Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư

Chương 171: Chương 171: Những việc cần chú ý 




 

Vũ Nghê kinh ngạc giống đang gặp phải ác mộng , cô nhìn bà Vương tỏ vẻ ngờ hoặc , chỉ thấy người đối diện gật đầu bảo đảm :"Tôi luôn nghĩ rằng là do tiên sinh vẫn còn nhung nhớ đến cô , thế nên mới dạy Lạc Dật học chữ 'mẹ' đầu tiên"

Cô dường như sốc nặng , không tin vào lỗi tai mình :"Anh ta dạy thằng bé chữ đó sao ?!" . Làm sao có thể như thế , chẳng phải anh ta ghét mình lắm sao ?!

"Đúng vậy , tôi nào dám lừa gạt cô !"

Cô đứng yên bất động , tâm tình có chút dao động . Từ trước đến giờ mình toàn nói oan anh ta , trách mắng anh ta đủ điều , cứ nghĩ anh ta nhẫn tâm chia cách mình và Lạc Dật , không muốn thằng bé được nhìn thấy mình . Có ai ngờ rằng , người muốn thằng bé gọi 'mẹ' lại là anh ta ?!

Điều này chẳng hợp logic chút nào ?!

*******************************************

"Mẹ. . . . . . nơi này thật sự rất lớn nha !" Hoan Hoan ngồi trong bồn tắm hô to , cô bé cảm thán vô cùng !

"Ha ha. . . . . ." Đối với con gái , cô cũng không muốn giải thích quá nhiều . Thứ nhất , nơi này không phải là nhà mình . Thứ hai , trong lòng cô vẫn rất nhớ đến Lạc Dật . Ở đây được hai ngày rồi , rốt cuộc cũng chưa thấy mặt thằng bé !

"Mẹ , chú ấy thật là người tốt nha !" Hai chân nhỏ bé dùng sức đùa bỡn với nước , đánh nước bọt tung tóe cả lên , điên cuồng mà nói một câu.

"A ~ vậy à , mới đây mà đã được con khen đến vậy rồi sao ?!" Vũ Nghê đánh bọt xà phòng quanh người cô bé , ra sức ngạc nhiên .

"Chú ấy rất tốt với con , lúc tan việc về , chú ấy còn mang theo quá chừng đồ ăn ngon . Hì hì , sau đó còn trêu chọc nói ‘con ăn nhanh nhanh , đừng để mẹ thấy , mẹ con mà nhìn thấy được , thể nào cũng sẽ ganh tị với con mất thôi !" Hoan Hoan bắt chước giọng điệu người lớn , sau đó phát ra tiếng cười khúc khích .

Vũ Nghê cau mũi , giơ tay đặt lên sống lưng con gái , giả vờ tức giận :"Con bé tham ăn , người ta mua cho con ăn , thế là đáng giá người ta tốt ngay được ?! Sẵn đây cũng nói con biết , tất cả những kẻ xấu xa đều dùng thức ăn để lừa gạt trẻ con , khi chuột đã vào bẫy , sẽ bị bán ngay vào nơi rừng sâu u tối !"

"Ha ha. . . . . . Mẹ , mẹ thật thú vị . Con làm sao mà bị người khác lừa được . Con xác định rồi , chú ấy là người tốt , người tốt , không phải kẻ xấu đâu nha !" Cô bé huyên thuyên nói . "Bởi vì Hoan Hoan không phải là con gái ruột của mẹ , nhưng mà chú ấy lại vô cùng đối tốt với con . Điều này cho thấy , chú ấy yêu mẹ nên mới có thể quan tâm , chăm sóc con đến như vậy !"

"Rồi , rồi , người tốt , người tốt , mẹ sẽ một lòng ghi nhớ !" Nhìn thái độ anh ta đối với Hoan Hoan , bản thân cô cũng cảm thấy hài lòng . Trước mặt con gái , làm sao có thể tỏ vẻ , chú ấy chính là ác quỷ mang theo bộ mặt thiên thần đấy nha , con phải cẩn thận chứ . "Nào , con đứng lên đi . Mẹ rửa lại thân thể con bằng nước ấm !"

Hoan Hoan nhanh chóng nghe lời , để cho mẹ xả nước vào

Khi nước ấm dội lên người , cô bé nhịn không được lần nữa nói :"Mẹ  , mặc dù con lớn lên từ cô nhi viện , nhưng mà viện trưởng và các bạn đều đối xử tốt với con . Bây giờ còn có cả mẹ và chú ấy nữa , con vô cùng , vô cùng hạnh phúc luôn nha . Thật ra thì con luôn cảm thấy , mình so với mấy đứa trẻ khác , phải chăng con quá may mắn , có đúng không mẹ ?!"

Hoan Hoan giống như một chú chim sơn ca , cất lên tiếng hót véo von , nhai đi nhai lại câu nói , muốn mẹ thừa nhận ý nghĩ của mình .

"Đúng vậy , mẹ nhất định sẽ làm cho con trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất đời !" Vũ Nghê cầm khăn lông lên lau khô thân thể nhỏ bé

Toàn thân ướt đẫm lập tức ôm lấy Vũ Nghê , khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trên bụng cô :"Mẹ , con có mẹ và chú là đủ rồi nha . Nếu cha mẹ ruột của con mà có tìm tới , con cũng sẽ không về với bọn họ !"

Thân thể bị con gái ôm chặt , trên bụng nhanh chóng cảm giác một mảng nóng bỏng , Hoan Hoan đang khóc !

"Được , được . Con mãi mãi là con của mẹ , cho dù bọn họ có tới đây đòi , mẹ cũng xua đuổi bọn họ !" Đây cũng không phải là lời nói đùa , trong lòng cô luôn thật tâm nghĩ thế . Thời gian hai người sống chung không quá dài , nhưng mà trái tim cô lúc nào cũng dành chỗ cho Hoan Hoan , đã từng xác định nó là con gái của mình .

Hoan Hoan thút thít một hồi , mặt từ từ ngẩng lên , nước mắt cọ cọ trên áo ngủ mẹ

Vũ Nghê tiếp tục lau lau thân thể con gái , đến khi lau vào cái mông nhỏ nhắn , cô lại bắt gặp thấy một cái bớt nho nhỏ hình tròn màu đỏ . Nếu không nhìn kỹ , cứ tưởng con bướm bay trên khe mông , trông rất đẹp mắt !

Cốc cốc cốc –

Lúc này , tiếng gõ cửa vang lên

Hoan Hoan bắt lấy khăn lông trong tay của mẹ , le lưỡi :"Mẹ , con tự làm được rồi . Me cứ ra mở cửa đi , chắc chú ấy tìm mẹ đó !"

Vũ Nghê đánh vào cái mông nhỏ bé một cái , mở cửa nhà tắm thông qua phòng ngủ

Quả nhiên , Lạc Ngạo Thực mặc một bộ đồ giản dị đang đứng trước cửa :"Lạc Dật sắp quay trở về , có một số việc anh cần bàn riêng với em !"

"Vâng !" Mặc dù không biết anh ta nói gì , nhưng cô vẫn gật đầu nghe theo

"Đến phòng anh đi !" Anh nói , thấy cô có chút do dự , lại bổ sung một câu :"Yên tâm , em không cho phép , anh sao dám làm càn !"

"Không muốn đi !" Cô chun mũi từ chối

"Ha ha. . . . . ." Anh cười nhạt , bắt lấy bàn tay của cô , dắt cô đi tới gian phòng của mình

Bị anh nắm tay như vậy , khiến cô nhớ lại nhiều năm trước , từng nắm thật chặt cánh tay của anh , dự định cùng anh chung sống cho đến kiếp sau !

Người nào đó vẫn còn suy nghĩ lung tung , sau khi thu hồi thực tại , đã thấy mình đứng trong phòng ai kia

Khi tiếng đóng cửa vang lên , cô mới lần nữa phục hồi tinh thần , đồng thời mặt hồng , tim đập rộn ràng :"Lạc Dật , lúc nào thì trở lại ?! Ngày mai sao ?!"

"Ừm , trưa mai sẽ về đến nhà . Cho nên anh có đôi lời muốn nói cùng em" Lạc Ngạo Thực đi tới quầy bar nhỏ trong phòng , rót thêm một ly rượu đỏ , nhẹ nhàng lắc lắc

"Vâng !"

Lạc Ngạo Thực giơ cao ly rượu , nhìn về phía gương mặt kia , thong thả nói :"Lạc Dật là một đứa trẻ ưa thích sạch sẽ , em đừng nên chạm hoặc hôn bậy bạ . Ngoài ra , cũng không thể đụng vào quần áo ướt của nó . Lạc Dật bây giờ cũng sắp lớn rồi , em không phải tắm cho nó . Nhớ kỹ , đây là những điều cấm kỵ !"

Vũ Nghê nhíu mày , quá khó chấp nhận :"Nghiêm trọng vậy sao ?! Đây có thể là một loại bệnh tâm lý rồi , tại sao anh không mang thằng bé đi trị liệu ?!"

Quần áo không cho đụng đến , rõ ràng có phần thái quá ?!

Anh ngang ngược nói :"Dặn em như thế , em chỉ cần làm theo là đủ . Còn nữa , những yêu cầu này , em cũng phải nói cho Hoan Hoan nghe , chỉ sợ con bé còn nhỏ , sẽ không nhớ hết , vì thế em nhất định phải dặn dò cẩn thận !"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.