sĩ Tống chính là tiếng cúp máy ở đầu bên kia.
Cho nên, sáng sớm anh đi mua ngay thuốc rồi về.
Nhưng mà cô gái này khép chân chặt như vậy thì sao mà anh bôi thuốc?
"Em tự làm được, anh đi ra ngoài đi." Mặt ở trong chăn mặt đã đỏ hết, trời ạ, anh muốn giúp cô bôi thuốc, hơn nữa nơi bôi thuốc còn là. . . . . . Ưmh, còn có để cô gặp người khác không chứ?
"Thẹn thùng cái gì? Trên người em có chỗ nào anh chưa xem qua, chưa liếm qua?" Trời ạ, đây mới là bộ mặt thật của cái người ở trước mặt người ngoài luôn luôn nhã nhặn, lễ độ - Giang Doãn Chính sao? Sao những lời như thế có thể thốt ra từ miệng anh được chứ?
Thẩm Tâm Tinh cảm giác mình sắp ngất đi. Thì ra Giang Doãn Chính khi tức giận sẽ chửi bậy mà trước kia cô nhìn thấy chỉ là một phần nhỏ trong tính cách của anh thôi, hôm nay cô mới phát hiện thật ra thì lời anh nói cũng hạ lưu không kém . . . . . Hay là đàn ông đều như vậy?
Không thể tiếp tục nghĩ tới những lời anh nói được.
"Ngoan, anh bảo đảm chỉ thoa thuốc thôi được không? Nghe lời, chờ tối nay chúng ta ra ngoài đi dạo, có được không?" Giang Doãn Chính kéo một góc cái mền ra, kiên nhẫn dụ dỗ cô. Anh cho tới bây giờ cũng không biết bản thân mình lại kiên nhẫn đến như vậy.
Không có lời nào để nói, Thẩm Tâm Tinh chỉ có thể xoay người sang chỗ khác, vùi gương mặt đỏ bừng vào chiếc chăn mềm mại, cảm giác gương mặt mình nóng đến mức có thể chiên trứng rồi. Anh không có trêu chọc cô nữa, cũng là bởi vì tình trạng thân thể cô trước mắt không thể lại làm bậy.
Từ trong túi giấy lấy ra một hộp thuốc mỡ khác, chăm sóc từng dấu vết lớn nhỏ trên người cô.
Đợi đến hành động thoa thuốc vừa khiến người ta e lệ lại làm người ta thấy mờ ám kết thúc, cô nhẹ nhàng thở một hơi.
"Có muốn anh giúp em thay quần áo không?" Người đàn ông bôi thuốc xong tâm trạng rất tốt, cúi đầu bên tai cô gái nhẹ giọng nói.
"Em không cần, em tự làm được."
"Vậy anh ở ngoài chờ em." Còn đùa với cô nữa thì cả ngày hôm nay cô cũng đừng mong rời giường.
♔diễn♔đàn♔lê♔quý♔đôn♔
Mùa đông ở Luân Đôn hiếm khi có thời tiết tốt như vậy.
Trong công viên Hyde đầy cỏ xanh, trên mặt cỏ hai bên đường núi hoàng gia nổi tiếng, khắp nơi đều là người Anh nghỉ ngơi đi dạo. Nơi xa là đồng hồ Big Ben nặng nề vang lên tiếng chuông báo giờ, cây cối tỏa ra bóng mát, ánh mặt trời giữa trưa tỏa ra sắc vàng óng ánh.
Ngồi ở trên sân cỏ là một đôi nam nữ châu Á, nam chừng ba mươi tuổi, vóc người cao lớn, mặc áo khoác vải ka-ki, quần dài màu tro, trông rất lịch lãm; cô gái tuổi nhỏ hơn, khuôn mặt rất xinh đẹp, da trắng như tuyết, mặc áo len màu vàng nhạt, quần jean phối hợp ủng da dê ngắn, hấp dẫn không ít ánh mắt của người đi đường.
Người đàn ông thân mật ôm cô gái vào trong ngực, giống như đang nói những điều ngọt ngào chỉ thuộc về hai người bọn họ.
"A Chính, mấy ngày nay anh không cần đi làm sao?" Bàn tay của cô và anh đan xen vào nhau, cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong lòng cô.
"Ừ, không sao. Anh không phải ông chủ, có thể xin nghỉ." Giang Doãn Chính cười. Nếu như bây giờ anh trở về công ty nhất định sẽ bị Mạnh giết, bởi vì anh hại cậu ta không thể về nước ăn mừng sinh nhật con trai. Cũng may là cậu ta thức thời, mấy ngày nay cũng không có tới nhà anh gây phiền phức, nếu không sao anh có thể sống thư thái như vậy?
"Nhưng mà anh đã nghỉ nhiều ngày rồi. Nếu không, ngày mai anh đi làm đi được không?" Ngộ nhỡ ảnh hưởng đến công việc của anh, cô sẽ rất áy náy.
"Em không muốn anh ở bên em sao?"
"Không phải vậy. Em muốn về nước gặp người nhà." Mặc dù ở bên anh rất vui vẻ, nhưng mà lần này ra nước ngoài cô vẫn chưa nói với ai, hơn nữa visa của cô cũng sắp hết hạn.
"Tâm Tinh, chuyện lần trước thật xin lỗi em." Cho tới bây giờ, Giang Doãn Chính mới dám đối mặt sai lầm anh đã phạm lần trước. Anh làm tổn thương trái tim cô, biết rất rõ ràng cô không phải người như vậy.
"Em cũng không tốt. Nhưng mà A Chính, về khoản tiền kia em muốn. . . . . ." Nếu anh đề nghị, không bằng cô nói suy nghĩ của mình cho anh biết đi! Mặc dù bây giờ bọn họ đang ở cùng nhau, nhưng mà khoản tiền kia lại là một khúc mắc trong lòng anh. Vậy mà anh lại ngăn cản lời cô muốn nói.
♔diễn♔đàn♔lê♔quý♔đôn♔
"Tâm Tinh. . . . . ." Giang Doãn Chính nâng mặt của cô lên. "Nói cho anh biết, ở bên anh, em vui không?"
"Vui . . . . ." Trong mắt của anh có một chút không xác định, anh sợ cô sẽ chạy trốn khỏi anh một lần nữa, anh không cho phép!
"Vậy chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau được không?" Không biết lúc nào thì trong tay anh lại có thêm một chiếc nhẫn xinh xắn, ở dưới ánh mặt trời trở nên rất chói sáng.
"A Chính. . . . . ." Tâm Tinh quả thật không thể tin được vào mắt mình, anh đang cầu hôn với cô sao? Không phải quá nhanh chứ? Nhanh đến nỗi cô không hề có một sự chuẩn bị nào cả.
"Tâm Tinh, đừng từ chối anh, được không? Anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt, không để cho em đau lòng, không để cho emkhổ sở, có được không? Mặc dù anh không biết nên làm sao, nhưng mà em sẽ cố gắng học." Giang Doãn Chính thấy cô sững sờ không có nhận, trong lòng đau xót ôm thật chặt cô vào trong ngực, giống như là sợ cô bay đi mất.
"A Chính, em nhận cái này trước. Chúng ta cứ ở cùng nhau trước được không, em về nước giải quyết vài chuyện rồi sẽ về với anh. Có được không?" Người đàn ông này khẩn trương khiến cô xúc động, nhưng mà, hạnh phúc này đến quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến cô không thể tin được trong tức khắc.
Không phải là không bằng lòng gả cho anh, mà là, cô muốn bọn họ có thể hiểu rõ nhau nhiều hơn, cô sợ, sau khi sống chung, anh sẽ không thích cô của đời thường.
Nếu như kết hôn rồi anh mới phát hiện thật ra thì anh không thích bộ dạng đời thường của cô, lúc hối hận thì phải làm thế nào? Cô không chịu nổi đả kích như vậy.
♔diễn♔đàn♔lê♔quý♔đôn♔
"Tâm Tinh, em thích anh không?" Cô lo lắng, anh đều nhìn thấy được. Là anh không tốt, làm cô không đủ yên tâm giao bản thân cho anh.
"A Chính, em không thích anh thì làm sao có thể ngàn dặm xa xôi tới tìm anh, không thích anh thì làm sao muốn ở bên anh?" Cô không phải là loại phụ nữ tùy tiện như vậy.
"Anh chờ em, chờ đến ngày em đồng ý anh." Giang Doãn Chính ôm chặt cô. Nếu như đây là cô muốn, anh sẽ đợi. Tâm Tinh, đừng để anh đợi quá lâu, được không?
Con trai của Mạnh đã lên tiểu học rồi, cái tên A Tự phong lưu đó nói không chừng con riêng bên ngoài không biết đã bao nhiêu đứa rồi, anh vẫn là người cô đơn, có phải quá lạc hậu không?
Sự thật chứng minh, Giang Doãn Chính sẽ còn tiếp tục lạc hậu.