Ánh mắt Hàn Mai Linh đột nhiên hơi hoảng loạn, nếu để cô mặc chiếc váy này xuất hiện trong bữa tiệc, vậy…
“Mai Linh, cậu làm sao thế?” Câu hỏi của Thẩm Cửu làm Hàn Mai Linh lấy lại tinh thần, khi chạm phải ánh mắt của Thẩm Cửu, cô có hơi hoảng loạn lắc đầu nói: “Không, không có gì, vì cậu mặc bộ này đẹp quá, làm tớ kinh ngạc ngây người luôn.”
Thẩm Cửu cúi đầu xấu hổ duỗi tay che cổ áo lại: “Tớ cảm thấy cái váy này hở hang quá, hay là thử bộ khác được không?”
“Thử gì nữa, bộ này đẹp mà.” Hàn Mai Linh xoay người đi ra ngoài: “Tớ đi thanh toán.”
Thẩm Cửu định giữ cô bạn lại, nhưng Hàn Mai Linh đi nhanh quá.
Chờ Thẩm Cửu thay quần áo xong, cô ấy đã mua xong hai bộ váy rồi.
“Cửu Cửu, tớ gói váy lại rồi, đi thôi.”
Thẩm Cửu chần chừ nhìn thoáng qua nhân viên bán hàng, cuối cùng chỉ đành đi theo cô ấy.
Sau khi lên xe, Hàn Mai Linh nói thẳng: “Để đề phòng cậu lén đi đổi bộ khác, cho nên tớ quyết định sẽ giữ bộ váy này, trưa mai tớ đến đón cậu, đến lúc đó lại mang váy đến cho cậu ha.”
Thẩm Cửu: “Mai Linh…”
“Được rồi~ Tớ chở cậu đến trước cửa nhà.”
Hàn Mai Linh đưa cô đến trước cửa nhà họ Dạ, vừa lúc đụng trúng Dạ Âu Thần vừa mới từ công ty về.
Hàn Mai Linh vừa nhìn thấy Dạ Âu Thần, mắt lập tức sáng lên, sau đó phất tay về phía anh: “Anh Dạ!”
Dạ Âu Thần nhìn thẳng, đột nhiên nhớ đến gì đó, anh hơi khựng lại.
Sau đó anh ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt lướt qua Thẩm Cửu dừng trên mặt Hàn Mai Linh, gật đầu.
Nụ cười trên mặt Hàn Mai Linh cứng đờ lại một lúc, rồi lại càng tươi tắn hơn nữa.
“Anh Dạ, em đưa Cửu Cửu về.”
“Ừ.” Dạ Âu Thần ừ một tiếng, coi như trả lời.
Sau đó anh hơi giật giật mắt, đột nhiên nói: “Trễ quá rồi, tôi bảo Lang An đưa cô về.”
“Hả? Không cần! Em tự lái xe về là được rồi.” Được anh quan tâm như thế, Hàn Mai Linh cảm thấy vừa vui vừa lo.
Lang An nghe lệnh của Dạ Âu Thần, chỉ đành bước lên nói: “Cô Hàn, tôi đưa cô về.”
Lúc này Hàn Mai Linh mới đưa chìa khóa cho anh: “Vậy làm phiền trợ lý Lang rồi.”
“Không sao, cô Hàn đưa mợ hai của bọn tôi về, tôi là trợ lý của anh Dạ, đương nhiên phải đưa cô về rồi.” Lang An cười tủm tỉm nhận chìa khóa rồi nói.
Câu nói này làm Hàn Mai Linh thay đổi sắc mặt.
Thẩm Cửu sốt ruột, cắn môi đi theo anh: “Anh nói chuyện đi chứ, rốt cuộc anh muốn làm gì Mai Linh?”
Bình thường làm gì thấy anh quan tâm chăm sóc người khác chứ, hôm nay lại đột nhiên bảo Lang An đưa Hàn Mai Linh về.
Thẩm Cửu nhất chân chặn trước mặt Dạ Âu Thần.
“Có phải anh cố ý chọc giận tôi không? Bởi vì tôi không muốn anh tiếp xúc quá nhiều với Mai Linh, nên anh mới cố ý bảo Lang An đưa cô ấy về trước mặt tôi, Dạ Âu Thần, có phải anh có ý này hay không?”