"Lạc tiên sinh , cám ơn ý tốt của anh , nhưng mà đã có người tới đón tôi rồi !" Vũ Nghê cầm ví da , vẫy vẫy tay ra dấu hẹn gặp lại !
"Vũ Nghê , em ngày càng xảo quyệt !" Hắn lắc lắc đầu cười , trong đầu suy ngẫm ngắm nhìn bóng dáng quyến rũ của cô dần dần biến mất trong tầm mắt
A. . . . . . Phó Vũ Nghê , bất kể em có đạo đức giả thế nào , thì sớm muộn gì em cũng là của tôi !
****************************************************************
Lạc Ngạo Thực về đến nhà cũng đã là 10 giờ đêm , hắn liền đi vào phòng khách . Nhất thời cái trán bóng loáng không khỏi nhíu lại , trên mặt của hắn xuất hiện mấy cái nếp nhăn theo thời kỳ tuổi tác
Ánh sáng màu sáng của viên gạch trên mặt đất phủ đầy túi bánh snack , mấy chai coca cola nằm hỗn độn trên bàn
Âm thanh ẩu đả phát ra từ máy tính pha lẫn tiếng cười ha ha , có thể hình dung ra một bầu không khí đẫm máu đầy bạo lực !
Một cậu bé ngồi trên thảm len , hai tay đập vào bàn phím , động tác rất linh hoạt , mắt nhìn chăm chú vào màn hình Computer . Khuôn mặt nhỏ nhắn không chút thay đổi.
Bà Vương đứng ở một bên , liếc nhìn cậu chủ nhỏ , bày tỏ thái độ ‘không có biện pháp’
Lạc Ngạo Thực đứng trong đại sảnh nhìn chằm chằm bóng lưng kia thật lâu , sau đó mới mặt lạnh nghiêm túc thấp giọng ra lệnh : "Ngay bây giờ , con lập tức tắt cái Computer , trở về phòng tắm , ngủ mau !"
"Đợi con thêm một chút đi mà , nhiệm vụ còn chưa có làm xong , bây giờ tắt không được !" Cậu oắt con kia ngay cả đầu cũng không thèm quay lại , giọng nói không tốt lắm , rõ ràng không muốn bị người khác quấy rầy
Sắc mặt Lạc Ngạo Thực đen hơn , bước nhanh về phía cậu bé "Lạc Dật , muốn cha lặp lại lời nói đó đúng không ?!"
Giọng nói của hắn uy nghiêm xen kẽ tức giận , cậu bé kia quay đầu lại , liếc hắn một cái , hai lông mày đen dày nhíu lại tỏ vẻ không phục . Nhưng mà đứa trẻ kia biết rằng mình quá nhỏ , so với vóc dáng của Lạc Ngạo Thực mà nói , thì nó thua xa ...a..a...aaa . Vì vậy nó chỉ biết dùng hành động không muốn khuất phục cha mình bằng cách nhìn ngược lại
Đôi môi đỏ tươi cong lên , sau đó lại nhanh chóng hoạt động con chuột . Khi thấy điểm kinh nghiệm bị tuột xuống , khuôn mặt nhỏ nhắn kia không khỏi đau lòng
Cậu bé khép Computer lại , từ trên thảm ngồi dậy , hướng về phía Lạc Ngạo Thực , trong nháy mắt lòng bàn chân nhỏ bé đen xì kia ấn lên đôi chân to bự gấp mấy lần mình
Lạc Ngạo Thực chau mày chặt hơn , cảm giác muốn đánh người sôi trào trong cơ thể hắn . Nhưng là hắn một mực chịu đựng , không có bộc phát
"Cha , trở về nhà không cần đối với con hung dữ như thế , có được hay không ?! Như vậy làm sao để lại cho con cảm nhận ';nhà'; là một nơi ấm áp chứ ?! Con là con của cha , chứ không phải là cái thùng cho cha trút giận à nha !" Cậu bé đứng trước người hắn , ngẩng mặt lên , oan ức nói . Một đôi mắt sáng ngời ngấn lệ đến động lòng người
Biết rõ đây là màn đóng kịch quen thuộc , nhưng vẫn khiến tính tình Lạc Ngạo Thực dịu xuống.
Hắn xoa đều Lạc Dật , sau đó chỉ vào viễn cảnh trong phòng khách "Cha đã nói biết bao nhiêu lần , có thể ăn vặt , nhưng không thể tùy tiện ném bừa bãi như thế kia . Nước ngọt có thể uống..., nhưng phiền con không cần để nó ngã trên mặt đất . Game có thể chơi , nhưng phải xem giờ giấc , hiện tại mấy giờ rồi , biết không ?! Giờ này còn chưa lên giường ngủ ?!"
Lạc Dật run bả vai , mở tay ra "Cha , con xin lỗi . Lần sau con sẽ chú ý . Chỉ là cha à , cái Game Online này , đa phần là người ta thường chơi vào buổi tối , cho nên. . . . . . yêu cầu này có thể nới rộng một chút không ?!"
Lạc Ngạo Thực không nói gì , dùng ánh mắt trầm lắng nhìn con trai mình . Lạc Dật bướng bỉnh dần dần thu lại vẻ tinh nghịch , le lưỡi một cái , giống như một con cừu nhỏ , ngoan ngoãn nhào tới trên người của Lạc Ngạo Thực "Cha , cha đừng giận con . Con nhớ kỹ rồi , lần sau tuyệt đối sẽ không như vậy nữa !"
Lạc Ngạo Thực dùng bàn tay to khéo léo ôm Lạc Dật lên , hướng lầu đi tới "Không cần nịnh bợ cha , không thể có lần sau , biết không ?!"
"Yez sir !" Lạc Dật sảng khoái đáp , đặc điểm lớn nhất của hắn chính là thừa nhận sai lầm rất thành khẩn , dạy mãi không sửa được . Ừ ~~ ai bảo hắn không có mẹ chứ , hắn giống như là ‘có mẹ sinh , mà không có mẹ nuôi’ , thành ra sắp trở thành cậu bé xấu xa rồi !
Không có mẹ , không phải nên ‘hư’ một chút sao ?! Nếu không làm thế , thì làm sao Lạc Ngạo Thực quan tâm đến hắn chứ
Hắn không biết mùi vị của mẹ là gì , sẽ ngọt ngào lắm ư ?! Hay là đau xót ?! Ai da ~~ bao giờ hắn mới cảm nhận được mùi vị của người mẹ đây ?! Bao nhiêu là chuyện phải đối mặt . Đều là do cha hắn quá vô dụng , đem mẹ vứt bỏ đi , lại còn không chịu cưới người phụ nữ khác nữa chứ . Cũng vì điều này mà cho đến giờ hắn vẫn không biết được , ';mẹ'; là người như thế nào !
"Cha , rốt cuộc thì lúc nào cha có thể làm cho mama trở lại ?!" Sau khi tắm xong , Lạc Dật mặc một bộ đồ có in hình con mèo , rồi nhảy lên giường lớn , giống như con khỉ liền chui vào cái chăn màu lam đậm
Đôi mắt sáng ngời cùng dáng vẻ đẹp trai , chỉ cần nhìn thôi cũng biết là ruột thịt , không thể nào hoài nghi được
Lạc Dật có khuôn mặt cùng ngũ quan rất giống Ngạo Thực . Lông mi dày đậm trên ánh mắt hẹp dài , sống mũi thẳng đứng cộng với cánh môi mỏng đỏ , nhìn vào có vẻ đẹp tà ác y như hắn , tương lai tuyệt đối là một người phong lưu . Chỉ là cặp lông mày giữa trán của Lạc Dật nếu so với Ngạo Thực thì có vẻ tinh tế hơn
Mặc dù hắn năm nay chỉ có sáu tuổi , nhưng là tất cả các trưởng bối , từ chú bác , cô dì , đến cả giáo viên trường học cũng nhất trí cho rằng , trong tương lai Lạc Dật sẽ là ‘thảm họa của đất nước'; , một người đàn ông đa tình số 1 , khiến đông đảo các cô gái điên cuồng (Đúng là sự kết hợp của trai đẹp gái xinh ---> nên mới ra được thằng nhóc này
Còn một điều quan trọng nữa , khi cha hung hăng với hắn , thì cũng có người bênh vực , ít ra thì để hắn làm xong nhiệm vụ , rồi mới tắt Computer chứ ! (Suy nghĩ của đứa trẻ 6 tuổi , tin không trời ".....")