Suốt một tuần sau đó, Thẩm Tâm Tinh vẫn tự giam mình trong căn phòng cô thuê.
Tờ chi phiếu kia, cuối cùng cô vẫn nhận, nhìn Trần Hải Ba mang theo bọn nhỏ tràn đầy hi vọng ra về, lòng của cô hình như không có khó chịu như vậy.
Cô khó chịu chính là người cho cô ân huệ lớn này ngay cả thậm chí một câu quan tâm cô cũng không có, giống như số tiền khổng lồ mà cô nhận được là chuyện đương nhiên vậy. Tại sao không có ai quan tâm cô, cô đi đâu kiếm được số tiền mà người bình thường làm cả đời cũng không kiếm được? Hay là những năm nay bọn họ đã hoàn toàn xem cô là cái máy rút tiền miễn phí?
Cho dù là như vậy, cô cũng không từ chối, không phải sao? Muốn trách thì trách mình quá mềm lòng thôi. Không trách được ngày ấy, Giang Doãn Chính cũng sẽ hỏi cô: "Đáng giá không?" Có đáng giá hay không làm sao mới có thể nói rõ được?
Cô chỉ là buồn, anh cứ như vậy đi mà im hơi lặng tiếng đi, ngay cả điện thoại cũng không gọi cho cô. Chẳng lẽ cô nhiều ngày không đi làm, anh cũng không hề quan tâm sao? Hay là đã tìm được người thay thế cô làm việc rồi?
Đêm hôm đó, cô rõ ràng có nhìn thấy được sự dịu dàng và ấm áp trong mắt anh, chẳng lẽ là cô hoa mắt? Có lẽ chỉ là cô đơn phương thôi.
Ban đầu không phải anh muốn ở bên cô sao? Tại sao có được người cô rồi ngược lại cũng không trông thấy bóng dáng nữa? Hay là anh nói ở bên nhau, chỉ là muốn cùng cô một đêm xuân tình thôi?
Vậy đêm xuân này anh đã trả giá cũng thật là cao! Không nhìn ra, giá trị con người cô lại cao như vậy!
Không được, không được, Thẩm Tâm Tinh, mày không thể tiếp tục suy nghĩ lung tung vậy nữa. Nhất định phải tìm việc mới được, tốt nhất có thể bận đến mức khiến mình vừa nằm xuống đã ngủ thì càng tốt.
Nhưng mà, công việc của cô còn chưa bàn giao xong, không bằng thừa dịp hôm nay đi nói rõ ràng với anh đi! Về sau mặc kệ cần bao lâu, cô sẽ cố gắng hết sức trả khoản tiền kia lại cho anh.
Đúng, cứ như vậy! Thẩm Tâm Tinh, cố gắng lên, mày nhất định có thể.
Người, có lúc khi thật sự cần điều chỉnh tâm lý mới được.
Nghĩ đến là luôn luôn là Thẩm Tâm Tinh làm việc tiêu chuẩn, cô lên tinh thần đến phòng tắm rửa mặt, thay quần áo, cho đến khi ngồi vào bàn trang điểm mới phát hiện sắc mặt mình kém đến thế, một đôi to như vô hồn, quầng thâm quanh mắt, môi thì một chút sắc đỏ cũng không có.
Xem ra, mấy ngày nay ăn bữa có bữa không sẽ làm người ta trông thảm hại thế này.
Như vậy sao cô dám ra cửa gặp người ta chứ? Nhanh chóng trang điểm cho khuôn mặt nhợt nhạt của mình trông khá hơn rồi đi ra ngoài.
Khi cô đi tới cao ốc tài chính đang chờ thang máy tới thì bảo vệ làm việc thấy cô, thế nhưng dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô sau đó mới hỏi: "Cô Thẩm, mấy ngày nay cô nghỉ phép sao? Phòng làm việc của các cô có rất nhiều khách! Bởi vì thấy phòng làm việc vẫn chưa mở cửa, cho nên đều tới đây ghi danh, phiền cô theo theo tôi đến phòng trực lấy danh sách."
"Vâng, làm phiền các anh quá."
"Không phiền. Chỉ là lần sau nếu như các cô không có nhân viên trực ở đây thì thông báo trước cho chúng tôi, chúng tôi sẽ giải thích với họ."
"Tôi biết rồi, cám ơn nhiều."
Mãi cho đến cầm tờ đơn đăng ký vào thang máy, Thẩm Tâm Tinh còn chưa phục hồi tinh thần lại. Cô không ở đây mấy ngày, thế nhưng anh cũng không có tới phòng làm việc, cứ như vậy mặc kệ sao? Hay là anh không muốn gặp lại cô, cho nên cả phòng làm việc cũng không cần.
Trong đầu thoáng qua câu nói ngày đó anh đi nói: "Tôi không nói “Hẹn gặp lại” đâu." Ý là không muốn gặp lại cô sao? Sao cô lại ngu ngốc chạy tới đây chứ? Người ta đã rõ ràng không muốn gặp mặt cô mà!
Tại sao, lòng của cô chợt trở nên rất khó chịu? Cho dù trước kia phát hiện Trần Hải Ba và chị cô yêu nhau, cô cũng chưa từng có cảm giác này.
Chẳng lẽ sau khi cô giao cho anh thì ngay cả trái tim cũng theo anh luôn? "Không, mình không có!" Bả vai Thẩm Tâm Tinh cứng đờ, cuống quít lắc đầu phủ nhận. Không thể nào, không thể nào! Nếu quả như thật muốn thổ lộ tình cảm thì sao có thể ở chung sau hai năm mới bắt đầu? Hơn nữa còn là sau khi bọn họ có quan hệ thân mật?
Tâm Tinh ở trong lòng không ngừng tự nói với mình, đây là chuyện không thể nào. Nhưng mà, lý trí bên kia lại nói cho cô biết, đúng, Tâm Tinh, mày đã thích anh ấy. Bằng không sự khó chịu này là vì cái gì?
Cho đến cửa thang máy mở ra, cô đi vào phòng làm việc, trong lòng cô đang giằng xé nhau ….
Sao anh ấy không đến đây? Cũng không có thông báo với cô một tiếng mà biến mất, không phải là quá vô trách nhiệm sao? Tâm Tinh đi ở trong phòng làm việc, tất cả mọi thứ cùng ngày đó lúc cô đi giống như nhau.
Ngày ấy, anh tức giận đến ngay cả chiếc laptop anh yêu nhất cũng bị đập nát, như vậy có thể thấy được lúc đó tâm trạng anh xấu đến mức nào rồi. Nhưng mà, sao anh nóng nảy như vậy?
Ngày ấy, cô không nỡ cứ như vậy ném vào thùng rác, cô nhặt lên rồi lại trên bàn. Bây giờ nó vẫn nằm ở nơi cô đặt, lẻ loi trơ trọi, giống như đang đợi chủ nhân của nó trở về.
Nhìn nó, Tâm Tinh giống như nhìn thấy hình dáng anh đang nghiêm túc làm việc vậy.
Đây là lần cuối cùng cô tới nơi này sao? Thẩm Tâm Tinh từ từ nhìn lại nơi mình đã làm việc 2 năm qua, giống như muốn đem tất cả mọi thứ ở đây khắc ghi trong lòng vậy.
Cho đến đi tới trước cửa phòng nghỉ, cô lại không có dũng khí đẩy cánh cửa kia ra. Chỉ là nhìn mà thôi, lòng của cô lại trở nên khó chịu. Không phải khó chịu bản thân mình ở nơi đó mất đi lần đầu tiên quý giá nhất của người phụ nữ, mà là ở nơi đó những lời anh nói với cô sau này sẽ làm cô mỗi lần nghĩ đến đều chua xót không thôi.
Một lần nữa nhìn lại, Tâm Tinh vẫn quyết định không đi vào. Vậy cứ như thế đi sao? Cô cũng có thể im hơi lặng tiếng tời khỏi nơi này, rời khỏi anh sao?
Thẩm Tâm Tinh cảm giác mình không làm được. Anh đối với cô lạnh lùng vô tình, cũng không thể xóa nhòa được ân tình trời bể anh dành cho cô. Cho nên, Tâm Tinh quyết định trước khi rời đi vẫn nên gọi điện thoại từ biệt anh. Mặc kệ như thế nào, cô vẫn muốn cám ơn anh!
Ngồi trên chiếc ghế chỉ thuộc về mình, Thẩm Tâm Tinh bấm số điện thoại quen thuộc đến không cần nhìn cũng có thể bấm.
Điện thoại có tín hiệu, nhưng vẫn không người nghe, có lẽ là đang bận! Lần đầu tiên Thẩm Tâm Tinh an ủi mình như vậy. Sau đó qua nửa giờ, cô gọi lại, vẫn như cũ. Lần này, cô bắt đầu có chút hoảng hốt.
Không phải là anh ấy đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Hay là chưa muốn nghe điện thoại của cô? Căng thẳng và lo lắng khiến cô không thể chờ đợi thêm nữa, tìm ra số điện thoại nhà họ Giang cô từng gọi mấy lần, cô gọi tới.
Điện thoại rất nhanh có người nhận.
"HELLO, nhà họ Giang nghe." Đó là một giọng nữ quen thuộc, là bạn gái anh sao? Vừa nghĩ tới có khả năng này, Thẩm Tâm Tinh cảm thấy khá hụt hẫng.
"Xin chào, tôi là thư ký của anh Giang Doãn Chính - Thẩm Tâm Tinh, xin hỏi anh Giang có ở nhà không?" Trong lòng có buồn thế nào, Thẩm Tâm Tinh vẫn cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh để nói chuyện. Thật ra thì trong lòng cô muốn khóc rồi.
"Thư ký của anh A Chính?" Giang Nhã Hàm ở bên kia cũng ngây ngẩn cả người? Không phải chứ, anh A Chính đến Luân Đôn cũng sắp một tuần lễ rồi, chẳng lẽ cô làm thư ký lại không biết lịch trình của ông chủ mình sao? Không phải quá kỳ lạ chứ?
"Đúng. Xin hỏi anh ấy có nhà không? Tôi có chút chuyện muốn nói với anh ấy." Đúng, chuyện công việc. Thẩm Tâm Tinh nghe đối phương gọi anh là "anh (trai) A Chính ", khó chịu trong lòng bỗng chốc tan biến hết.
"Anh A Chính cùng Sở đại ca đi Luân Đôn rồi. Thư ký Thẩm, chị không biết sao?" Anh A Chính thật là quái đản, đi công tác cũng không nói với người ta một tiếng sao? Nghe được đối phương ăn nói rất lễ phép, Giang Nhã Hàm lập tức chuyển chiều gió liền. Cô thích nhất là người ăn nói lịch sự lễ phép, làm người ta nghe cũng rất thoải mái. Cho nên, cô nhận định là lỗi của anh A Chính.
"Luân Đôn?" Lần này đến phiên Thẩm Tâm Tinh ngây ngẩn cả người. Anh đi Luân Đôn nhưng không nói cho cô biết? Vậy thì vì cái gì? Em gái của anh nói Sở đại ca có phải là nguyên tổng giám đốc Sở Thành - Sở Mạnh không? Cô biết bọn họ là bạn tốt, nhưng mà, nhưng không có nghe nói qua bọn họ sẽ cùng đi xa nhà?
Nếu như bọn họ cùng đi Luân Đôn, có phải là phòng làm việc trong nước thật sự phải đóng cửa?
Dựa vào năng lực hai người bọn họ, chỉ cần có lòng, ở Luân Đôn nhất định có thể tạo thành nghiệp lớn. Cho tới bây giờ anh chưa bao giờ chỉ là cá trong ao. Chỉ là quen tự do lười biếng thôi. Bây giờ hợp tác với Sở Mạnh, nhất định sẽ có thành tựu lớn hơn, vậy khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng xa sao? Xa tới mức không thể nào kéo gần lại được.
Cô có cần thiết nói với anh một tiếng không? Cô có chút không dám xác định.
"Hello! Hello! Chị còn nghe chứ? Em đưa cho chị số điện thoại của anh A Chính ở Luân Đôn, chị ghi lại được không?" Nghe được đối phương vẫn không có trả lời cũng không có tắt máy, Giang Nhã Hàm lại lên tiếng hỏi.
"Không cần, cám ơn. Tạm biệt." Đúng vậy, không cần. Có lẽ anh thật sự không muốn có bất kỳ nào liên lạc với cô nữa. Cô gọi cho anh không phải là tự làm mất mặt mình sao?
Là lúc nên rời đi rồi. Sau khi dọn dẹp từng góc phòng làm việc, Tâm Tinh tự nhủ. Nhưng mà, tại sao bước chân của mình lại không nỡ đi? Tại sao trên mặt lại có cảm giác ẩm ướt?
Trong khi đóng cửa phòng làm việc, Thẩm Tâm Tinh giống như nghe được tiếng chuông điện thoại reo bên trong chuông. Nhất định là ảo giác rồi! Tâm Tinh ở trong lòng cười khổ. Cho dù thật sự có điện thoại, cô có nhận hay không cũng không quan trọng? Anh đã không cần nơi này cũng không cần cô. Đúng, anh không hề cần cô nữa!
"Cô Thẩm, cô làm sao vậy?" Giống như là hồn ma, cô đi thang máy xuống, sau đó đi ra khỏi tòa nhà cô đã làm việc hơn 2 năm, về sau cũng không có cơ hội tới nữa rồi.
Bảo vệ thấy Thẩm Tâm Tinh nước mắt đầy mặt đi ra ngoài, quan tâm hỏi.
"Không có việc gì, bụi bay vào mắt mà thôi."
Nhưng mà, trong tòa nhà kín gió có gió thổi sao? Bảo vệ nhìn bóng dáng mảnh khảnh càng chạy càng xa, anh cảm thấy cô Thẩm hôm nay rất là đau khổ?
Luân Đôn.
"A Chính, rốt cuộc cậu làm sao vậy?" Sở Mạnh nhìn thấy Giang Doãn Chính đang tâm hồn treo ngược cành cây thì nhíu mày. Theo lý thuyết, người không có tâm trạng phải là anh mới đúng chứ? Dù sao anh cũng ly hôn rồi, cái gì cũng không có, mà A Chính luôn luôn sống rất tùy ý, tại sao có thể thành cái dạng này chứ?
"Mạnh, xin lỗi. Mình có chút nhức đầu. Cái dự án đầu tư này cậu phụ trách đi!" Rốt cuộc im lặng đủ rồi, Giang Doãn Chính đẩy kế hoạch đầu tư trước mặt về phía Sở Mạnh, sau đó đứng dậy, đi tới trước cửa sổ sát đất.
Mùa đông ở Luân Đôn luôn là sương mù giăng mịt mù, cái gì cũng không thấy rõ, giống như tâm trạng của anh bây giờ vậy.
Đến Luân Đôn đã hơn 3 tháng rồi, anh cùng Mạnh hai người làm việc nhiệt tình giống như năm đó mới vừa gầy dựng sự nghiệp vậy, mỗi ngày mở mắt ra chính là phân tích giá thị trường chứng khoán, tiếp khách hàng, duyệt đầu tư kế hoạch, một ngày ngủ 5, 6 tiếng còn sợ nhiều.
Nhưng mà, dù bận thế nào, một góc trong lòng anh dù lấp như thế nào cũng không đầy cả.
Đúng, hiện tại anh thừa nhận, anh là có một chút nhớ nhung cô gái kia. Anh đang nghĩ, cô sống có tốt hay không? Có đi đến những nơi khác làm việc không?
Công việc? Nhất định có. Lần trước cô không phải đã đề cập với anh chuyện từ chức sao? Mặc dù có nói muốn quay lại, nhưng anh đã từ chối rồi.
Một tuần lễ sau khi anh tới Luân Đôn từng có nhận một cuộc điện thoại từ phòng làm việc gọi vào di động của anh, lúc ấy anh đang cùng Mạnh họp với quản lý cấp cao một số công ty, không thể nhận được. Nhất định là cô gọi, có chuyện gì sao? Nếu quả như thật có chuyện cô nhất định sẽ gọi lại chứ? Nhưng sự thật chứng minh cô không gọi nữa. Có lẽ chỉ là muốn nói với anh một tiếng “Tạm biệt” thôi?
Sau đó em gái gọi điện thoại tới xác nhận ngày đó cô còn gọi đến nhà tìm anh. Vậy tại sao cô không hề gọi vào điện thoại di động của anh nữa?
Bao nhiêu đêm không ngủ được, anh bấm số điện thoại của cô muốn gọi cô, nhưng đến phút cuối cùng anh lại tắt máy.
Ngày đó trước khi đi, anh đã nói những lời quá đáng như vậy, nhất định là tổn thương cô rất nhiều? Bởi vì sự đau lòng trên mặt cô làm sao cũng không thể che giấu được!
Anh thật là khốn kiếp khi nói ra những câu như thế. Nhưng mà, đối với thái độ của cô, anh lại cực kỳ để ý. TửQuân/
"Cái dự án đầu tư này mình có thể nhận, nhưng mà mấy ngày nữa mình phải về nước. Giai đoạn sau khi kí hợp đồng thì cậu làm." Sở Mạnh nhíu mày nhìn kế hoạch trên bàn.
Theo thói quen hút thuốc, hít một hơi thật sâu lại phun ra. Khói thuốc không phải là thứ tốt, nhưng mà khi tâm trạng đang buồn phiền thì có thể dùng để giải tỏa bớt. Sau khi kết hôn, anh rất ít khi hút thuốc, chỉ vì cô không thích mùi thuốc lá; cho nên vì cô, anh cai rồi.
Nhưng mà, nghiện thuốc lá thì dễ cai, tình độc lại khó giải. Mặc kệ anh làm sao, rốt cuộc vẫn phải mất đi cô.
"Cậu phải về nước?" Giang Doãn Chính quay người lại, nhíu mày hỏi. Anh cho là cậu ta lại không dám về! Nơi đó có được xem là mảnh đất đau thương không? Năng lực của cậu ta đã hồi phục tốt như vậy sao?
"Sinh nhật Sở Trí Tu, mình đồng ý với nó sẽ về." Trở về thuận tiện đến cơ quan dân chính làm thủ tục ly hôn cuối cùng cho xong luôn! Sớm muộn gì cũng phải làm, giữ lại chỉ khiến mình càng dây dưa càng chặt, cuối cùng cầm chân bản thân mình thôi.
Đau, thì sao cơ chứ?
"Được rồi, không thành vấn đề. Mình đi về trước đây, tối nay cũng không đến chỗ của cậu quấy rầy." Giang Doãn Chính thấy bạn tốt hình như tâm trạng cũng có chút phiền muộn, anh quyết định sớm về chỗ ở của mình. Có lẽ uống mấy bình rượu, lại ngủ một giấc sẽ tốt hơn.
Nhất định sẽ như vậy, Giang Doãn Chính tin tưởng bản thân.
Nhưng mà, chuyện tình cảm tình có thể nói trước được?
Anh rõ ràng thuyết phục bản thân không cần lại nghĩ đến cô gái kia, nhưng tim của anh lại không bằng lòng. Trên màn hình điện thoại là sô của cô, chỉ cần anh nhấn một cái là có thể nghe được giọng nói đã từng mỗi ngày dịu dàng báo cáo công việc với anh, nhưng mà, anh dám sao?
Tháng Một, trời rất lạnh.
Thẩm Tâm Tinh từ phòng tập yoga đi ra ngoài thì đã muộn rồi, gió lạnh càng không ngừng thổi vào mặt cô, cô áp sát khăn quàng vào cổ. Hoàng hôn, một chút ánh sao cũng không có.
Chỉ là, cô lại tính đi một đoạn đường nữa mới quá giang xe về nhà. Lạnh như thế, buổi tối trên đường vẫn rất náo nhiệt, đặc biệt là có rất nhiều cặp tình nhân ôm chặt nhau để sưởi ấm, khiến cô nhìn thôi cũng thấy ấm lòng.
Có phải hay không, cũng có một ngày, cô có thể cùng người đàn ông cô yêu, trong một buổi tối lạnh ngắt đi trên đường, anh sẽ đau lòng đặt bàn tay lạnh lẽo của cô vào lòng bàn tay ấm áp của anh che chở.
Có chút ngốc sao? Thẩm Tâm Tinh, rõ ràng đối với tình cảm không có mong đợi, tại sao trong đêm đông lại nghĩ ra suy nghĩ thiếu thực tế vậy chứ?
Trong khoảng thời gian này tới nay, tâm trạng cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Không có đi tìm việc làm, mà là làm những việc trước kia cô muốn làm nhưng không có cơ hội, ví dụ: làm vườn, nấu ăn, yoga, cắm hoa … Thích cái gì thì đi học.
Những năm qua, cô đều vì người nhà mà sống, bây giờ cô phải cố gắng bù đắp lại thời gian qua, tận hưởng cuộc sống của chính mình.
Có lẽ sống một mình cả đời cũng không có cái gì không tốt, cô đã không có ý định lại đi nếm thử tình yêu nam nữ rồi. Có lẽ ở trong lòng cô còn mơ hồ cảm thấy, người đàn ông còn có thể quay lại. Có lẽ, nghĩ như vậy, rất ngốc, nhưng đây có phải là ảo giác yêu một người không?
Yêu? Làm sao lại bất ngờ như vậy?
Đến gần nửa đêm, cuối cùng Thẩm Tâm Tinh cũng về đến cái ổ nhỏ của mình, tắm ước nóng cho thoải mái xong, nằm trong chăn ấm áp, hạnh phúc bình thường như vậy thật ra rất đơn giản.
Như vậy là tốt rồi, ôm lấy chăn mềm mại, Tâm Tinh từ từ ngủ thiếp đi.
Lúc cô vừa mới ngủ, trong bóng đêm tối tăm, một cái sợi quang học lao vùn vụt, lướt qua hồ nước, nghìn núi vạn sông, ngàn dặm xa xôi, xuyên qua hai đất nước, qua mấy chục triệu tuyến mạch điện phức tạp cuối cùng cũng truyền tới điện thoại di động của cô.
Tiếng chuông quen thuộc đang không ngừng vang lên, Tâm Tinh lại mệt mỏi đến như thể không hề nghe thấy.-
Giang Doãn Chính ngồi dưới đất, uống rượu cả buổi chiều nhưng anh vẫn cảm giác lòng mình rất tỉnh táo, tỉnh táo nhắc nhở anh, anh đang điên cuồng nghĩ tới cô gái kia.
Rốt cuộc tình cảm chiến thắng lý trí, anh bấm số điện thoại của cô, cũng không quan tâm cô là đã ngủ rồi hay chưa. Nhưng tại sao lại không nghe máy?
Anh mở to đôi mắt say lờ đờ, mùa đông ở Luân Đôn, trời tối rất sớm, chỉ 5 giờ chiều mà thôi thì bên ngoài đã tối rồi. Vậy trong nước nhất định sẽ rất yên tĩnh? Cô nhất định là ngủ thiếp đi mới có thể không nhận điện thoại.
Nhưng mà, anh rất muốn nghe giọng nói của cô, vậy thì gọi lại lần nữa đi!
Tâm Tinh đang phải bị ngủ ngon cuối cùng cũng bị đánh thức, là ai chứ? Ban đêm lạnh ngắt này mà còn gọi điện thoại cho cô?
Rốt cuộc vẫn không chịu được tiếng chuông kia, cô vươn tay cầm điện thoại đặt ở đầu giường lên, cũng chẳng nhìn là số điện thoại nào thì đã nghe máy: "Alo, tôi là Thẩm Tâm Tinh."