Tổng Giám Đốc, Anh Hai Yêu Cậu!

Chương 11: Chương 11: Như một nữ nhân mong manh yếu ớt




Cảnh Du lau đi vết bụi nhỏ trên mặt cậu, nhẹ nhàng, ôn nhu.

“Du Du ca ca~~”, Hào Hào vừa chạy lại vừa gọi hắn.

“sao nào?”, hắn rút bàn tay đang lướt lướt trên má cậu xuống, quay sang vuốt tóc Hào Hào.

“Hào Hào muốn đi khu vui chơi! Ca đưa Hào Hào đi đươc không?”

Lạ nhỉ? Sao nó không nói với anh hai mà lại bảo hắn.

Hắn theo phản xạ liếc mắt qua cậu, nhìn xem thái độ cậu thế nào.

“....”

“nhìn tôi làm gì, nó hỏi anh đấy!”

“....”

Kì thật cũng không phải không được, chỉ là trong khu vui chơi kia...toàn là tàu lượn trên cao, lúc nãy đã mất mặt một lần rồi, nếu bây giờ đi nữa...

Haizzzzzz....!!!

“ca~~~~”, Hào Hào lắc tay hắn.

Bất đắc dĩ gật đầu, nhưng lòng không hề muốn một chút nào.

Hắn khẽ thở dài.

Ba người cùng di chuyển đến khu vui chơi bên cạnh, người người đông đúc, còn vui hơn bên sở thú nhiều!

Vừa bước vào hắn đã nhìn thẳng, đã thề rằng không bao giờ được ngước lên trên.

Sẽ xỉu mất!

Hào Hào ngược lại, nhìn chằm chằm lên phía trên, dõi theo mấy đoàn tàu lượn đang ồ ồ phóng như tên lửa.

“woaaaa....”, Hào Hào há miệng, trông khá thích thú.

“....”

Lưng hắn bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Dây thần kinh của hắn căng tới cực điểm.

“Du Du ca ca~~~”, Hào Hào nhìn hắn.

“....”

Nha~~~~~~

“thế nào?”, hắn nhe răng cười gượng.

“Hào Hào muốn chơi...”

“...”

Hắn nuốt nước bọt ực một cái, lại không nỡ từ chối Hào Hào, đành lôi hết can đảm hai mươi mấy năm làm đàn ông thực thụ của mình, gian nan bước từng bước đến quầy bán vé.

“ba vé...tàu lượn siêu tốc...”, thanh âm của hắn chưa bao giờ mất tự nhiên đến vậy.

....

Đứng trước cổng ra vào khu vực tàu lượn, hắn khá chật vật.

“ca~~~~”, Hào Hào kéo tay hắn.

“...”, hắn nhìn nhóc, chớp chớp mắt.

“chơi cái này sao?”

Chơi cái này? Không phải em muốn chơi trò này à?

Hắn bắt đầu không hiểu.

Cậu nhếch môi, một bên im lặng.

“Hào Hào muốn chơi cái kia kìa!”, Hào Hào chỉ tay về phía đu quay ở đối diện, mắt tròn xoe ngây thơ.

“....”

Sao lúc nãy em nhìn tuốt trên kia?

Mà thôi đi, không sao! Không phải đi tàu lượn thì quả là quá tốt.

Hắn dần cảm nhận thấy ánh nắng ấm áp của mặt trời. Tâm thở phào nhẹ nhõm.

Vừa chuẩn bị quay lưng trở lại quầy bán vé, hắn bị Hào Hào kéo lại.

“ca đi đâu vậy??”

“đi mua vé đu quay!”

“thôi cứ đi cái này đi, đã mua rồi thì chơi đi aa~~~ Hào Hào cũng có chút thích trò này nha!”

“...”

“...”

“...”

Này có được gọi là chơi ngu không???

Bất lực... Trên cả bất lực...

“phải đấy, đã mua rồi thì cứ chơi đi”, cậu ở phía sau vỗ vỗ vai hắn.

“....”

Thôi! Chơi lớn vậy!!

Hắn hít một hơi thật sâu, môi nở ra nụ cười nhạt, cam chịu bước lên tàu lượn.

...

Hào Hào thích ngồi hàng đầu nên đương nhiên, hắn và cậu cũng phải ngồi hàng đầu. Cảm giác đặc biệt...hảo a~~~

Cả ba người cùng ngồi chung trên một hàng ghế, Hào Hào ngồi giữa hai người. Nhưng vì thân hình quá nhỏ bé nên gần như hai người ngồi cạnh nhau. Cơ hồ có thể chạm tay lẫn nhau.

Đoàn tàu bắt đầu khởi động, chậm rãi tiến về phía trước. Cảnh vật xung quanh quả thật đẹp, nhưng cũng không thể nào khiến một kẻ dù có chết cũng không dám đi cáp treo như hắn hết sợ được. Loại cáp treo dùng để ngắm cảnh thiên nhiên di chuyển không hề nhanh, thế mà hắn sống chết bám trụ hành lang bên ngoài, một bước cũng không bước vào. Thế mà bây giờ lại ngồi tàu lượn siêu tốc, hơn nữa là hàng đầu!

Hắn có cảm giác như trong đầu mình đã bị chạm nơi nào đó mới bước lên cái nơi quái quỷ này!!!!

Tốc độ ngày càng nhanh, mặt hắn cũng ngày càng xanh.

Tay trái bám chặt vào tay cầm bên cạnh, tay phải không tự chủ bắt lấy tay Ngụy Châu, siết chặt không buông.

Như thể nếu hắn bỏ tay ra sẽ bay theo gió đến bên kia cõi trời.

Cậu thấy buồn cười chết được.

Như thế nào một người đàn ông to cao uy mãnh như hắn lại sợ nhiều thứ như vậy? Chưa nói đến việc hắn còn là một thân võ đạo....

Nghĩ thế nào cũng không ra lý do hắn như vậy...mà lại...như vậy

Môi cậu nhếch lên, khẽ siết tay hắn.

“yoooo~~~~”, Hào Hào reo lên, “thích quá!”

Hắn chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng gió ù ù bên tai.

Quả thật muốn khóc mà!!!

“húuuuuuuu....”, cậu cũng phấn khích theo Hào Hào, không để ý đem cánh tay đang được hắn tin tưởng trông cậy nắm lấy...giơ lên cao.

Hắn bị cậu dọa một phe ú tim, cảm giác cứ như bản thân vừa bị bay ra khỏi đoàn tàu... Bay về nơi xa xăm nào đó...

Cả người hắn bắt đầu rung rẫy, hoàn toàn là bộ dáng của một nữ nhân mong manh yếu ớt.

May mà trước khi Cảnh Du sợ đến ngất xỉu thì đoàn tàu đã dừng lại, mang vài ba cái hồn phách vừa bị gió thổi bay của hắn kéo về.

Bước xuống hành lang ra ngoài, người hắn như nhũn ra, đầu óc quay cuồng. Ngay cả bế Hào Hào cũng không có sức, phải tựa người vào một cây cột gần đó, từ từ hoàn hồn.

“không sao chứ?”, cậu thấy hắn như vậy liền dở khóc dở cười, tiến lại gần xem hắn thế nào.

Nào ngờ sắc mặt hắn rõ là bất thường, cả người lạnh ngắt, mồ hôi lạnh từng đợt tuông trào.

“này Cảnh Du anh ổn không?”, cậu lo lắng ra mặt.

Hào Hào thấy hai vị ca ca của mình có gì đó không đúng lắm, liền lanh lẹ kêu to “Du Du ca ca~~~~”

Hắn đang trong trạng thái gần như mê mang, lại bị tiếng gọi như thiên lôi ấy làm cho tỉnh.

Đầu đặc biệt đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.