“Em..” Thẩm Cửu vừa muốn giải thích cho mình thì Hàn Mai Linh đã ôm chặt cô nói nhỏ vào. tai cô: “Nếu cậu không muốn tớ nói chuyện đó cho anh ta nghe vậy thì phải giúp đỡ tớ chuyện này”
Nếu lúc đó Dạ Âu Thần sẽ tới thì cô…nhất định phải tìm cơ hội khoe vóc dáng của mình trước mặt Dạ Âu Thần
Mặc dù Tiểu Nhan không vui vì Hàn Mai Linh lại đẩy hết trách nhiệm cho Thẩm Cửu nhưng trong lòng vẫn mong chờ tiết mục này. Chỉ có điều… cuối cùng cô ta cũng vẫn nói: “Phó chủ tịch Dạ, nếu khó tổ chức thì không cần phải thêm vào đâu, giống như mọi năm cũng được”
Nhưng lúc này, Dạ Y Viễn lại hơi mỉm cười nói: “Tôi cảm thấy đề nghị của các cô cũng không tệ lắm.
Đôi mắt dịu dàng dường như có ánh sáng nở rộ, chỉ là ánh sáng kia rất dịu dàng, không có chút khó chịu nào khiến mọi người rất sửng sốt.
“Những năm trước đều là cuộc thí của cánh đàn ông chúng tôi. Năm nay các người nhắc tới tôi mới nghĩ ra nếu thêm phần thi của phụ nữ chắc hẳn sẽ tăng thêm sự thú vị cho buổi tiệc này”
Thẩm Cửu: “..”
Tăng thêm thú vị cái khi á!
Đây là bữa tiệc hàng năm, không phải là cuộc thi bơi lội. Có điều Hàn Mai Linh nóng lòng muốn thử, cô cũng không tiện nói thêm gì nữa. “Nói thế là anh cả Dạ đã đồng ý rồi sao? Vậy lát nữa chúng em có thể đi đăng ký rồi?”
Chỉ có một mình Thẩm Cửu là không gật đầu, thế là hai người kia đều nhìn về phía cô. “Cửu Cửu, cậu không tham gia sao?”
“Ây… Thẩm Cửu hơi dừng lại, xấu hổ mím môi: “Tớ không biết bơi mà”
Cô đương nhiên không thể tham gia rồi.
Tiểu Nhan hơi kinh ngạc: “Cậu vậy mà lại không biết bơi? Trời ơi, xã hội bây giờ cho dù không biết bơi cậu cũng phải học, biết không hả? Nếu không thì chán lắm”
“Không sao đâu. Vậy Cửu Cửu, cậu ở trên bờ cổ vũ cho bọn tớ. Anh cả Dạ, làm phiền anh chừa hai chỗ cho chúng em”
“Được? Dạ Y Viễn khế mỉm cười, gật đầu đáp lại
Không lâu sau khi anh ta rời đi, người phụ trách đã thông báo chuyện này. Sau đó Hàn Mai Linh hào hứng chạy đến đăng ký, nhưng Tiểu Nhan bảo đi trước, còn mình thì ở lại
“Cậu có chú ý ánh mắt của phó chủ tịch Dạ nhìn cậu không?” Thẩm Cửu hơi sửng sốt: “Gì cơ?”
“Ánh mắt kia rõ ràng là tràn ngập yêu thương. Không phải phó chủ tịch Dạ đang theo đuổi cậu, nhưng cậu lại không đồng ý đó chứ?”
Thẩm Cửu: “… Cậu nhìn lầm rồi? Mối quan hệ của tớ và phó chủ tịch Dạ không giống như cậu nghĩ đâu” Dạ Y Viễn theo đuổi cô? Đây là chuyện không thể nào.
Cô là vợ của Dạ Âu Thần cho dù đó không phải là sự thật, nhưng Dạ Y Viễn lại biết chuyện này. cho nên anh ta sẽ không làm chuyện như vậy.
“Tớ biết mối quan hệ của hai người không phải là như vậy. Nhưng cũng không cản trở đến việc
người ta thích cậu. Ánh mắt kia… khiến người ta cảm thấy ý muốn sở hữu rất mãnh liệt, hơn nữa cậu biết không? Lần trước Tiểu Nhan kể lại chuyện lần trước ở trung tâm thương mại cho Thẩm Cửu biết.
“Cho nên tớ nghĩ phó chủ tịch Dạ hẳn là đang theo đuổi cậu. Tuy rằng trước đây cậu có scandal với cậu Dạ của chúng tớ nhưng nếu phó chủ tịch Dạ không để ý, tớ nghĩ cậu hoàn toàn có thể…
“Tiểu Nhan!” Thẩm Cửu bỗng nhiên cắt ngang lời cô ấy: “Sau này cậu không được nói như vậy nữa!” Cho dù cô không thể ở bên cạnh Dạ Âu Thần thì cô cũng không thể đến với Dạ Y Viễn.
Nếu không… chẳng phải là loạn luân sao? Em dâu và anh trai cả lén lút với nhau, đến lúc đó người ta sẽ đánh giá nhà họ Thẩm thế nào, đánh giá cô ra sao?
Tiểu Nhan bị vẻ mặt nghiêm khắc của cô dọa sợ, ngơ ngác một hồi mới nói: ‘Tớ biết rồi” Nhưng Thẩm Cửu lại đang chìm vào suy nghĩ.
Vốn dĩ trong lòng cô đã rất khó chịu mà bây giờ Tiểu Nhan lại nói như vậy càng khiến cô không thể bình tĩnh lại được.
Dạ Y Viễn không thể nào yêu cô được?
Nhưng tại sao anh lại đối xử với cô tốt như vậy? Anh hoàn toàn không do dự bỏ ra chín trăm triệu cứu mẹ cô, sau đó…còn tặng cô bộ lễ phục bán đấu giá hơn ba tỷ đồng.
Hơn nữa ánh mắt và nụ cười vừa nãy của anh khiến Thẩm Cửu đột nhiên cảm thấy có một dự
cảm bất an đang quay vòng.