Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư

Chương 172: Chương 172: Trách em quá mê người




 

Người mặc chiếc khoác bông đứng giữa phòng khách , ngơ ngác nhìn người trước mắt :"Wase. . . . . . Wase. . . . . . Đây là thật sao ?!"

Vũ Nghê ngồi xổm xuống , giang hai cánh tay chuẩn bị tư thế ôm ấp con trai của mình :"Lạc Dật , ngoan , nhanh đến đây với mẹ !"

"Mẹ. . . . . ." Lạc Dật đem áo khoác cởi xuống , bay vào lồng ngực Vũ Nghê !

"Lạc Dật , con cảm mạo sao rồi ?! Mau nói cho mẹ biết !"

"Không sao ạ . . . .  Cũng chẳng có gì to tát , từ nhỏ con hay bị vậy , chỉ cần mấy ngày sau là khỏe hẳn thôi . Con còn có bác sĩ đặc biệt trông chừng , nên chẳng có vấn đề gì đâu !" Cái miệng nhỏ nhắn huyên thuyên nói , ha ha , chủ yếu là đã lâu rồi không nói nhiều như vậy , bây giờ còn được mẹ ôm , cậu bé cực kỳ sung sướng

"Về sau mẹ sẽ tìm nhiều loại thuốc bổ để chống miễn dịch cho con , nhất định không thể ngã bệnh nữa !" Vũ Nghê dùng sức ôm chặt con trai . Mặc dù là mẹ của thằng bé , nhưng trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang , trong khoảng thời gian ngắn không biết nên cùng con mình nói gì

Lạc Dật hoạt bát , lanh lẹ , tương đối thích ứng , từ trên vai mẹ , ngẩng đầu , nhìn người cao lớn trước mắt :"Ba , con yêu ba . Ba thật là tuyệt quá đi , có thể đem mẹ trở về . Tốt rồi , lần này gia đình chúng ta đã đoàn tụ , con lại còn có thêm một cô em gái nữa chứ !"

Cậu bé vừa nói , vừa giống như con chuột nhỏ quọ quậy trong lòng mẹ mình

Hoan Hoan đứng ở một bên , chun mũi một cái , có chút không phục :"Làm sao cậu biết tớ là em gái mình chứ , chưa chắc tuổi tháng của cậu lớn hơn tớ nha !"

"Tớ là con trai , con trai thì phải vai vế anh rồi . Cậu còn không biết mình sinh ngày tháng nào , dĩ nhiên phải là em gái của tớ !"

"Lạc Dật , từ trước đến giờ cậu luôn giỏi ngụy biện , tớ không muốn làm em gái của cậu , ghét !" Hoan Hoan le lưỡi , liếc mắt 45 độ , dáng vẻ hết sức khinh bỉ

Cậu bé vọt khỏi vòng tay của mẹ , đi đến trước mặt cô bé :"Thế nào ?! Làm em gái của tớ có gì không tốt ?! Chẳng phải con gái các người đều thích được gọi là em sao ?!"

Tớ là tớ đang muốn chăm sóc cậu sau này nha , sao cậu lại không hiểu được tấm lòng của người làm trai này chứ , thiệt là ! Trong bụng nhỏ bé nghĩ nghĩ

"Nhìn tới nhìn lui , chẳng thấy cậu lớn hơn tớ chỗ nào . Tớ so với cậu tương đối bình tĩnh , lại còn hiểu chuyện. . . . . ." Hơn nữa , Lạc Dật à Lạc Dật , không phải ở trường cậu đã có quá nhiều cô em gái rồi sao . . . . Hứ , cớ gì mình chịu lép vế chấp nhận làm em gái của thằng nhóc miệng còn hôi sữa kia chứ !

"Không được , nếu để tớ gọi cậu bằng chị , thật quá mất mặt. . . . . ." Cậu bé dùng sức lắc đầu , tuyệt đối không thỏa hiệp

Nhìn thấy hình ảnh hai đứa bé tranh cãi gay gắt , dáng vẻ quyết liệt , Vũ Nghê nhịn không được , cười phá lên . Ánh mắt của cô vô tình chạm phải gương mặt anh , trong nháy mắt khiến cô như ngộp thở , gương mặt chợt hồng lên

Bầu không khí trong nhà sôi nổi hẳn lên , anh lúc này đang chăm chú nhìn cô , sau đó đi tới gần :"Thế nào ?! anh không có lừa em , để em không gặp được con chứ ?!"

Vũ Nghê chau mũi , miễn cưỡng thừa nhận , chỉ là muốn khen ngợi cũng lười nói .

"Về sau không cần cứ phải nghi ngờ lời nói của anh , phòng bị anh như thế , thật là cảm thấy uất ức quá !" Nói đùa oán trách , nhưng cũng rất chân thành .

Vũ Nghê tránh né vấn đề , tránh đi ánh mắt đối diện , cúi thấp đầu cười . Không khí thật sự rất giống như người một nhà

Hình ảnh bây giờ như nhắc về giấc mơ đêm trước , hóa ra lại ngọt ngào như vậy . . . . . .

Cánh tay của Lạc Ngạo Thực rất tự nhiên , vòng chắc qua người Vũ Nghê , thân thể thân mật dựa vào

"Đừng . . ." Cô cau mày kêu lên

Anh nháy nháy mắt , thấp giọng cảnh cáo :"Đừng quên chúng ta phải tập giả vờ trước mặt hai con"

"Nhưng biểu hiện cũng phải đứng đắn một chút . . . . . ." Giãy dụa thân thể , như một con sâu bướm

Lạc Dật và Hoan Hoan cùng nhau nhìn về phía bọn họ , cô bé khó hiểu quấn tóc đuôi bím của mình , cậu bé ngạc nhiên mở mắt thật to :"Mẹ , tại sao mẹ lại không muốn để ba ôm ?! Không phải ba đã từng nói , giữa hai người đã giải quyết xong mọi hiểu lầm , bây giờ cả nhà cùng nhau sống chung , đêu là đang gạt con sao ?!"

"Không. . . . . . Không có , tình cảm giữa mẹ và ba con rất tốt !" Vũ Nghê vội vàng phủ nhận , sau đó chủ động nhích tới gần Lạc Ngạo Thực , biểu hiện tỏ ra thân mật !

Kẻ được ôm dĩ nhiên mượn cớ , nắm lấy cơ hội ôm chặt người kia , môi mỏng thậm chí ấn xuống , hôn lên trán người tội nghiệp

"Vậy thì tốt , hì hì , ba mẹ , có thể nào sinh thêm một em gái hay em trai cho con không ?! Con muốn làm anh trai , muốn được làm anh trai nha . Hoan Hoan , cậu cũng muốn đúng không ?!" Cậu bé bắt đầu lôi kéo cô bé vào cuộc

"A , phải nha , tớ rất thích !" Cô bé nghiêm túc gật đầu , sau đó quay đầu sang mẹ , rồi nhìn qua Lạc Ngạo Thực :"Nếu chú và mẹ đồng ý đẻ thêm , con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em . Trước đây ở cô nhi viện , con từng chăm sóc trẻ nhỏ rồi nha , quản lý còn khen con tỉ mỉ . Không có vấn đề gì cả , ba mẹ không cần lo lắng , đã có con phụ giúp rồi , bảo đảm không sao đâu !" Hoan Hoan xung phong nhận việc

Lạc Dật chạy lại chỗ ba mẹ , cánh tay nhỏ bé khoác lên hông của hai người , ngẩng mặt cầu khẩn nói :"Ba , mẹ , cần phải cố gắng lên nha !"

Gương mặt Vũ Nghê nhanh chóng ửng đỏ . Mấy đứa trẻ thời nay thật quá lợi hại . Thậm chí ngay cả chuyện của cha mẹ mình , chúng cũng muốn quản. . . . . .

Mà chuyện làm cô càng thêm ngượng ngùng , kêu trời trời không thấu , chính là sau bữa ăn tối . Khi cô và Hoan Hoan chuẩn bị ngon giấc , Lạc Dật chợt gõ cửa đi vào , kéo cánh tay cô đi đến phòng ngủ chính.

Hơn nữa còn ép buộc ba mẹ phải ở chung một chỗ ~~ khiến cô không cách nào có thể chối từ . Cuối cùng không cưỡng lại được , đứng yên bất động trong phòng của Lạc Ngạo Thực

". . . . . . Cám ơn em vẫn còn nhớ nhung yêu thương đến anh , anh rất thích !" Sau khi thu xếp việc cho con trai ngủ , liền quay lại phòng ngủ chính trêu ghẹo nói

"Người nào nhớ nhung yêu thương hả ?! Chỉ vì con trai yêu cầu , nếu không phải sợ thằng bé hoài nghi , thương tâm mà khóc , còn lâu em mới vác mặt đến đây !" Vũ Nghê giận hờn nói , Hoan Hoan đúng là trái tim thiên sứ , chẳng thể nào so sánh được với thằng bé Lạc Dật mưu ma chước quỷ này

"Vậy thì nhanh lên giường ngủ đi , hiện tại cũng đã quá muộn !" Đôi mắt anh hiện lên đầy quỷ kế , tựa như một con sói chuẩn bị ăn thịt con lừa , nhìn chằm chằm món ngon trước mắt !

A. . . . . . Phải biết là con trai mình không ngờ thông minh thế này , có thể dắt cô ấy vào tận trong đây . Nếu mà mình thật bỏ qua , bình thản đi ngủ , thật chẳng khác nào mình quá ngu dại !

"Không cần , anh cứ ngủ đi , em ngồi chỗ này được rồi !" Vũ Nghê chỉ vào sofa bên cạnh . Mặc dù biệt thự có lò sưởi ấm , nhưng mà trời cuối mùa thu , thật lạnh thấu xương.

Bàn tay anh bỏ vào túi áo ngủ , sau đó đi về phía Vũ Nghê . Động tác này khiến người ta có chút buông lỏng , không có mùi vị xâm lược , không cần phải quá cảnh giác.

"Em định cả đêm ngủ ở trên sofa ?!" Nhẹ giọng nghi vấn

Vũ Nghê gật đầu một cái

"Vậy còn sau này ?! Em cho rằng thằng bé Lạc Dật chỉ dắt em qua đây có một lần ư ?! Nói cho em biết , anh quá rành nó , đừng nói là một ngày , có thể nó sẽ dẫn em qua đây mỗi ngày . Chẳng lẽ em tính mỗi ngày đều ngủ ở ghế sofa ?!"

"Em có thể ngã ra đất nghỉ ngơi !"

Lạc Ngạo Thực ngồi vào ghế sofa , khẽ rộng mở bắp đùi , vừa lúc đụng vào trên đùi Vũ Nghê , cánh tay đưa ra khoác lên đầu vai của cô . Ừ , gần đây anh quá si mê động tác này , nó đem cảm giác ấm áp cho anh :"Vũ Nghê , em không phải đang nói đùa chứ ?!"

Cô nghiêng thân thể qua một bên , thẳng thắn nói không đùa !

"Anh là một người đàn ông , lẽ nào lại để em ngủ dưới đất ?! Đây không phải là tác phong của anh !"

"Vậy chúng ta thay phiên đi , như vậy càng công bằng !" Cô nhanh chóng đề nghị

Lạc Ngạo Thực lắc đầu , khổ sở nhíu mày :"Xin lỗi , anh tuyệt đối không muốn ngủ trên sàn nhà . Nếu phải ngủ như thế , đối với đàn ông mà nói , eo sẽ rất khó chịu , cử động sau này cũng rất khó khăn . Em biết đấy , đàn ông phải chú trọng vùng eo !" Nói xong , anh hướng cô nháy mắt , tỏ vẻ mập mờ

Trên mặt cô chớp mắt ửng hồng , mắt không biết phải di chuyển nơi nào , nói lắp bắp :"Vậy thì vô ích rồi . . . . . ."

"Cùng nhau ngủ trên giường . Không phải rất lớn sao , giường lớn như vậy , vì cái gì mà em cứ phải chọn sàn nhà , thật ngu ngốc . Em nói xem , có đúng không ?!"

Nói tới đây , môi mỏng của Lạc Ngạo Thực đã hướng đến gần bên tai Vũ Nghê

Giọng nói vừa dứt điểm , hai tay anh đã cố định bả vai cô , cánh môi tá ác bắt đầu cắn nhẹ lên vành tai nhỏ nhắn :"Vũ Nghê , đừng trách anh , vì em quá xinh đẹp , cho dù em ngồi đây không làm gì , cũng dễ dàng khiến anh phạm tội. . . . . ."

"Anh. . . . . . Câm mồm . . . . . ."

"Tuân lệnh , không nói nữa !" Lạc Ngạo Thực chuẩn xác bắt lấy cánh môi đỏ mọng , dùng sức hôn mạnh , quả nhiên không nói gì nữa . Bàn tay đồng thời cởi ra từng nút áo ngủ trên người Vũ Nghê , nhanh chóng vuốt ve bộ ngực căng tròn . Những ngón tay nhẹ nhàng cọ xát , nhào nắn qua lại trên điểm nhạy cảm .

Đầu nhũ hoa hồng hào bị dày xéo từ từ căng cứng lên , như một bông hoa sớm nở đầu hè . . . . . .

"Đừng. . . ư. . m. . . " Cô suy yếu giãy giụa

Anh biết rõ , điểm mẫn cảm trên người của cô , tất cả đều nhớ trong đầu . Chỉ mới vài động tác nhỏ , đã vô tình khiến cô thở gấp không ngừng.

"Hư , đừng bảo anh không nhắc nhở em , Lạc Dật ở phòng kế bên , cẩn thận thằng bé nghe được !" Đầu lưỡi của anh tiếp tục đưa sâu vào trong miệng cô , di chuyển theo hình vòng xoáy , cuối cùng dây dưa , cắn , mút , khẽ liếm nhiều lần , sau cùng mới hạ thấp giọng rời khỏi môi cô

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.