Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 120: Chương 120: Mua thuốc tránh thai cũng không có tư cách




"Sở Tinh Nhiễm vừa hạ cánh xuống B thị. Máy bay của cô ấy đến sớm hơn 20 phút, đoán chừng cô ấy bây giờ đang ở bên ngoài chờ anh!" Anh nói một hơi, sau đó lẳng lặng chờ đợi phản ứng của cô!

Nếu như vừa rồi cô ngây người như phỗng, hiện tại, cả cơ thể rũ ra, ướt sũng, như cánh hoa rơi vào dòng nước lạnh, chơ vơ!

Cô kiên cường, nhoẻn miệng cười với anh ra vẻ thấu hiểu."Không sao đâu, vậy. . . . . . Vậy anh đi ra ngoài trước đi, một lát nữa em cũng sẽ rời đi!" Một hồi lâu, cô mới tìm được âm thanh của mình. Đồng thời âm thầm bội phục mình, cô vẫn có thể tỉnh táo suy xét chuyện người trước người sau rời khỏi sân bay cách nhau một thời gian, để tránh đụng phải vị hôn thê của anh - Sở tiểu thư!

"Anh thật sự rất xin lỗi!" Anh một lần nữa tự trách.

"Không sao đâu anh, em hiểu anh cũng không muốn như vậy!" Môi cô vẫn điểm một nụ cười tươi. Cô cảm thấy khuôn mặt mình đang dần cương cứng lại. "Anh đi ra ngoài nhanh lên một chút, đừng để Sở tiểu thư phải vất vả chờ đợi!"

"Vậy anh đi trước, anh sẽ để tài xế đưa em về nhà!" Anh tận lực đền bù!

"Dạ!" Nhan Như Y cũng không còn khí lực tranh cãi với anh về vấn đề này. Nếu cô cứ từ chối, anh nhất định sẽ không đi ra ngoài. Cô biết rõ, anh đợi cô đồng ý để anh yên tâm, đi trước!

Hoắc Doãn Văn không có quay đầu lại, một đường đi thẳng!

Nhìn bóng lưng anh ngày càng khuất xa, Nhan Như Y ảo não tựa mình vào cột trụ sau lưng mình. Cô cảm giác cơ thể của mình ngày càng nặng nề, đầu cúi xuống không cách nào ngẩng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm mũi giày, vẫn một mực chìm đắm vào thế giới đau đáu của mình!

Cho đến khi cặp mắt trở nên ê ẩm, nong nóng lên, có chút ướt át, mũi giày trở nên mơ hồ không rõ!

Cô ép buộc mình ngẩng đầu lên, gương mặt hướng ra cửa kính, bên ngoài thêm một chiếc máy bay vừa hạ cánh. Nhanh chóng chớp mắt, ánh nước trong mắt cô nhanh chóng nhạt nhòa, tan đi.

Cô thật quá xấu hổ rồi, thật sâu trong đáy lòng, cô cảm thấy không đất dung thân.

Cô cảm thấy mình giống như một con người đáng phỉ nhổ, như một con chuột không dám ra đường ban ngày vì sợ gặp người!

Từ trước đến giờ cô gái kiêu ngạo, Nhan Như Y, làm sao lại luân lạc thành kẻ câu tam đáp tứ đến như thế này, lén lén lút lút, vụng trộm với người mình yêu!

Cô tự trách, khổ sở.

Nhưng vừa nghĩ tới thời khắc rời bỏ Hoắc Doãn Văn, lòng cô lại đau như dao cắt!

Cô không thể kháng cự được ánh mắt u buồn, nét mặt khổ sở, đôi chân mày luôn nhíu chặt của anh!

Cô rối rắm nhìn mấy giá thép cố định đan xen bên ngoài khung cửa kính, tự hỏi nội tâm của mình ——

Cô rốt cuộc nên làm gì?

Trợ lý Triệu, người cùng đi với Hoắc Doãn Văn trong chuyến công tác này vừa vặn đẩy xe hành lý đi về phía Như Y."Trợ lý Nhan!"

Nhan Như Y ngay lập tức thu hồi nét mặt khổ sở, miễn cưỡng cười cười chào hỏi anh."Anh Triệu đã trở lại!"

Trợ lý Triệu là người thông minh, đối với chuyện tình của bọn họ không hề đề cập tới, hơn nữa cũng không hỏi cô tại sao lại có mặt ở sân bay, mà trực tiếp nói cho cô biết."Hoắc tổng vừa gọi điện thoại cho tôi, cho biết đã đi xe về phía, yêu cầu tôi đưa cô về! Trợ lý Nhan, chúng ta đi thôi!"

"Không cần, em đi xe buýt về cũng được!"

"Trợ lý Nhan, Hoắc tổng đã ra lệnh, phải đưa cô về tận nhà, nếu tôi không nghe theo, ngày mai tôi sẽ bị phạt nặng. Xin cô đừng làm khó dễ tôi, được không?"

Trợ lý Triệu nói gì cũng không chịu để Nhan Như Y đi về một mình, cô đành đi ra chiếc xe mà Hoắc Doãn Văn đã an bày!

Ngồi trong xe, tâm tình Như Y vẫn không tốt lên, nhiều thứ thay nhau hỗn loạn trong đầu cô. Cô nghĩ, mình đã yêu phải người đàn ông của người phụ nữ khác, tự làm tự chịu, sao lại khổ sở? Hay là mình nên cảm thấy may mắn vì chưa bị hôn thê chính thức của Hoắc Doãn Văn tóm được? Hay cô nên vui mừng vì trong lòng Hoắc Doãn Văn vẫn có cô, anh sẽ áy náy, sẽ nói lời xin lỗi với cô, anh sẽ rất săn sóc, ra lệnh cho cấp dưới đưa cô về nhà!

Loạn, loạn, các loại sự tình kịch liệt nhào trộn trong đầu cô, cơ hồ muốn làm đầu cô vỡ ra nhiều mảnh!

Cô vẫn khốn quẫn, xấu hổ không dám nhìn người ngồi phía trước, mà chỉ giương mắt nhìn ra ngoài cửa xe. Kẻ thứ ba, trộm bạn trai người ta, không có tư cách đối diện với bất cứ ai.

****************************************

Bầu trời càng trở nên tối om om, từng lớp mây đen cuồn cuộn kéo về, ép bầu trời sà xuống thấp thật thấp. Cảnh vật bên ngoài khắc họa sâu sắc tâm tình cô lúc này!

"Trợ lý Nhan, thật ra Hoắc tổng vẫn rất nhớ cô, suốt chuyến bay, anh ấy luôn nhìn đồng hồ suốt!" Trợ lý Triệu chợt mở miệng.

Nhan Như Y nhất thời không biết nên nói gì, dời tầm mắt từ cửa sổ quay lại nhìn anh.

Trợ lý Triệu nói tiếp: "Nhưng khi vừa xuống máy bay, lúc nhận được tin nhắn của Sở tiểu thư, nụ cười hoàn toàn biến mất trên khuôn mặt Hoắc tổng!"

Nhan Như Y mở trừng hai mắt, nửa ngày mới lên tiếng: "Dù sao, Sở tiểu thư mới là bạn gái của Hoắc tổng, vị hôn thê!" Phía sau từ ‘ bạn gái ’ không đủ ý, Như Y lập tức điền thêm từ cho nguyên vẹn nghĩa!

"Nhưng, giữa Hoắc tổng và Sở tiểu thư thật không có chút nào giống hôn phu và hôn thê, luôn khách khí. Lúc nghe hai người họ nói chuyện phiếm, tôi không hình dung nổi đấy là cách vui đùa giữa hai người yêu nhau. Bọn họ giống như hẹn gặp khách hàng ăn trưa, nói chuyện làm ăn, thỉnh thoảng cũng sẽ cùng cười với nhau, nhưng tôi cảm thấy kỳ quái, trong khi tôi cảm thấy chẳng có gì đáng buồn cười, bọn họ lại có thể bật cười!"

Nhan Như Y hiểu rõ anh Triệu đang an ủi cô, nhưng tâm tình cô làm sao chỉ nghe mấy lời đó liền cảm thấy khá hơn.

Nặng nề vẫn ở đây, đè nén vẫn ở đây!

"Có lẽ đây chính là ngôn ngữ mà người giàu như bọn họ mới có, nên chúng ta không thể hiểu được. Đây cũng chính là sự chênh lệch giữa chúng ta và hai người!"

"Không. . . . . . Cũng không phải vậy! Khi Hoắc tổng ở cùng với cô, nụ cười trên mặt Hoắc tổng thật tình hơn rất nhiều, tôi cảm thấy Hoắc tổng dễ gần hơn, tôi biết Hoắc tổng nhiều năm rồi! Trợ lý Nhan, muốn cùng ở chung với Hoắc tổng, cô phải thông cảm cho anh ta một chút. Cuộc đời không phải luôn như vậy, bất di bất dịch, nên làm gì hay không nên làm gì. Cô chỉ cần biết, người này đáng giá để cô bỏ ra nhiều thứ! Hoắc tổng luôn muốn ở cạnh cô, cô làm cho anh ta cười nhiều hơn. Nếu như cô không vui vẻ, anh ta cũng sẽ rất khổ sở!"

Những lời này đánh mạnh vào lòng cô, Như Y thật không nhẫn tâm nhìn anh đau khổ, hoặc dáng vẻ nặng nề mỗi khi nghĩ đến cô!

Khi cô trở về nhà, trời đã tối sầm, Kha Văn không có nhà, chỉ một màu đèn tràn ngập trong phòng. Cô không tiếng động, trào nước mắt! Tất cả đều là sự lựa chọn của chính cô, cho nên mặc dù hiện tại bị bao nhiêu uất ức, cô đều không có tư cách than vãn, làm sao dám khóc ra thành tiếng? Tư cách rơi lệ, cô cũng không có!

Không mở đèn, mò mẫm trong bóng đêm, cô cởi bỏ y phục, từ từ cởi bỏ đôi vớ chân bằng lụa, từ tốn mở ví, lấy bao cao su ra ném vào thùng rác!

Này đau thương, này dằn vặt, cô cuộn tất cả lại đem vứt vào máy giặt, mặt áo ngủ, rồi bước đến đứng bất động trước khung cửa sổ ——

Lúc này, ngoài cửa sổ, mưa to gió lớn, giọt giọt tí tách rơi xuống!

Nhìn những giọt nước đọng trên mặt kính, tầm mắt Nhan Như Y lần nữa mơ hồ.

Anh bây giờ cùng Sở tiểu thư ở chung một chỗ, đang làm gì? Ăn cơm? Nói chuyện phiếm? Hay là đang quấn lấy nhau trong một căn phòng nào đó ở khách sạn?

Nghĩ tới đây, cô lại nhìn ra hình bóng mơ hồ hắt lên khung cửa sổ, khổ sở cười một tiếng.

Bọn họ mới thật sự là đang hẹn hò trai gái, bọn họ đang làm gì đều là chuyện đương nhiên ?

Cô đứng ngây người trước cửa sổ thật lâu, cũng không biết rốt cuộc đứng bao lâu! Chiếc điện thoại đặt trên bàn vẫn im lìm, bất động. Không một âm thanh, ngoài tiếng mưa ——

Có thể thấy được, bọn họ nhất định là đang ở chung với nhau? Cho nên anh không thể dành thời gian gọi điện thoại cho cô!

Hôm nay là thứ sáu, mọi người đang chuẩn bị kết thúc ngày làm việc cuối cùng trong tuần!

Cố ý, đánh phấn thật đậm, nhưng cô vẫn không che giấu được vẻ tiều tụy trên khuôn mặt. Đồng nghiệp ai cũng rối rít tới hỏi thăm, có phải cô bị bệnh hay không!

Cô thuận thế thừa nhận."Dạ, hôm qua em dầm mưa, hôm nay đau đầu quá!"

Đột nhiên cô cảm thấy đầu óc choáng váng quay cuồng, nên vội kéo cái ghế ra ngồi xuống!

Suốt đêm mất ngủ, còn thêm không có tâm tình ăn sáng, nên hiện tại cô cực kỳ khó chịu, đầu nhức nhối đến muốn ngất!

"Trợ lý Nhan, Hoắc tổng yêu cầu gặp cô!"

"Hả?" Nhan Như Y giả bộ giật mình."Phó tổng đã trở về?"

"Đúng, nghe nói Hoắc tổng về tối hôm qua!" Đồng nghiệp sau khi trả lời, thuận tiện cung cấp thêm tin tức phụ."Nghe nói, hôn thê của phó tổng cũng về rồi, nghe nói cuộc gặp gỡ của bọn họ rất lãng mạn! Bọn họ trước sau không kém nửa giờ cùng đáp xuống sân bay B thị, sau đó ôm nhau thắm thiết giữa bao người!"

Nhan Như Y kềm chế nỗi chua xót đang từ từ dâng lên trong lòng, cười cùng đồng nghiệp ‘thông đồng làm bậy’ bát quái một chút."Có thật không? Hình như là tình tiết trong phim điện ảnh nhỉ, thật làm người ta cảm động!" Nói ra câu này, giống như đau lòng không phải cô, tim rỉ máu không phải cô!

Cùng đồng nghiệp tán chuyện một chút, Nhan Như Y âm thầm hít sâu một hơi, bước về phía phòng Hoắc Doãn Văn!

Anh gọi cô đến, có phải là muốn nói lời xin lỗi?

Lúc đi ngang qua phòng ngoài, cô không thấy thư ký riêng của anh ngồi ở đấy. Không biết, có phải, anh đã cố ý giao việc để thư ký rời đi!

Khẽ gõ cửa vài cái, Nhan Như Y đẩy cửa bước vào phòng!

Vào lúc cô chưa kịp thích ứng với khung cảnh phía trong, một lực kéo mạnh mẽ kéo mạnh cô vào phòng, cánh cửa phía sau khóa sập lại.

Đồng thời, môi của cô bị một cưỡng chế bởi một lực ép mạnh xuống, như thể muốn rút hết sinh lực của cô!

Đôi mắt Nhan Như Y khép chặt lại, cố nhịn đau vì cái hôn như sói đói khát của anh. Anh vội vàng, dồn dập khiến cô có chút thỏa mãn, chút đau này dần xóa bớt nỗi đau trong tim cô. Môi cô khẽ mở, để lưỡi anh tung hoành khắp mọi ngóc ngách trong khuôn miệng cô ——

Hai cánh tay của anh khóa chặt thân thể cô, kéo cơ thể cô dính sát vào lồng ngực, ép lưng cô vào cánh cửa, không một khe hở!

Anh hôn cô từng nụ hôn nhỏ, cho cô khích lệ, để cô khôi phục một chút dũng khí, từ từ anh mới trút nỗi nhớ nhung lên người cô. Hai cánh tay cô từ từ ôm chặt cổ anh, nhón chân lên phối hợp với độ cao của anh, chủ động quấn lấy lưỡi của anh, trấn an cảm xúc đau lòng của anh!

Bị đè nén bởi những dằn vặt đêm qua, cô như giải tỏa nhờ ấm áp của anh, tâm cô lại lay động như nước hồ xuân!

******************************************

"Để cho em phải chịu uất ức ——" Anh thì thầm bên tai nàng. Đoán chừng anh lại sẽ là ngượng ngùng nói với cô câu ‘ thật xin lỗi, xin lỗi ’ ...!

"Không sao!" Cô thông cảm.

Nói xong, nàng cũng không tin tưởng vào điều mình vừa nghe thấy. Rốt cuộc, cô thương anh đến mức độ nào? Tại sao cô không thể kiêu ngạo, tự ái để nói cô không cần anh, quan hệ giữa anh và cô sẽ chấm dứt, chỉ còn là cấp trên cấp dưới!

Nếu như chuyện này bị cha biết, mặc dù không cắt đứt tình cha con, có lẽ ông sẽ cầm dao hủy đi khuôn mặt của cô?

Nếu quả thật không có vấn đề gì, tại sao tối hôm qua cô đứng trước khung cửa sổ, cả đêm chảy nước mắt, vì sao cô lại nghĩ đến cảnh một mình chơ vơ đứng ở sân bay, sẽ cảm thấy khó chịu muốn chết đi, tại sao cảm giác xấu hổ hành hạ bản thân ăn không được!

Nếu quả như thật. . . . . . cô chịu được, tại sao hình dung anh đi cùng với Sở tiểu thư hành hạ cô đến mất ngủ?

Nhưng cô thật. . . . . . cũng không muốn làm cho anh khổ sở, dù sao chuyện xảy ra vốn không dễ chịu, một người khổ sở là đủ rồi, cần gì khiến hai người đau lòng?

Anh nâng cằm cô lên, chuyên chú nhìn cô.

Cô dịu dàng nhìn lại, thu vào tầm mắt mình dáng vẻ nặng nề của anh.

"Thật. . . . . . không sao? Nếu quả như thật như vậy, tại sao cặp mắt của em lại sưng đỏ như vậy!" Anh khẽ đưa ngón tay thon dài vuốt ve đôi mắt cô.

Một câu ấm lòng là đủ rồi, thật có thể thổi bay đi tất cả uất ức trong cô, vùi đôi mắt đã đẫm nước vào ngực anh."Không có sao, thật không có sao! Đây là lựa chọn của chính em!"

Hoắc Doãn Văn ôm cô vào ngực, hiện tại ngoại trừ việc ghì chặt lấy cô, anh có thể nói gì?

Bọn họ ôm nhau thật lâu!

Dân gian nói đúng, tình yêu biến người phụ nữ trở nên ngu xuẩn, vô luận uất ức gì chỉ cần người đàn ông hạ giọng đôi lời an ủi, nhất định sẽ cười rộ lên!

Cô chính là bằng chứng!

"Được rồi, em phải đi ra ngoài làm việc rồi!" Tâm tình cô trở nên tốt hơn nhiều, đẩy anh ra!

"Lại đây, anh có quà cho em!" Anh gọi cô.

"Em không muốn quà tặng đấy!" Nhan Như Y cự tuyệt bất cứ món quà nào anh tặng cho.

"Không bao nhiêu tiền đâu!" Anh vừa nói vừa đi về phía bàn làm việc, sau đó lấy ra một túi giấy từ trong ngăn."Mở ra xem một chút đi!"

"Là cái gì?" Nhan Như Y tò mò mở ra, bên trong là nem cá, một mùi hương kích thích vị giác ùa tới, mũi cô phập phồng.

"Nếm thử một chút, đây là đặc sản đó, gia truyền độc nhất, nơi khác cũng không ăn được!"

Thật ra không cần anh nói, cô đã lấy một miếng bỏ vào miệng. Quả nhiên, hơi ngọt một chút, nhưng vẫn duy trì được vị cá, miếng nem cá được nhào khéo léo, dai giòn. Ăn thật ngon!

Trong nháy mắt, cô liền yêu thích ngay."Ăn thật ngon!"

"Đúng không, anh biết chắc là em sẽ thích, cho nên mang một ít về cho em!" Hoắc Doãn Văn cười nói.

Nhan Như Y cảm động trước món quà của anh. Người đàn ông như anh phải đi đến các cửa hàng sang trọng, vào các trung tâm kinh doanh vàng bạc để mua trang sức, kim cương, những quần áo hàng hiệu sang trọng. Anh đi vào những nơi đó, mới không mất thân phận. Thế nhưng, anh vì cô lặn lội ở các khu phố bình dân, mua cho cô món ăn vặt!

"Cảm ơn anh, nhưng gói quà này trước mắt tạm thời để lại chỗ anh nhé!" Nhan Như Y đem túi buộc chặt lại, đưa cho anh."Sau khi tan làm, em đến lấy ——" Nói đến đây, cô chợt nghĩ, sau giờ làm, anh có thể phải đi cùng với Sở tiểu thư, nên vội đề nghị."Hay anh giao cho trợ lý Triệu, tí nữa em đến gặp anh ấy để lấy!"

Mối tình của họ luôn rất nhạy cảm, mặc kệ tận lực tránh né như thế nào, thỉnh thoảng cũng sẽ đụng phải một chút cấm kị, mà Sở tiểu thư dĩ nhiên chính là cấm kị lớn nhất!

************************ ***********************

"Cô ấy chỉ đến xem anh đã bình phục như thế nào, ngày mai sẽ rời đi!" Anh giải thích, đồng thời không nhắc đến kế hoạch của tối nay!

Cô tự nhiên cũng không cần hỏi, bọn họ là hôn phu, hôn thê của nhau, ở chung một chỗ làm cái gì đều là chuyện thiên kinh địa nghĩa!

Chỉ là, vừa nghĩ tới bọn họ sẽ chung chăn chiếu, cô cảm thấy rất khổ sở!

"Dạ, đã biết, em ra ngoài trước!"

Cô vừa quay người đi ra cửa, Hoắc Doãn kéo tay cô lại."Nói cho anh biết, em sẽ không cảm thấy thương tâm!"

"Nào có, em vui lắm!" Cô nhìn anh trả lời, nụ cười nở rộng trên môi!

"Nói cho anh biết, em sẽ vì anh mặc váy ngắn và mang vớ da!" Giọng anh khàn khàn, đưa ra yêu cầu mập mờ!

Vị hôn thê của anh đang ở đây, còn cô và anh hiện đang đứng trong phòng làm việc, không ngờ anh lại to gan yêu cầu cô điều này. Nhan Như Y cũng lười không muốn trả lời anh, xoay người muốn đi!

"Em không muốn đáp ứng yêu cầu của anh sao? Lúc trước, em đã đồng ý với anh rồi mà!" Anh vội vàng hỏi tới!

"Bây giờ là giờ làm việc, sau này hãy nói!"

"Không được em phải đồng ý với yêu cầu của anh!"

"Được, được, em đồng ý! Em đi được chưa?" Cô đồng ý.

Anh hài lòng buông cô ra."Chỉ là, lúc này anh chẳng muốn để em đi một chút nào!" Anh còn nói!

"Còn có chuyện gì?" Cô gằn giọng, hơi chút tức giận, vốn đầu cô đang đau nhức như búa bổ, còn tiếp tục cách nói chuyện này, cô sẽ không thể làm việc được!

"Lần này là chuyện công việc, em giúp anh xử lý đống tài liệu này đi, đối tác bên Tân Hải đang yêu cầu hồ sơ đầu tư!" Anh trở về bàn làm việc, đem tài liệu đưa cho cô.

Nhan Như Y đưa tay nhận tài liệu."Dạ, Hoắc tổng nếu như không còn chuyện khác, tôi đi ra ngoài trước!"

Anh gật đầu một cái!

Cô bước nhanh ra khỏi phòng làm việc của Phó tổng, hoàn hảo lúc cô đi ra, thư ký vẫn chưa trở lại. Bằng không đến lúc đó, thật không biết giải thích như thế nào, tại sao cửa sẽ khóa trái, cô làm gì trong phòng phó tổng lâu như vậy?

Đến lúc đó cô dù trăm miệng cũng không thể phân minh được thị phi!

Anh đưa cho cô một tập tài liệu rất dày, thời gian còn lại của buổi sáng, cô bận bù đầu bù cổ. Cho đến buổi trưa vì cả đêm không ngủ, tinh lực của cô bị bào mòn, ăn xong bữa trưa, cô ra khỏi công ty, đến tiệm thuốc!

Cô vừa đẩy cửa bước vào, một người nữa cũng song song bước theo cô!

"Chào,thật đúng dịp, trợ lý Nhan!"

Âm thanh trong trẻo như tiếng chuông vang lên bên tai Như Y, cô quay qua, một cô gái đang diện bộ quần áo đơn giản, màu sáng, Sở Tinh Nhiễm, kinh ngạc nói."Sở tiểu thư, cô khỏe chứ!"

"Ha ha, trợ lý Nhan cũng tới mua thuốc à?" Sở Tinh Nhiễm ngọt ngào hỏi!

Nhan Như Y đẩy rộng cửa để Sở Tinh Nhiễm cùng vào, mình theo ở phía sau."Đúng vậy, ngày hôm qua tôi dầm mưa, có chút không thoải mái, nên đến mua thuốc. Còn cô? Cô không khỏe chỗ nào sao?"

"A, không phải, tôi bình thường, chỉ mua ít thuốc thông thường thôi!" Sở Tinh Nhiễm liên tiếp khoát tay!

Nhan Như Y đi tới khu vực bày bán thuốc giảm đau!

Lấy đủ thuốc mình cần, cô xếp hàng trả tiền, thoáng thấy Sở Tinh Nhiễm đang chọn đứng ở khu vực bày bán thuốc ngừa thai ——

********************************************

Đột nhiên, lòng Nhan Như Y trầm xuống, người thoáng chao đảo tựa hồ cô đang di chuyển bằng cáp treo!

Cô nghĩ đến Hoắc Doãn Văn nồng nhiệt với vị hôn thê trên giường, chuyện này cô hiểu rõ, nhưng không ngừng đau nhói như bị vết dao khắc mạnh vào da thịt, không có biện pháp chịu đựng!

Đầy trong đầu cô là hình ảnh đầm ấm giữa Hoắc Doãn Văn và Sở Tinh Nhiễm. Anh ân cần với cô ấy, cũng như đối xử với mình sao? Anh dùng lưỡi âu yếm từng tấc da thịt cô ấy, cả những nơi tư mật cũng không bỏ qua, rồi anh cũng sẽ tiến vào trong thân thể của cô ấy. . . . . .

Còn nữa… nhưng côc không dám nghĩ tiếp. Cô lịm đi đến tê tâm liệt phế, cảm thấy ghen tức sôi trào, thậm chí còn muốn hung hăng đánh anh một trận!

Nhưng ~ cô có tư cách gì !

Lúc cô đang hồn bay phách lạc, Sở Tinh Nhiễm đã chọn xong thuốc và xếp hàng sau lưng cô, chờ trả tiền!

"Thì ra, Sở tiểu thư tới mua thuốc tránh thai?" Cô buột miệng. Sau đó, cô mới phục hồi tinh thần, vội vàng xin lỗi."Thật xin lỗi, Sở tiểu thư, xấu hổ quá, tôi ——"

Quả nhiên là người lớn lên ở nước ngoài, Sở Tinh Nhiễm cũng không cảm thấy ngượng ngùng, bình thường. "Không sao, ha ha, ngày hôm qua cùng ở chung một chỗ, vội vàng nên quên mất, vừa vặn xuống xe, nhìn thấy tiệm thuốc, nên tôi đến mua một hộp!"

Sở Tinh Nhiễm để cô nhìn qua tên thuốc."Đây là dược sĩ giới thiệu, tôi chưa mua hiệu này bao giờ. Cô thấy sao?"

Lời này hỏi Nhan Như Y, nơi này không thể so với nước ngoài, cô cũng chưa kết hôn, tại sao người đối diện có thể hỏi cô thuốc này có hiệu quả hay không?

"Cái này. . . . . ." Nhan Như Y không biết trả lời như thế nào!

"A, Thật xin lỗi, tôi quên mất, cô còn chưa kết hôn!" Sở Tinh Nhiễm bừng tỉnh, hiểu ra xin lỗi!

"Tôi thấy hay quảng cáo loại thuốc ngừa thai này, chắc không tệ lắm!" Như Y trả lời qua loa.

"Tốt!" Nét mặt Sở Tinh Nhiễm buông lỏng, sau đó oán trách một câu."Phương diện này của người kia luôn rất lợi hại, làm cho người ta không chịu nổi, tôi thật sự lo lắng ——"

Những lời này quá rõ ràng, làm đau nhói lòng Nhan Như Y!

Nàng làm sao không biết Hoắc Doãn Văn ở trên giường có bao nhiêu lợi hại, bao nhiêu dũng mãnh, nhưng cô không muốn nghe đến điều này từ miệng người phụ nữ khác!

Cũng may, đến phiên Nhan Như Y trả tiền, cô vội vàng thanh toán, sau đó gật đầu chào tạm biệt Sở Tinh Nhiễm, đi lấy thuốc.

Rồi, cô giống như chạy trốn, chạy ra khỏi tiệm thuốc, hối hả về công ty!

Đau lòng muốn chết, cô quên cả uống thuốc giảm đau, vùi đầu vào đống tài liệu, ngồi lì tại chỗ cho đến khi tan việc, đầu cô cũng không ngẩng đầu lên nhìn ai, chăm chăm phiên dịch tài liệu!

Hơn nữa, hiệu quả công việc của cô vào cuối ngày đạt rất cao, toàn bộ tài liệu thật dầy, cô đã giải quyết trước khi chuông reo tan tầm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.