Kể từ hôm đó, cả hai bắt đầu giữ khoảng cách, tránh làm ảnh hưởng đến ba và mẹ.
Khi ở nhà thì gọi anh hai, xưng em. Ngay cả ăn cơm cũng không dám nhìn nhau nói chuyện một cách tự nhiên.
Ngụy Châu có thói quen không ăn hành, vì vậy lúc ăn cơm phải có người gấp hết hành ra cho cậu. Người đó không ai khác chính là Hoàng Cảnh Du.
Nhưng hôm nay cậu phải tự gấp, cũng không dám mè nheo đòi hắn cái này cái kia. Quả thật rất khó chịu.
Chỉ khi đến công ty cả hai mới thân thiết hơn một chút.
“Châu Châu!”, hắn gọi tên cậu.
“hửm?”, cậu đang ngửa đầu trên vai hắn, nghe hắn gọi liền lên tiếng.
“em có buồn không?”, giọng hắn trầm ấm đến lạ thường.
“anh nghĩ sao?”, cậu nhắm mắt phì cười.
“xin lỗi bảo bối!”, hắn xoay người cậu lại, ôm vào lòng.
Cậu nghe xong lại ngẩng đầu dậy, nhìn hắn.
“anh quên lời hứa rồi!!!”, cậu bĩu môi.
Hắn bật cười khẽ bẹo má cậu “ừm... Anh quên mất rồi!!”
“anh rất quá đáng đấy!”, cậu chòm lên cắn lên môi hắn một cái, giận lẫy “em đã hứa với anh sẽ không khóc nữa... Anh cũng hứa với em sẽ không xin lỗi nữa... Thế mà bây giờ lại... Hừ...”
Hắn thấy buồn cười, sao lại như đứa trẻ vậy?
“được rồi anh không nói nữa, vậy em nói xem chúng ta nên mua gì tặng cho mẹ?”, hắn xoa xoa đầu cậu “cũng sắp đến lễ cưới rồi!”
“mẹ em cái gì cũng có, chỉ thiếu ba anh thôi! Tặng ba anh cho bà ấy là đủ rồi!”, cậu nghịch ngợm giựt tóc hắn.
“vậy à?”, hắn ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
“anh phát ngốc cái gì đấy?”, cậu vỗ vỗ má hắn, liếc nhẹ một cái.
“đâu có!”, hắn cười cười rồi lắc đầu.
“vậy tặng ba anh cái gì?”, cậu hỏi.
“như mẹ em đấy!”, hắn lơ đãng.
“anh đang chơi em đấy à?”, cậu ngồi thẳng lưng, trực tiếp liếc hắn.
Trong chớp mắt, hắn đè cậu xuống sofa, ánh mắt gian xảo nhìn cậu “anh chơi em sẽ không phải chỉ bằng lời nói!!”
“nè nè!”, cậu ngay lập tức thay đổi thái độ “đây là phòng làm việc... Trợ lý mà dám đòi chơi tổng giám đốc sao?”
“dù đây có là công viên đi nữa thì trợ lý này cũng dám đè tổng giám đốc!”, hắn dần áp sát mặt cậu, khẽ thì thầm vào tai con mèo nhỏ đang bất động dưới thân mình.
“này!!”, thấy hắn không có ý dừng lại, cậu dùng tay chặn ngay ngực hắn, cố sức đẩy ra “ngày càng lộng hành!”
“tương lai muốn ngồi vững ngôi vị tổng giám đốc phu nhân thì phải học cách lộng ngay từ bây giờ!!”, hắn bình thản trả lời lại, trên môi vẫn còn mang theo ý cười rất rõ.
“hay lắm... Đã dám lâm le ngôi vị phu nhân rồi à?”, cậu chỉ chỉ vào ngực hắn, giọng nói có phần khiêu khích.
“đúng vậy đấy!”, hắn hôn nhẹ lên trán cậu.
“to gan!”, cậu không kháng cự, ngược lại còn cười hạnh phúc, lời nói không có chút uy hiếp nào.
Hai người mắt đối mắt, mặt đối mặt, mũi cũng chạm vào nhau.
“tổng...”, Vũ Thần định gõ cửa, nhưng thấy cửa đã hé không có khóa nên cứ vạy bước vào...ai mà ngờ...
Hắn vừa định hôn xuống lại bị Vũ Thần phá ngang, đành căm tức ngồi dậy, thân thiện nhìn kẻ phá họai “chào tổng thư kí!”
“à à...à...ahihi xin lỗi, tại thấy cửa không khóa nên...hi...”, Vũ Thần cười gượng.
“có việc gì không?”, cậu thản nhiên ngồi dậy, như không có gì xảy ra.
“à... Tôi muốn nói là... Mộ Vỹ... À không Mộ thiếu gia đang chờ bên ngòai, nói có chuyện gì đó cần bàn nên tôi vào...vào đây thông báo cho cậu...”, Vũ Thần lắp bắp đến đáng thương.
“cậu tiếp anh ta đi... Dù sao anh ta đến đây cũng chỉ vì cậu, lôi tôi vào làm gì chứ!!”, cậu nhướng mày ra cửa, ý bảo Vũ Thần ra tiếp thay cậu.
“tổng giám đốc... Anh định chôn sống tôi hay sao mà giao hắn cho tôi???”, Vũ Thần hai mắt trợn tròn, lệ cũng sắp rơi ra...
“tổng giám đốc aa~~~”
“Hứa tổng...”, Mộ Vỹ Tần dửng dưng tựa người ngay cửa, cất tiếng gọi.
“hôm nay tôi duyệt cho Liêu Vũ Thần nghỉ nửa ngày phép, Mộ thiếu gia có thể tùy ý lấy người!”, cậu không nhìn mặt vị thiếu gia kia cũng biết người muốn gì, liền trực tiếp giao người.
“tổng...này... này...”, “bưu kiện” chưa kịp lên tiến đã bị “người nhận” xách đi.
....
Hoàng Cảnh Du đứng nhìn nãy giờ cũng cảm thấy tội nghiệp cho vị tổng thư kí kia. Nhưng thôi, không liên quan mình.
Kệ!
......
Thời gian trôi qua rất nhanh, hôm nay chính là lễ kết hôn của Hoàng Lân và Đơn Vân Hoa.
Hào Hào được chăm chút trở thành một bạch mã hoàng tử nhí với bộ vest trắng tinh, trên cổ áo còn thắt cả chiến nơ đỏ chói trong vô cùng lịch lãm. Tóc mỳ sợi cũng được hớt lại gọn gàng, gương mặt bầu bĩnh, ánh mắt sắc bén, khí khái uy nghiêm... Nói chung là soái!!!!
Một bạch mã hoàng tử khác cũng lộng lẫy không kém, chỉ riêng đôi mắt sáng ngời như viên bích ngọc thôi cũng đã đủ để hạ gục toàn bộ mấy nữ nhân bên dưới. Đó là Hứa Ngụy Châu, con trai lớn của cô dâu hôm nay.
Không chỉ có bạch mã hoàng tử, mà còn có thêm một vị thượng thần uy phong lẫm lẫm có thể giết chết trái tim của bao nhiêu người chỉ với một cái nhếch môi. Đó là Hoàng Cảnh Du, con trai độc nhất của chú rễ.
Ngòai ra còn có sự tham gia của Lý Dực, Mộ Vỹ Tần và cả Liêu Vũ Thần. Thế nên hôn lễ hôn nay chỉ toàn là soái ca và soái ca, như một cuộc triển lãm “cực phẩm nam nhân” dành cho mấy vị nữ nhi kia chiêm ngưỡng.
....
“Hoàng Lân, con có đồng ý cùng Đơn Vân Hoa nên duyên vợ chồng, cùng nắm tay đi tới cuối cùng, dù ốm đau bệnh tật cũng không rời bỏ nhau?”, cha sứ dõng dạc tuyên thệ.
“con đồng ý!”, Hoàng Lân nắm chặt tay Đơn Vân Hoa, dứt khoát đáp lại cha sứ, như một sự chắc chắn tuyệt đối dành cho bà.
“Đơn Vân Hoa, con có đồng ý cùng Hoàng Lân nên duyên vợ chồng, cùng nắm tay đi tới cuối cùng, dù ốm đau bệnh tật cũng không rời bỏ nhau?”
“ con đồng ý”, bà cũng siết lấy tay người bên cạnh,mỉm cười hạnh phúc.
Ngụy Châu nhìn thấy mẹ mình vui như vậy cũng yên tâm hơn.
Sau khi trao nhẫn, Hoàng Lân bỗng dưng giữ mọi người lại vài phút trước khi để họ đến tiệc chiêu đãi.
“mọi người cho tôi xin vài phút nhé!”, Hoàng Lân trịnh trọng hướng đến các vị khách.
Ngụy Châu và Cảnh Du cũng có chút bất ngờ, sao tối qua không nghe họ nói gì nhỉ? Có tiết mục gì bất ngờ à?