Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 121: Chương 121: Đỏ bạc đen tình.




Tan làm, nhân lúc trong phòng làm việc không còn người, trợ lý Triệu đưa cá đến cho cô.

“Cảm ơn, trợ lý Triệu, anh lấy cái này về cho đứa bé ăn đi! Trẻ con rất thích ăn!”

“Không cần đâu, tổng giác đốc cũng đã cho tôi một bọc rồi!” Trợ lý Triệu nói.

“A, ha ha, vậy thì được, vậy tôi cũng nhận!”

“Đừng nhìn cái này là đồ tầm thường, để mua được nó cũng rất khó!” Trợ lý Triệu vô tình nói một câu.

“Hả? Tại sao? A, đúng rồi, là độc gia bí truyền, cho nên không dễ mua như vậy?” Nhan Như Y vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói, không đặt lời của trợ lý Triệu vào trong lòng! Ở biển, những thứ này có thể tìm thấy ở khắp nơi? Nhưng độc gia bí truyền, cũng có thể là một gian hàng rất lớn, hoặc là một cửa hàng bán lẻ?dღđ。l。qღđ

“Đúng vậy, là độc gia bí truyền, cái mùi này cũng không dễ dàng tìm được, hơn nữa ông chủ cửa tiệm đó rất kỳ quái, mỗi ngày chỉ bán hơn hai mươi cân, bán sạch thì lập tức đóng cửa! Tôi tình cờ ăn được lúc mấy người trên chính phủ mời, thật sự ăn rất ngon, lập tức nói vậy với tổng giám đốc, sau đó lại nghe dân bản xứ nói về nhà nem cá này rất nổi tiếng, tổng giám đốc lập tức muốn mua một chút. Lần đầu tiên chúng tôi đi thì đóng cửa, ngày thứ hai thì vừa đúng lúc dọn dẹp quán, vì vậy sáng sớm tổng giám đốc cố ý chạy đi mua, tổng giám đốc nói nhất định cô sẽ rất thích!”dღđ。l。qღđ

Động tác của Nhan Như Y chậm lại, thậm chí còn dừng lại mấy giây, anh thật sự rất chu đáo với cô!

“Tôi biết rồi, anh Triệu, cảm ơn anh, tôi hiểu ý của anh!” Nhan Như Y gật đầu với anh Triệu một cái.

“Vậy được, tôi đi trước!” Anh Triệu cười cười, cầm chìa khóa rời đi!

Nhan Như Y cầm ví đi xuống. Nhưng khi cô xuống dưới mới phát hiện, điện thoại mình để quên ở ngăn kéo phòng làm việc, cô vội vàng chạy về phía thang máy trở lại, mở ngăn kéo ra, cầm điện thoại di động!

Lại đi xuống, đi tới đi lui, sau khi lãng phí hơn mười phút, cô mới ra khỏi phòng làm việc!

Vừa đứng trước cửa chờ thang máy!

Ở phía sau đột nhiên phát ra âm thanh nói chuyện bằng tiếng Anh của một nam một nữ, nhất là giọng nói của đàn ông vô cùng hấp dẫn đánh vào lòng cô. Còn giọng nói nữ tính kia, cũng vô cùng quen thuộc với cô!

Có lẽ nhìn thấy cô, âm thanh nói chuyện ngừng lại!

Mà Nhan Như Y cũng cảm thấy hai người đang đứng phía sau mình!

Thân là nhân viên của tập đoàn Hằng Viễn, thân là phiên dịch của tổng giám đốc, nhưng vào giờ phút này, cô có thể giả bộ không nghe thấy có tiếng nói, không để ý rằng có người sao? Không thể, dĩ nhiên không thể!

Cho nên dù cô không muốn đối mặt với tất cả cỡ nào, cô cũng phải xoay người, cười chào hai người họ. “Tổng giám đốc Hoắc, Sở tiểu thư!

Hoắc Doãn Văn nhẹ gật đầu, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, có chút kinh ngạc. “Trợ lý Nhan vừa rời đi?”

“Vâng, quên điện thoại di động ở phòng làm việc, ra tới cửa mới phát hiện ra!” Cô xin lỗi giải thích!

Cô cảm thấy anh giật mình. Nếu như cô không đoán sai, nhất định là Hoắc Doãn Văn chờ tới sau khi cô rời đi, mới ra khỏi phòng làm việc với Sở tiểu thư!

Nhưng ngàn tránh vạn tránh, cũng không nghĩ tới chuyện cô có thể quay trở lại!

Cuối cũng tình huống lúng túng vẫn xuất hiện!

Nhưng, cô còn biết được anh dụng tâm lương khổ.

(*) Dụng tâm lương khổ: Có ý tốt cho người khác nhưng không muốn người khác biết.

“Ha ha, thật trùng hợp, tôi cũng có tật xấu hay vứt đò đạc bừa bãi!” Sở Tinh Nhiễm đón ý nói!

“Ha ha…” Nhan Như Y cười khan!

“Tinh…” Cửa thang má mở ra, Nhan Như Y thoải mái để hai người ở sau lưng vào trước, sau đó cô đứng trước mắt hàng nút, tạm thời đảm nhiệm chức vụ tiểu thư thang máy.

Đứng ở phía trước, cô cũng không dám quay đầu lại, cô không muốn nhìn bộ dạng xứng đôi vừa lứa của hai người khi đứng cùng một chỗ!

Nhưng… tất cả đều không tránh khỏi!

Trên cửa thang máy kim loại phản chiếu ảnh ngược của hai người và bóng dáng của cô.

Mà… hình đó xuất hiện vô cùng đối lập!

Bọn họ đều có lại khí chất cao quý ưu nhã từ trong xương, bọn họ không cần lên tiếng, không cần làm bất kỳ hành động nào, chỉ đứng ở đó, là có thể khiến cho người bình thường cảm thấy bọn họ quá xa vời, cũng khiến cho 'người bình thường' cảm thấy tự ti, mặc cảm.

Nhan Như Y thật sự cảm giác.... cảm giác như mình là quái vật phá hư khí chất cao nhã này!

Đôi mắt cô rũ xuống, chờ tới lúc thang máy đi xuống, cuối cùng thang máy cũng đi đến tầng một, cửa mở ra!

cô ra ngoài trước, quay đầu lễ phép nói lời tạm biệt như với cấp trên và vị hôn thê của anh, đi ra khỏi đại sảnh công ty!

cô vội vàng chạy tới điểm xe buýt, cô muốn rời khỏi nơi này, lập tức trốn đi!

"Két..." một chiếc xe hơi dừng bên cạnh cô, cửa mở ra, "Y Y!"

**Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, mong nhận được sự ủng hộ của mọi người***

không có cự tuyệt như trong quá khứ, lần này Nhan Như Y mở cửa xe của Cao Hải, lập tức nhảy vào trong. "đi!"

"Ai ya, hôm nay mặt trời mọc hướng Tây sao? Thái độ với anh trở nên tốt như vậy?" Cao Hải cười quan sát mặt cô, đồng thời mở cửa xe ra!

"Hôm nay là ngày tốt của anh!" Nhan Như Y sở dụng lời anh thường treo bên miệng, trả lời anh.

"Đúng, không sai, hôm nay là ngày tốt của anh! Đúng là trăm năm khó gặp, ngàn năm khó cầu!" Đặc biệt là cô, anh đã tới đây đón bao nhiêu lần, đây là lần đầu tiên cô thoải mái lên xe như vậy. Xem ra, anh vẫn có cơ hội với cô!

Nhan Như Y không có tâm tình nói chuyện với anh, trong lòng khổ sở, cô thật sự không biết minh nên làm sao mới phải!

Đoạn tình cảm này không đơn giản như cô tưởng tượng, cô cho rằng mình có thể nhẫn nhịn làm người tình của anh. Chỉ cần tình cảm anh đối với cô là thật, cô có thể nguyện ý biến tình yêu của mình thành hành động thực tế. cô cho là mình có thể không quan tâm chuyện anh sẽ có vị hôn thê, cô cho rằng hai người có thể lén lút ở cùng nhau là tốt rồi!

Nhưng trên thực tế, cô sẽ bị tổn thương, cô sẽ khó chịu, cô sẽ ghen, cô sẽ muốn mắng chửi người, quan trọng là cô cảm thấy mình mất đi lòng tự trọng, điểm này khiến cô cảm thấy rất khổ sở!

Nhưng cô phải làm thế nào để rời đi anh!

cô nên làm thế nào đây!

cô hét lên trong lòng điên cuồng hét, dùng sức hét, nhưng cô vẫn cảm thấy buồn bực: "Cao Hải, trong lòng em rất buồn, anh có biện pháp nào tốt để em quên đi phiền não không?"

"Có, đi thuê phòng với anh đi, lập tức quên hết tất cả, khiến em vui vẻ như thần tiên!" Cao Hải không đứng đắn đề nghị.

"Cút!" Nhan Như Y liếc anh một cái. "Nếu như anh còn muốn em coi anh như một người bạn, anh nên đứng đắn một chút!"

nói xong, cô mệt mỏi tựa lên ghế! Ánh trời chiều phả lên mặt cô, cũng khiến Cao Hải nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của cô rõ hơn. "Em sao vậy? Có chuyện gì mà lại buồn như vậy?"

Năng lực kháng đòn của Nhan Như Y vô cùng mạnh mẽ, khả năng này cũng có liên quan đến quá trình trưởng thành của cô. Dù sao trước kia, những chuyện khiến anh vô cùng buồn bã, cô vẫn có thể thản nhiên đối mặt, đi xử lý. Bao gồm cả chuyện ăn phải xuân dược lúc trước, cũng không thấy cô buồn phiền như hiện tại.

cô hiện tại, giống như bị chuyện gì đó nặng nề đả kích, trong vô cùng phờ phạc!

Cao Hải lo lắng nhìn cô mấy lần. "nói một chút xem, em sao vậy?"

cô có thể nói sao?

Loại chuyện như vậy không thể nói ra miệng. "không nói có được không, anh có thể nói cho em biết làm sao để có thể thả lỏng, để em vui vẻ một chút!"

Cao Hải muốn nói 'uống rượu', nhưng sau chuyện đó, anh cũng không dám mang cô đi uống.

Nên làm gì đây?

"Cái này đi, đưa em đi chơi mạt chược!" Anh nghĩ đến một cách tốt!

"Đánh cái đó!" Nhan Như Y nghi hoặc.

"Đúng, đánh mạt chược, chuyện gì cũng có thể quên, đến lúc đó em nhất định sẽ rất vui vẻ, chỉ nghĩ đến chuyện thắng tiền thôi!"

Đề nghị của anh không liên quan đến đau khổ của cô, nhưng cô có thể thử, dù sao lúc cô còn ở nhà, các chú dì ông bà tầng trên tầng dưới, thỉnh thoảng cũng tìm cô chơi cái này, cô có thể chơi được một chút!

Cao Hải đưa cô đến một câu lạc bộ cờ, sau đó cô ngồi trong phòng ăn kem, Cao Hải nói con gái ăn kem sẽ rất vui vẻ, nhưng cô ăn thế nào cũng không tốt hơn, chỉ cảm thấy càng ăn càng không có vị gì, lập tức ném qua một bên!

Những người ra vào đây nhìn qua rất có cấp bậc, có thể thấy thực lực của những ông chủ ở đây là không thể khinh thường.

Thấy đám người đó, cô lại nhớ đến khoảng cách giữ mình và Hoắc Doãn Văn tâm loạn lên, cô buồn bã nhìn Cao Hải. "Bạn anh không tới sao?"

Cao Hải nhìn đồng hồ trên tay một chút. "Nhanh thôi, lát nữa sẽ tới! Em chờ một chút, anh đi vệ sinh!" nói xong, anh lập tức rời khỏi phòng ăn.

Nhan Như Y buồn chán nhìn đám người xung quanh, đang lúc ấy thì, có một người đàn ông mặc quần áo thể thao, dáng người cục kỳ cao lớn đi vào, vẻ mặt người này vô cùng nghiêm chỉnh, còn mang theo vài phần chính trực.

Anh ta lập tức đi tới bên cạnh Nhan Như Y, nhìn cô. "cô gái xinh đẹp, có phải em chờ bạn không vậy?"

Nói chuyện cợt nhả, kiểu người như vậy không thể nói lý. Nhan Như Y quay mặt đi chỗ khác, làm bộ như không nghe thấy.

“Vớ vẩn, sao lại quay mặt đi chỗ khác rồi, cô cho rằng tôi đang đùa cô sao?” Người đàn ông bật cười, nhưng nụ cười lại không có ý khinh bỉ, còn lộ ra vẻ ưu việt.

Có thể cảm thấy anh ta không phải là người xấu, Nhan Như Y quay mặt lại nhìn về phía anh ta, chỉ về phía nhà vệ sinh. “Bạn tôi lát nữa sẽ trở lại, tôi không coi anh là người xấu!”

“Không coi tôi là người xấu là được, tôi đây tìm cô giúp một chuyện!” Người đàn ông đặt vật nhỏ màu đen trong tay lên bàn, ngồi xuống bên cạnh Nhan Như Y.

Nhan Như Y ngẩn ra. “Tôi không giúp gì được cho anh!”

“Ai ya, ở nơi này, tôi còn có thể nhờ tôi giúp mình cái gì, chỉ là góp một tay, mấy người chúng tôi đánh bài, còn thiếu một người, cô đánh với chúng tôi một lát!” Người đàn ông mở miệng chậm rãi nói.

Nhan Như Y nhìn người này, một thân hàng hiệu, đồng hồ trên cổ tay cũng giống với Hoắc Doãn Văn, kim cương tỏa sáng lấp lánh, vừa nhìn cũng biết là người có tiền. “Mấy người chơi, nhất định tôi không chơi nổi!”

Người đàn ông này lập tức nói. “Không sao, cô yên tâm, cô thua, thì sẽ tính tiền lên đầu người kia, còn nếu cô thắng, thì tiền đó là của cô!”

Nghe có vẻ cũng không tệ, dù sao cô cũng không bị thiệt thòi. Hơn nữa, hiện tại cô cũng muốn phát tiết một chút.

Cô muốn nói một tiếng với Cao hải, nhưng anh như đang rơi vào trong cầu tiêu vậy, vẫn chưa đi ra!

“Mau qua đây đi, chúng tôi đều đang đợi!” Người đó thúc giục.

Ở đây, chơi với ai cũng là chơi, dù sao nhất định cô cũng sẽ không thua tiền, Nhan Như Y lập tức đứng dậy đi về phía người nọ!

Cô cho là bọn họ sẽ chơi trong đại sảnh, kết quả anh ta lại dẫn cô vào trong một căn phòng. Cô do dự một chút. “Vẫn không được, tôi nghĩ mình không nên chơi đâu!”

“Không sao đâu, đừng sợ, chúng tôi đều là người đứng đắn, tuyệt đối không phải người xấu!” Nói xong, người đàn ông đẩy cửa phòng ra. Ở giữa phòng là một cái mày đánh mạt chược, có hai người đàn ông đã ngồi vào vị trí. Ngoài ra, trong phòng còn có hai nữ phục vụ, để làm việc bưng trà nước. Có hai cô gái này ở đây, Nhan Như Y cũng yên lòng, đi theo vào!

Hai người ngồi trong phòng cũng là cực phẩm, đứng lên, vừa nhìn không phải có quyền thì cũng có tiền, trên người mang theo vẻ chính trực, cũng không giống người xấu.

Bọn họ không nói gì với cô, ngồi xuống lập tức bắt đầu xáo trộn xúc xắc, Nhan Như Y ngồi ở phía nam.Sau khi ván bài bắt đầu, sống ở thành phố B mấy năm rồi, cô cũng biết bọn họ đang chơi loại bài gì.

Nhưng cô cũng không biết thực lực của mình thề nào, có chút sợ hãi.

Sau khi ngồi vào vị trí, Nhan Như Y đánh ra tam dũng, sau đó khấu thính, đan triêm yêu bính!

“Tiểu nha đầu, cô đánh rất tốt đó, tôi còn chưa có lật bài đâu, cô đã có thượng thính rồi!” Người đàn ông ngồi ở phía đông cười nói. Phong cách của người đàn ông này đặc biệt trầm ổn, trán rất rộng, mắt to mày rậm. Anh ta khiến người ta có cảm giác anh ta là người lão luyện, là một lại cảm giác anh ta là người rất có địa vị!

Nhưng người đàn ông ngồi ở phía đông khiến Nhan Như Y cảm thấy anh ta không giống người làm ăn, giống như là quan chức, hơ nữa còn là cấp cao!

Cô cười cười. “Còn chưa có hồ bài, còn chưa chắc!”

Người đàn ông ngồi ở phía đông khiến cô có cảm giác rất tốt, hơn nữa khi anh ta gọi cô là ‘tiểu nha đầu’, khiến cô cảm giác như mình có một người anh trai vậy!

Lúc này, người đàn ông ngồi phía tây, cũng chính là người gọi cô chơi cùng, đánh bài. “Yêu bính!”

“Hồ liễu!” Nhan Như Y hưng phấn đẩy ra, xin lỗi cười một tiếng, sau đó nhìn người đàn ông ngồi phía đông, phía tây, phía bắc, nhìn mấy người, chờ bọn họ đưa tiền!

Khi thấy bọn họ móc ra một tờ giấy màu đỏ 100 đồng, con ngươi Nhan Như y thiếu chút nữa rớt ra.

Không phải chứ? Bọn họ lại có thể chơi lớn vây sao?

Cô chỉ thắng một trận nhỏ, lại có thể thắng hơn một ngàn đồng?

Nhưng cô đè nén lại, ổn định, không cho bọn họ thấy cô sợ. Trên bàn mạt chược chính là như vậy, nếu như sợ sẽ trở thành trò cười của người ta!

Sau khi người ngồi phía bắc nhét tiền vào trong máy, còn không vui mắng người ngồi phía tây. “Lão Trịnh, nói cho cậu biết, đứng thấy người ta xinh đẹp mà cố ý nhường, cậu hủy ván bài tốt của tôi rồi!”

Người đàn ông bị gọi là lão Trịnh tức giận phản bác. “Ai cố ý nhường, tôi đánh ra bài yêu bính, ai biết nha đầu lại cần cái này!”

Nhan Như Y kỳ quái nhìn người đàn ông này, không hiểu sao bọn họ lại giống như rất quen thân cô, mở miệng một tiếng nha đầu, hai tiếng nha đầu!

*** Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, mong nhận được sự ủng hộ của mọi người ***

Có lẽ câu nói đó thật sự là đúng, đỏ bạc đen tình.

Mặc dù đây là lần đầu tiên cô đến nơi này chơi, nhưng vận may lại cực kỳ tốt, Tiểu Thanh Long, thất đối, Đại Tam Nguyên, thanh nhất, liên tục chiến thắng, chỉ một lát ngăn kéo nhỏ của cô đã chất đầy tiền mặt, cô không có ý đi đếm, nhưng ít nhất cũng đã có hai mười ngàn!

Có kim tiền kích động, buồn bực trong lòng cô cũng vơi đi nhiều, lúc trước vốn còn hơi lo sợ, dần dần cô cũng cảm thấy hưng phấn, gan lớn lên, sau khi thắng tiếp một trận, cô đưa tay về phía ba người. “Thật ngại quá mau đưa tiền đi!”

Ba người đàn ông nhận thua, không còn nhịn được nữa, oán giận lẫn nhau đánh bài không đúng, không nên đánh như vậy, không nên đánh như vậy, Nhan Như Y cười nhìn bọn họ , quả thật rất thú vị…

Đang lúc ấy, điện thoại của cô vang lên, là Cao Hải gọi tới!

“Em đang ở đâu?” Anh đề cao giọng hỏi!

“Em đang ở trong phòng VIP đánh bài, anh đừng vội, không sao đâu! Sao bây giờ anh mới gọi điện thoại cho em? Vừa rồi anh làm gì vậy?” Nhan Như Y vừa đánh mạt chược, vừa cầm điện thoại nói chuyện!

“Cái gì, đừng nói nữa, trong nhà vệ sinh không có giấy, anh ở trong đó thật lâu, nhờ người khác lấy giấy đến!” Cao Hải tức giận nói.

“Vậy sao anh không gọi điện cho em?” Nhan Như Y rất muốn cười, trên người Cao Hải luôn có thể xuất hiện những chuyện vui.

“Em cho rằng anh không gọi sao, vừa rồi không có tín hiệu, không gọi được cho em, bây giờ mới gọi được đó!”

“Cứ như vậy, anh chơi, xong bên này em sẽ đi tìm anh!” Nói xong, cô lập tức cúp điện thoại, vùi đầu vào chơi!

Ván bàu này thật tốt quá, hiện tại trong tay cô đã có ngũ liễu rồi, lát nữa chạm đến đối tử, thì cô sẽ có hữu thính! Nhan Như Y có đến tám chín lựa chọn, đang suy nghĩ muốn đánh cái nào!

Lúc này, điện thoại của cô lại vang lên.

Cô nói lời xin lỗi với ba người kia. “Thật xin lỗi, tôi nhận điện thoại!”

“Tiểu nha đầu, cô rất bận sao, điện thoại di động của mấy người bọn tôi còn chưa có vang, còn của cô thì lại vang lên không ngừng!” lão Trịnh ngồi ở phía Tây trêu chọc.

Lão Chu ngồi phía nam đáp lại. “Đó là vì tiểu nha đầu rất xinh đẹp, ai tìm cậu làm gì?”

Cô không để ý đến lời trêu chọc của bọn họ, cho là điện thoại của Cao Hải, cô không nhìn số đã lập tức bắt máy, rất không bình tĩnh nói. “Lại có chuyện gì sao? Em còn đang rất bận!”

“Đang bận cái gì?” Là một giọng nam vô cùng trầm ổn.

Hưng phấn Nhan Như Y tích góp trong nháy mắt hạ xuống, tâm trạng cũng căng thẳng theo. “Em đang câu lạc bộ chơi mạt chược, còn anh, hiện tại không bận sao?”

“Ừ, không bận, anh đi tìm em, em đang ở câu lạc bộ nào?” Hoắc Doãn Văn vừa lái xe, vừa nói.

Câu lạc bộ nào? Nhan Như Y nhìn chung quanh, không tìm được tên. “Em không biết đây là câu lạc bộ nào.”

“Câu lạc bộ XXX!” Người đàn ông họ Trịnh hét vào trong điện thoại.

Hoắc Doãn Văn nói với Nhan Như Y. “Đã biết, em chờ anh, anh sẽ qua!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.