Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 188: Chương 188: Khác nhau một trời một vực






Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cuộc thi cũng sắp bắt đầu.

Nữ sinh có mặt ở hiện trường nghe nói mình cũng có thể đăng ký thi, hơn nữa còn có thể lấy được hạng nhất, giành được giải thưởng bất ngờ thì lập tức hăng hái đi báo danh.

Trong đó bao gồm cả Cao Vân và Thôi Mẫn Lệ.

Sau khi hai người họ báo danh xong, trở về thì nhìn thấy Thẩm Cửu vẫn đang ngồi ở đó, vì thế không nhịn được đi qua châm biếm cô mấy câu.

“Đây không phải là đồng nghiệp mới đến của bộ phận chúng ta ư? Làm sao lại ngồi ngây ngốc ở đây thế này?”

“Đúng đó, cô không tham gia cuộc thi sao? Loại người giống như cô không phải rất thích khoe mẽ, phô trương ư?”

Nghe vậy, Tiểu Nhan trừng mắt nhìn hai người họ: “Hai người muốn làm gì?”

“Không làm gì cả, bọn tôi chỉ đến đây thăm hỏi cô ta mà thôi”

“Người mới à, cô thật sự không tham gia ư?” Cao Vân trừng mắt nhìn Thẩm Cửu, hỏi.

Thẩm Cửu thản nhiên liếc nhìn cô ta, nói: “Có quy định tôi nhất định phải tham gia sao?”

“Cô!” Cao Vân vô cùng tức giận, vốn dĩ cô ta còn cho rằng bản thân đã tìm được cơ hội làm hại Thẩm Cửu, nào ngờ… Thẩm Cửu lại không muốn tham gia.

“Được, đi thôi!”

Sau khi hai người họ rời đi, Tiểu Nhan tức giận thở hổn hển, nói: “Không phải hai người này ngày thường cũng bắt nạt cậu như vậy đấy chứ?”

“Không sao đâu, họ chỉ biết mạnh miệng như vậy thôi, không cần phải để ý đến họ làm gì cả!” Thẩm Cửu lắc đầu, tỏ ý Tiểu Nhan không việc gì phải tức giận.

Khi cuộc thi bắt đầu, Dạ Âu Thần cũng xuất hiện. Mặc dù ngồi trên xe lăn, nhưng khi Lang An

đẩy anh đến, trên người anh vẫn toát lên hơi thở lạnh lùng. Đồng thời, gương mặt điển trai kia vẫn khiến mọi người dậy sóng.

Rất nhiều nữ sinh đang lén lút bàn luận với nhau.

“Cậu chủ Dạ đẹp trai thật đấy! Nếu không phải là ngồi xe lăn thì anh ấy tuyệt đối là người tình vô cùng hoàn mỹ”

“Đúng đó, ánh mắt của anh ấy mới thâm sâu làm sao! Nếu anh ấy bằng lòng nhìn tôi một cái…

tôi đoán chừng mình sẽ “say” luôn mất!”



Mọi người bắt đầu sụt sịt thở dài, không nói tiếp nữa.

Dạ Âu Thần là chủ nên đương nhiên được đẩy đến vị trí quan trọng nhất. Trong đám người

đông nghịt, Dạ Y Viễn vừa liếc mắt đã nhìn thấy bóng dáng yêu kiều xinh đẹp của Thẩm Cửu, cô vô cùng nổi bật và dễ thấy khi đứng trong đám đông.

Hừ. Người phụ nữ đáng chết này!

Bảo cô đổi váy nhưng cô lại không đổi, đã thế còn mặc đi đến bên cạnh bể bơi nữa!

Có biết bao ánh mắt thèm thuồng của cánh đàn ông đang dán chặt lên cơ thể của cô cơ chứ? Cô ngây thơ không biết hay là biết nhưng vẫn cố tình để cho người khác nhìn ngắm?

Từ khi Dạ Âu Thần xuất hiện, ánh mắt của Thẩm Cửu theo bản năng nhìn lên người anh.

Khi ánh mắt của hai người họ chạm vào nhau, Thẩm Cửu hơi ngẩn ngơ. Không đợi cô phản ứng lại, ánh mắt của Dạ Âu Thần đã nhẹ nhàng lướt qua, sau đó dừng trên người Hàn Mai Linh đang đứng bên cạnh cô.



Hàn Mai Linh đối mắt với Dạ Âu Thần, sau đó cô ta còn không nhịn được chớp mắt với anh, để lộ ra nụ cười xinh đẹp như hoa.

Lang An đứng phía sau Dạ Âu Thần không nhịn được trợn mắt nhìn lên không trung. “Ban nãy cậu chủ Dạ nhìn đi đâu thế? Hình như là hướng đó phải không?”

“Đó không phải là trợ lý Thẩm bị giáng chức trước đây ư? Chẳng lẽ cậu chủ Dạ đang nhìn cô

ta?” “Nghĩ nhiều rồi! Cô ta đã bị giáng chức, cậu chủ Dạ còn nhìn cô ta làm gì?”

“Không nhìn thấy người đứng bên cạnh cô ta là ai sao? Đó là cô cả của nhà họ Hàn, em gái của Hàn Đông đó! Cô ta có thân phận vô cùng cao quý, nếu hai chân của cậu chủ Dạ chúng ta không bị tàn phế, thì chắc chắn cậu chủ Dạ và cô lớn nhà họ Hàn vô cùng xứng đôi!”

“Lời này của cô nói ra khó nghe thật đấy! Mặc dù cậu chủ Dạ của chúng ta đã bị tàn phế nhưng cậu ấy vẫn là một người vô cùng xuất sắc. Cô lớn nhà họ Hàn khi đứng với cậu chủ Dạ cũng rất đẹp đôi, gia thế ngoại hình của hai người cũng rất tương xứng”

Những lời này rơi hết vào tai của ba người đứng bên cạnh. Hàn Mai Linh cảm thấy vành tai hơi nóng, trong lòng cũng vô cùng ngọt ngào. Nhưng Tiểu Nhan lại “xùy” một tiếng, giống như khinh bỉ.

Trong lòng Thẩm Cửu cũng không rõ là tư vị gì. Cô dùng khóe mắt lén nhìn Hàn Mai Linh.

Hôm nay, Hàn Mai Linh mặc một chiếc váy trắng, đứng ở nơi đó, dưới ánh đèn chiếu sáng, trông cô ta giống hệt như một nàng thiên thần trong sáng. Làn da của cô ta trắng như tuyết, hơn nữa cô ta còn có thân phận là cô lớn nhà họ Hàn. Biết bao người muốn có được vầng hào quang này mà không được.

ở Mạc Thành, nhà họ Hàn quả thật có thể xứng với nhà họ Dạ. Cô lớn nhà họ Hàn, cậu hai nhà họ Dạ, quả thật rất xứng đôi vừa lứa. Thẩm Cửu rủ mắt xuống, ánh mắt nhìn thẳng đầu ngón chân của chính mình.

Không giống như cô… không có gì cả. Cô là con gái nhà họ Thẩm nhưng lại là cô con gái không được nhà họ Thẩm yêu thương. Không chỉ từng ly hôn mà còn từng mang thai đứa con của người đàn ông khác, người phụ nữ giống như cô…

Ai cưới phải đều sẽ cảm thấy xui xẻo và chán ghét! “Đừng nghĩ nhiều quá!” Giọng nói của Tiểu Nhan đột nhiên truyền đến bên tai cô. Thẩm Cửu ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì bắt gặp nụ cười rạng rỡ bên khóe môi của Tiểu Nhan.

“Cậu giỏi giang, xuất sắc hơn rất nhiều người có mặt ở đây. Hơn nữa ban nãy tớ để ý, cậu chủ Dạ thực chất là đang nhìn cậu”

Thẩm Cửu: “..”

Tiểu Nhan nói không sai, Dạ Âu Thần quả thật đã nhìn cô, nhưng… sau đó ánh mắt của anh lại rơi lên người Hàn Mai Linh.

Bây giờ cô đang lo lắng, có khi nào Dạ Âu Thần sẽ vì chọc tức cô mà cố ý làm gì đó với Hàn Mai Linh không?

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu lập tức mím môi, nói: “Ban nãy tớ chỉ đang nghĩ xem ai sẽ là người chiến thắng cuộc thi hôm nay của chúng ta mà thôi”

Nghe vậy Tiểu Nhan hơi sửng sốt, một lát sau, cô ấy lập tức đắc ý cong môi cười nói: “Đương nhiên là tớ rồi, trước đây tớ từng là Kiện Tướng bơi lội đó!”

Hàn Mai Linh ở bên cạnh nghe thấy câu này của Tiểu Nhan thì lập tức nói một câu: “Thế thì cậu phải cận thận vào đó! Kỹ thuật bơi của tôi cũng rất lợi hại, hơn nữa quán quân của đêm nay chắc chắn thuộc về tôi!”

Nghe vậy, Tiểu Nhan lập tức cười lạnh, trừng mắt nhìn cô ta, nói: “Cậu cũng không phải là nhân viên của công ty chúng tôi, làm sao mà thắng được chứ?”

“Có thể tham gia thì có thể thắng. Không phải cậu sẽ cảm thấy bởi vì tôi không phải là nhân viên của công ty các cậu nên tôi phải nhường cậu đấy chứ?” Hàn Mai Linh cố ý khích đểu Tiểu Nhan.

Tiểu Nhan nghe vậy thì lập tức biến sắc, nói: “Ai muốn cậu nhường tôi? Tôi mà phải thua loại bạch liên hoa như cậu ư?”

“Cậu nói ai là bạch liên hoa?” “Tôi nói cậu đói”

Thấy vậy, Thẩm Cửu vội vã ngăn hai người họ lại: “Chỉ là một cuộc thi thôi mà! Hai người đừng

cãi nhau nữa, đám con trai sắp bắt đầu thi rồi kìa” Trong cuộc thi bơi này của con trai có rất nhiều người tham gia, một đám con em quý tộc đã

đổi sang quần bơi, lúc này đang đứng bên cạnh bể bơi. Họ vừa xuất hiện, đám con gái có mặt ở hiện trường đều điên cuồng gào thét. Nhiều người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh họ.

Chỗ Triệu Vũ đứng vừa khéo ở khá gần chỗ của Thẩm Cửu. Cậu ta nghiêng đầu nhìn thấy cô, đột nhiên cười híp mắt rồi tiến lại gần cô.

“Cái đó… nếu tôi thắng cuộc thi này, cô có thể cho tôi số điện thoại của mình hay không?”

Nghe vậy, Thẩm Cửu lập tức ngạc nhiên, cô ngước mắt lên nhìn người con trai có nụ cười chân thành và tuổi còn khá trẻ trước mặt.

Tiểu Nhan nháy mắt, cô ấy bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, lập tức trả lời thay cô: “Cậu là ai? Chuyện cậu thắng thì liên quan gì đến Thẩm Cửu nhà chúng tôi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.