Thẩm Cửu liếc nhìn cô ta, không đồng ý.
“Cô có nghe thấy không? Tôi đang nói chuyện với cô đó.”
Nghe vậy, Thẩm Cửu bình tĩnh cười nói: “Cô rống lớn như vậy, cô nghĩ người khác không nghe thấy sao?”
Cao Vi tức giận nhìn: “Vậy sao cô còn không trả lời.”
“Không phải cô định nói gì sao? Nói nhanh lên, tôi còn tan ca nữa.”
Cao Vi tức muốn chết, thật sự muốn qua đó xé xác cô, nhưng mà nhớ đến kế hoạch của cô ta, đành phải nhịn.
“Mấy chuyện chúng tôi từng làm lúc trước đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cô.”
Thẩm Cửu dừng một chút, nhịn không được nhướn mày nhìn cô ta. Chỉ thấy mặt mày Cao Vi đầy vẻ ác độc, vẻ tức giận trong mắt nhiều đến mức hận không thể xông lên đánh cô, cô cong môi: “Cô Cao mang theo nỗi ác độc hận thù để xin lỗi tôi, trước khi cô nói ra những lời đó, tôi còn tưởng là tôi và cô có thù hận gì sâu đậm lắm.”
“Cô!”
“Nói thật đi, tôi không quan tâm cô có mục đích gì, nhưng mà chúng ta đều là nhân viên bình thường, ra tay với tôi thì cô cũng chẳng được lợi gì. Còn chuyện xin lỗi gì đó, nếu đã không hợp thì nói nửa câu cũng thấy nhiều, tôi không muốn tiếp chuyện với cô.”
Nói xong, Thẩm Cửu lập tức quay người đi mất.
Chờ cô đi rồi, Triệu Mẫn Lệ nhanh chóng từ trong góc tối chạy ra: “Cao Vi cô đừng giận, cô ta là cái thá gì chứ, lại còn dám không nhận lời xin lỗi của cô, cô yên tâm đi, cho dù cô ta không tin chúng ta thì chúng ta cũng có cách chơi chết cô ta.”
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ mới chớp mắt đã đã đến ngày cuối cùng trước khi diễn ra hoạt động kỷ niệm ngày thành lập công ty hàng năm rồi.
Hàn Mai Linh đến tìm Thẩm Cửu.
“Nghe nói công ty của cậu sắp tổ chức bữa tiệc cuối năm, đến lúc đó tớ… có thể lấy thân phận người nhà của cậu đến tham dự không?”
Thẩm Cửu: “…Tớ cũng chưa nghe nói đến chuyện này, nhưng nếu cậu muốn tham dự thì tớ có thể đi hỏi thử xem chuyện này có được không.”
Hàn Mai Linh ôm cô hôn nhẹ: “Cửu Cửu, cậu thật tốt quá.”
Thẩm Cửu cũng cười: “Cậu thích là được rồi.”
Sau đó cô hơi khựng lại, nhớ đến anh trai Hàn Đông của Hàn Mai Linh.
Từ lúc hai người kết bạn Facebook với nhau đến tận bây giờ cũng chưa nói gì, rất xấu hổ, cô đang do dự nghĩ xem có nên nói chuyện này cho Mai Linh nghe hay không, Mai Linh đã kéo cô đi chọn lễ phục.
Thật ra tối hôm đó Thẩm Cửu chỉ định mặc một bộ quần áo bình thường đến tham dự là được rồi, giấu bản thân trong đám đông.
Cô có quá nhiều kẻ thù trong công ty, hôm bữa tiệc tối hôm đó nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
Ai ngờ Hàn Mai Linh lại chọn cho cô một bộ lễ phục màu đỏ.
“Bộ này hình như hơi chói? Không được đâu.” Thẩm Cửu lập tức từ chối.
Hàn Mai Linh lập tức ôm eo cô, nhẹ nhàng nói: “Cậu sợ gì chứ? Cậu chính là mợ Dạ mà, cho dù tối hôm đó cậu nổi bật trong bữa tiệc thì sao chứ, thân phận của cậu còn sợ không gánh nổi vinh quang đó sao?”
“Nhưng mà… thật sự không được.”
Người trong công ty cũng không biết cô là vợ của Dạ Âu Thần.
Hơn nữa cô và Dạ Âu Thần sẽ ly hôn, cô cũng không tính là vợ của Dạ Âu Thần.
“Không sao đâu, nếu cậu lo lắng về giá tiền, cái áo này đương nhiên là tớ tặng cậu rồi.” Hàn Mai Linh đẩy cô vào phòng thử đồ, nhất quyết bắt cô mặc thử.
Thẩm Cửu cầm chiếc váy đỏ đứng trong phòng thử đồ, rơi vào đường cùng đành phải mặc thử, phòng thử đồ không có gương, Thẩm Cửu mặc xong cứ có cảm giác cái váy này quá hở, cô đứng trong phòng thử đồ xoắn xuýt một lúc lâu, Hàn Mai Linh đứng ngoài giục.
“Sao rồi Cửu Cửu, cậu ra đây cho tớ xem với.”
“Mai Linh, cái này…”
Thẩm Cửu mở hé của phòng thử đồ, Hàn Mai Linh lập tức chen chân vào, thấy cô thì lập tức sững sờ.