Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư

Chương 79: Chương 79: Kẻ đội mũ đen




Lạc Ngạo Kiệt chăm chú nhìn vào tin tức phát lại buổi chiều , trong màn hình tivi xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp không kém phần trang nghiêm , là một cuộc họp của hội trường chính phủ , các cuộc phỏng vấn với một số quan chức tham gia chính trị

Cô ấy ăn nói lưu loát, các câu hỏi được đặt ra cũng không ít châm chích , trong đó có một vài vấn đề tương đối gay gắt , khiến một vài quan chức ‘ấp úng’ nửa ngày !

Nhìn chằm chằm vào màn hình tivi , Lạc Ngạo Kiệt hồi tưởng lại dáng vẻ tưa như hồ ly kia , khóe miệng từ từ nâng lên , trong ánh mắt nhấp nháy hồi lâu

“Cha , có gì đáng buồn cười sao ?! Không phải là bản tin rất khô khốc ư ?!” Lạc Dật nhìn theo tầm mắt của cha , hắn ngó xem tin tức hơn một phút , thật sự không thấy gì để cha phải bật cười như thế (Chết mày rồi nhóc con ạ , dám nói mẹ của mày thế à :)))

Nữ ký giả đưa ra câu hỏi rất chuyên nghiệp về thời giá building (building : thuộc dạng như căn hộ , tòa nhà)

Chẳng lẽ lão cha già cười là vì cái này ?! Gần đây cùng cha đi tới thành phố này sống , do cha hắn có một số kế hoạch quy mô lớn về việc phát triển bất động sản

“Lạc Dật , con cảm thấy cái dì trong ti vi thế nào ?!” Lạc Ngạo Kiệt không đáp lời Lạc Dật , mà lập tức hỏi ngay , đồng thời nhìn vào tivi , khiến Lạc Dật có chút tò mò !

Lạc Dật dụi dụi con mắt , mới xem có bốn năm giây , hắn liền gật đầu một cái “Không tệ , dì đó rất đẹp. . . . . .” Ánh mắt nhỏ chợt sáng lên , quay đầu về phía Lạc Ngạo Kiệt “Oa , cha , đừng nói là cha muốn dì này làm mẹ ghẻ của con nha ?!”

Mẹ ghẻ ?! Khóe miệng Lạc Ngạo Kiệt lại một lần nữa nâng lên , nói rõ lòng của hắn “Cho cô ta trở thành mẹ con , con cảm thấy hài lòng không ?!” Hắn vứt bỏ cái chữ ở phía ‘sau' (Ai không hiểu chữ phía sau là gì thì từ từ suy ngẫm nha , kaka)

Lạc Dật xem bên trái xem một chút , nhìn bên phải một chút , cái trán hơi nhăn lại “Dì đó rất đẹp , hơn nữa lại thường xuất hiện trên TV . Cũng không tệ lắm , ít nhất thì con có thể ra ngoài khoe khoang , nói là dì ấy mỗi ngày tắm và nấu cơm cho con ăn . Nhưng dì ấy có chút nghiêm trang , nếu tới làm mẹ ghẻ của con , sẽ không đánh con chứ ?! Oa , nếu mà bị đánh thì cũng rất đáng sợ đó nha !”

“Nên có người dạy dỗ con , bằng không về sau con càng vô phép !” Lạc Ngạo Kiệt xoa đầu Lạc Dật một cái

“Cha , vậy cha tính theo đuổi dì ấy sao ?! Còn nữa , biết đâu người ta đã có gia đình rồi sao !” Lạc Dật suy nghĩ đoán đoán !

Lạc Ngạo Kiệt nở lên nụ cười mờ nhạt , lần nữa giơ cánh tay lên , khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn , thanh âm của hắn khàn khàn , giống như cao ngạo chắc chắn “Cho dù cô ấy bây giờ có gia đình chăng nữa , cha cũng sẽ cướp về”

Vũ Nghê lại nằm mơ thấy tình cảnh kinh khủng nhiều năm trước , giống như một con chó từ phòng sanh đi ra ngoài khi biết được tin tức tử vong của con trai mình . Trong giấc ngủ , cô nghẹn ngào phải khóc lên.

Thân thể mềm nhũn trên giường từ từ ngồi dậy , trên mắt dính đầy nước , tay nhỏ bé di chuyển qua bụng , nghĩ tới cái ngày đứa bé vẫn còn nằm trong bụng , cứ không an phận nghịch ngợm gây sự đạp trong bụng mình ——

Thế nhưng con mình chết rồi , lại chết non nữa chứ , nó không còn trên thế giới này !

Trên mặt không khống chế được , nước mắt tràn đầy ra , trong lòng đau đớn làm Vũ Nghê nức nở nghẹn ngào “Con à , mẹ thực sự xin lỗi , là mẹ không tốt , không bảo vệ được con . Con khỏe mạnh , hoạt bát như thế , nếu như còn sống , nhất định sẽ là một cậu bé bướng bỉnh thông minh lắm đây . Mẹ thật sự rất vô dụng , rất vô dụng , đúng không con ——”

Vũ Nghê che mặt khóc thút thít , không biết là lần thứ mấy cô u sầu bi thảm như thế này rồi ——

Sáng sớm Vũ Nghê với hai mắt quần thâm đem theo đi vào đài truyền hình

“Chị Phó , chào buổi sáng !” Ký giả trẻ tuổi , lễ phép chào hỏi

“Chào buổi sáng !” Vũ Nghê gật đầu đáp lại , ngồi vào ghế làm việc ở bên trong , mở ra mục tin tức sẽ phát vào hôm nay .

“Chị Phó , đây là sự kiện xã hội muốn phát sóng vào tối hôm nay !” Người cộng sự trong nhóm đưa sắp tài liệu tới

“A , Là tin tức về 'hiệp hội những người đội mũ đen' kia sao ?!”

Người cộng sự gật đầu một cái “Đúng rồi chị !”

Vũ Nghê hưng phấn nhận lấy bản thảo phỏng vấn , đây chắc chắn là một tin tức bùng nổ về người dân trong làn sóng bắn phá bừa bãi .

'Hiệp hội những người đội mũ đen' là một tổ chức hình thành một loạt cưỡng hiếp , cướp của , giết người điên cuồng vào năm nay , đang gây hoảng loạn nghiêm trọng đến người dân . Rất nhiều phụ nữ trẻ sợ đi ra ngoài một mình sau tám giờ , sợ trở thành mục tiêu của bọn chúng

Sau khi xem xong tài liệu , trên khuôn mặt trở nên hưng phấn , lông mày nhíu lại , rồi ném trở lại bàn . Sau đó cầm thẻ phóng viên cùng ví da lên , đi về phía camera “Tiểu Cao , bây giờ có bận gì không ?!”

Người mặc một chiếc đồng phục com lê , cào cào đến rối tung tóc “Em còn có cuộc phỏng vấn khác , nhưng mà có chuyện gì vậy chị ?!”

“Sắp xếp công việc , đi với chị đến trại tạm giam một chuyến !” Nói xong cô bước ra cửa

Tiểu Cao gãi đầu , ở sau lưng Vũ Nghê la lớn “Chị Phó , làm sao lại đến đó ?!”

Vũ Nghê dừng bước , xoay người lại , đơn giản dứt khoát trả lời “Cuộc phỏng vấn ngày hôm qua không cách nào phát sóng cho mọi ngươi xem được , một câu chuyện quá mờ nhạt , tôi phải chính tai nghe từ miệng của bọn họ mới được , vì vậy chúng ta đi phỏng vấn lại !”

Cô làm việc luôn giữ đúng nguyên tắc , không thể cẩu thả , nhất định phải làm tốt nhất

Vũ Nghê vừa thốt lên xong , mọi người trong phòng làm việc hơi do dự , sau đó đem ánh mắt rối rít hướng tới người phụ nữ đang soi gương , sửa sang lại tóc tai - Diêu Hân —— Ngày hôm qua là do cô ấy đi đến phỏng vấn tội phạm !

Cảm nhận được các ánh mắt xung quanh , Diêu Hân mặt đỏ lên , sau đó bình tĩnh nhìn vào máy vi tính , giả vờ làm việc . Vũ Nghê liếc mắt nhìn Diêu Hân , rồi mới đi ra khỏi phòng làm việc

Vũ Nghê đương nhiên biết ai là người phỏng vấn , cho nên mới cố ý nói lớn tiếng . Mặc dù cô ấy là người mới , không có tiêu chuẩn là một nhà báo chuyên nghiệp , thì làm thế nào có thể đáp ứng yêu cầu ?!

Tất cả công việc nặng , Vũ Nghê đều không ngại phỏng vấn từ hai đến ba lần , có khi lên đến mười lần . Đối với cô , yêu cầu trong công việc rất cao , vì cô muốn tin tức mình đưa lên , phải thật chuẩn xác

“Chị Phó , lời của chị mới vừa rồi , có quá nặng hay không ?!” Tiều Cao đuổi theo sau , nhắc nhở Vũ Nghê , Cha của Diêu Hân cũng là thị trưởng chứ ít ỏi gì

Cách làm việc chuyên nghiệp và thái độ tỉ mỉ của Vũ Nghê vẫn luôn khiến các đồng nghiệp tôn trọng . Cho nên việc tiểu Cao khuyên giải , không làm cho cô quan tâm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.