Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 128: Chương 128: Tìm cách bảo hiểm




"Cả bàn tiệc toàn thức ăn ngoan, cũng không còn thèm ăn. Nhiều tiền như vậy, có tác dụng gì chứ?" Vốn lời nói thầm trong lòng, Nhan Như Y không để ý buộc miệng hỏi.

"Thật xin lỗi ——" câu hỏi vừa thốt ra, cô vội vàng xin lỗi, cô lại đề cập đến đề tài mẫn cảm.

Hoắc Doãn Văn buông đũa xuống, kéo tay cô nắm thật chặt."Như Y ——"

Cô vội vàng khoát tay."Anh không cần phải nói, em hiểu mà!"

Anh càng nắm chặt tay cô, nói: "Có thể thừa kế tập đoàn Hằng Viễn là nguyện vọng của anh, dù thế nào anh cũng phải hoàn thành sứ mạng này. Nhưng, cùng em ở chung một chỗ cũng là tâm nguyện của anh, hơn nữa. . . . . . anh không muốn cứ như vậy buông tha em ra ! Cho nên, xin em cho anh một ít thời gian, anh nhất định sẽ thu xếp êm đẹp để đến cùng em!"

Đề tài này quá nặng nề rồi, cô không có cách nào tiếp tục đáp lại."Giữa chúng ta đừng nói đến những điều này, có được không anh ? Không cần nói tương lai, cái gì cũng không muốn nói!"

Cô không biết tương lai sẽ như thế nào, hơn nữa cô cũng không muốn khiến cho mình chờ đợi quá nhiều vào cuộc tình này. Càng chờ đợi, càng khát khao muốn có nhiều hơn, cô sợ mình sẽ giống như nhiều cô nhân tình nhân ngãi khác, sẽ bắt đầu nghĩ đến tiền bạc, làm mình làm mẩy, phá hoại cuộc hôn nhân của anh. . . . . . Đến cuối cùng, cô sợ rằng anh chán ghét, sau đó đưa cho cô một khoản tiền, rồi vứt bỏ trong khi bản thân đã biến thành một cô gái hư hỏng bởi cám dỗ vật chất!

Như vậy, sau này cô sẽ sống như thế nào với con mắt người đời?

Cô đưa tay lên, vuốt ve những vết nhíu hằn sâu trên trán anh."Không cần vì chuyện của em mà phiền lòng? Em hi vọng mình sẽ mang vui vẻ đến cho anh đấy!"

"Có em ở đây, anh thật sự vô cùng vui vẻ!" Anh tận hưởng những cái vuốt ve của cô trên khắp khuôn mặt mình. Anh rất ưa thích những động tác mềm như nhung này của cô.

"Nguyện ý kể cho em nghe chuyện ngày còn nhỏ của anh chứ?" Cô vẫn luôn tò mò, anh đã lớn lên như thế nào, mà rèn giũa bản thân đến kín kẽ, thành thục như thế, làm cho người khác đau lòng!

Hoắc Doãn Văn nghiêm túc suy tư, cặp mắt đẹp thâm thúy chuyển thành u ám. Rất rõ ràng, anh không vui.

"Nếu như anh không muốn nói, không cần nói!" Cô vội vàng nói.

"Anh đang suy nghĩ, nên bắt đầu nói từ đâu!" Hoắc Doãn Văn lắc đầu một cái, hôn dịu dàng vào lòng bàn tay cô."Mẹ của anh là bà hai, họ Nhậm. . . . . . Em chắc đã biết?"

Ở Hằng Viễn, dù là người chỉ chuyên tâm công việc, nhưng cô cũng biết chút ít về anh. Cô gật đầu một cái."Nghe người ta nói qua. Vậy nói từ mẹ anh nhé? Em rất tò mò về dì ấy, cũng là đồng hương Tứ Xuyên!" .

Cô muốn biết rõ mẹ anh là người như thế nào, sao lại sinh anh ra ưu tú như vậy.

"Bà ấy là người phụ nữ rất có năng lực. Đừng nghĩ bà ấy là người vợ thứ hai mà coi thường, từ khi tập đoàn Hằng Viễn thành lập đến khi phát triển đến tầm vóc này, bà ấy đã bỏ ra rất nhiều. Tài sản của Hằng Viễn, hơn phân nửa là do mẹ anh liều mạng mang đến. . . . . ."

Anh nói vậy khiến Nhan Như Y có chút ngoài ý muốn, cô vẫn cho rằng mẹ của Hoắc Doãn Văn là người phụ nữ chạy theo đồng tiền, phá hoại gia cang của người khác, sau đó mới lên làm vợ tổng giám đốc!

Thì ra không phải như thế!

Chỉ là có thể nhìn ra, Hoắc Doãn Văn cũng rất có năng lực, nhất định di truyền từ mẹ.

"Mẹ anh thật ra là một nữ trí thức, rất thông minh, mặc dù trải qua một khoảng thời gian không được đi học, bà vẫn len lén đọc sách, một mực tự học. Cho nên khi khôi phục thi tốt nghiệp trung học, bà thuận lợi thi đậu vào đại học, trở thành nhóm nữ sĩ đầu tiên sau cuộc cải cách văn hóa đậu đại học, hơn nữa thi vào chính là trở thành giáo viên!"

"Rất lợi hại!" Cô tán thưởng một câu."Cha mẹ em cũng thuộc nhóm sinh viên đầu tiên đậu đại học sau khi khôi phục thi tốt nghiệp trung học, bọn họ cũng thi vào ngành sư phạm."

Hoắc Doãn Văn dùng sức xoa tóc cô."Thì ra, nhà em cũng theo nghề giáo!"

Cô nhún vai một cái, cũng không ngượng ngùng, rất cầu thị."Lúc ấy, cha không muốn em thi vào ĐH ở thành phố S, nhưng cha mẹ còn gánh nặng học chí cho em trai và em gái, nên em muốn giảm bớt khoảng đóng học phí đại học. Nếu không, với sức học của em, vào Thanh Hoa nhất định không có vấn đề gì!"

"Anh tin!" Anh vỗ lưng cô. Điểm này anh đương nhiên biết rõ vô cùng.

Cô cười, hỏi tiếp."Mẹ anh học chuyên ngành giảng dạy về thương mại sao?"

"Đúng vậy!" Hoắc Doãn Văn gật đầu một cái, sau lại bổ sung một câu."Thật ra, trước kia gia đình bên ngoại anh là nhà buôn bán, hơn nữa danh tiếng vẫn còn rất lớn!"

"Mẹ anh học ở trong trường học vô cùng xuất sắc và nổi tiếng, vô luận là bài vở chuyên ngành, hay là các hoạt động ngoại khóa như diễn đàn hoặc ca múa, cho nên khi còn ở đại học, dù trốn cỡ nào (Phong Mang Tất Lộ : cây kim trong bọc có ngày cũng lòi ra) cũng trở thành tiêu điểm hâm mộ!"

Nhan Như Y có thể tưởng tượng ra người phụ nữ xuất chúng đó, vô luận làm chuyện gì cũng đều có thể làm tốt nhất."Chắc thời đi học, dì được nhiều người theo đuổi lắm?"

"Hẳn là như vậy!" Hoắc Doãn Văn cũng suy đoán, hình như cũng không hiểu rõ ràng lắm."Hình như, mẹ anh từng có người yêu… Sau vì mẹ chọn ở lại thành phố B, nên họ chia tay nhau!"

"A, thực tế, trước khi tốt nghiệp ai chẳng trải qua chuyện này chứ ——" thấy anh cởi mở, cô liền tò mò hỏi tiếp."Sau đó, dì liền chuyển qua làm kinh doanh sao?"

Vậy có phải bà nhất định là khởi nghiệp không, vì thời đó, dân kinh doanh cũng hiếm lắm?

"Không có —— mẹ anh được thầy hướng dẫn tiến cử, vào làm việc ở cơ quan quản lý

đầu tư thương mại ——"

"A ——" Nhan Như Y giật mình, nếu quả như có thực lực, mẹ anh tìm được địa vị trong cơ quan nhà nước như vậy ắt cũng không khó lắm!

"Sau đó quen biết cha anh ——"

"Hai người họ yêu nhau!"

Hoắc Doãn Văn im lặng mấy giây, mới lên tiếng."Phải! Khi đó cha anh đang gầy dựng công ty, mẹ anh dễ dàng hỗ trợ trong công việc vận động hỗ trợ, hơn nữa bà thật sự là một người phụ nữ lợi hại, bất cứ đầu tư cái gì hạng mục, cũng không chịu tổn thất đến bồi thường ! Từ từ tiền bạc trong công ty cũng nhiều hơn, hạng mục kinh doanh cũng đa dạng hơn!"

"Lúc đó, dì vẫn làm trong cơ quan này sao?"

"Không, bởi vì trở thành kẻ thứ ba phá hoại gia cang người khác, kèm theo nhiều chuyện lặt vặt khác, nên bà từ chức, sau đó về Hằng Viễn, dốc tâm dốc sức vì công việc kinh doanh ——"

"Nói như vậy, không có dì cũng sẽ không có Hằng Viễn hôm nay!" Cô cảm thán.

Hoắc Doãn Văn gật đầu một cái, bận tâm."Cho nên, anh cũng vậy, không phải bởi vì tiền, mới nhất định nắm được quyền thừa kế Hằng Viễn, mà nơi này do mẹ anh dành rất nhiều tâm huyết, anh không thể để cho người khác ngồi không hưởng thụ!"

Hoá ra là như vậy, cô hiểu!

Hoắc Doãn Văn nhìn chằm chằm cô, lần nữa nắm chặt tay của cô."Như Y, em có thể hiểu anh muốn nói gì sao? Hiểu được vì sao anh . . . . . nhất định phải nắm giữ bằng mọi giá?"

"Em hiểu, em hiểu!" Suy ngẫm một chút, mẹ anh đã ngậm đắng nuốt cay, xây dựng nên một thành trì, bị người khác ngồi mát ăn bát vàng, tư vị trong anh thật sự không dễ chịu gì.

"Anh không phải thật sự muốn mình giàu có, vô luận bao nhiêu tiền, cũng vô nghĩa nếu anh không giữ được ngươi quan trọng!"

"Cám ơn —— cám ơn ——" Trên thế gian này, có thể có một người đàn ông yêu cô đến như vậy, cô đã rất vinh hạnh!

"Cho nên xin em cho anh thêm thời gian, anh nhất định, nhất định sẽ hỏi cưới em!" Anh thề thốt.

Nhan Như Y nhìn thật sâu vào mắt anh, không gật cũng chẳng lắc đầu. Chuyện sau này, ai có thể nói được điều gì sẽ xảy ra ! Cô không muốn tạo ra bất cứ một gánh nặng tâm lý cùng áp lực cho anh!

*************************************

Mặc dù anh bình thường đối với cô rất đỗi dịu dàng, nhưng ở trên giường, anh thật sự là một con sói lòng tham không đáy, một con sư tử điên tràn đầy bạo lực!

Mỗi lần yêu nhau, anh đều đem cô dằn xé thành nhiều mảnh nhỏ, mới tạm hài lòng buông tha cô!

Cho nên hôm nay anh lại ôm cô lên giường, cô rất kinh nghiệm chống cự."Đừng, anh chờ một chút ——"

Cô đẩy tay anh ra, khó nhọc giữa cơ thể anh và nệm giường, trườn ra ngoài, lục lọi một hồi trong túi xách của mình!

"Em đang tìm cái gì?" Giọng điệu anh nôn nóng, lửa dục không nhịn được!

"Ừ, cái này ——" Sờ soạng một hồi lâu, Nhan Như Y lôi một cái hộp ra, đưa cho anh!"Cho anh!"

Hoắc Doãn Văn bị ép buộc nhận lấy đồ, ngay sau đó vẻ mặt biến đổi, rất không tình nguyện. "Em cho anh thứ này làm gì?"

"Chẳng lẽ anh còn không hiểu?" Cô mở to hai mắt hỏi ngược lại anh. Hừ, cô không tin anh không hiểu đây? Một người đàn ông phong lưu như anh, sao lại không hiểu chuyện này!

"Anh đối với em, không muốn sử dụng cái này!" Anh chán ghét, ném bỏ hộp áo mưa cô vừa đưa.

Nhan Như Y vội vàng nhặt trở lại. "Cái này phải dùng, nếu không, em sẽ mang thai, anh không muốn em sẽ mang thai chứ?"

Hiện tại, anh tình nguyện làm cho cô mang thai. Nếu như giữa bọn họ thật sự có một đứa bé, nhất định cô sẽ không dễ dàng rời bỏ anh ra đi. Anh luôn phập phồng lo lắng bất cứ lúc nào cô cũng có thể chạy trốn khỏi anh."Tóm lại, anh sẽ không sử dụng!"

"Tại sao?" Cô hỏi tới. Cô thật không hiểu người đàn ông này, cô không phải lo cho anh sao? Cũng không phải là cự tuyệt anh yêu cô, sao anh lại không chịu phối hợp một chút!

"Không thích, lý do đó được không?" Anh trả lời, rất bá đạo!

Đây là người đàn ông từ trước đến nay luôn có vẻ ngoài dịu dàng, hiểu lễ nghĩa, hóa ra chỉ là ngụy trang, thật ra khi yêu đương đều trở thành một bạo quân phách lối!

"Dĩ nhiên không thể" Thấy anh không chịu khuất phục, cô làm mặt lạnh."Anh có thể lựa chọn không mang. Vậy, anh cũng đừng nghĩ đụng vào người em, đưa em về!"

Cô cầm quần áo lên, chuẩn bị đi vào phòng tắm để sửa soạn lại!

Thiệt là vịt chết còn mạnh miệng, Hoắc Doãn Văn bước một bước dài xông lên phía trước, bắt được cô."Em đã bị bắt rồi, anh sẽ khiến em không có cơ hội toàn thân rút lui an toàn đâu, cho nên, em cũng không cần uổng phí hơi sức. Hơi sức nên góp xuống, tập trung ở chỗ nên dùng ——"

Lời nói anh mập mờ, mang theo hơi thở nóng rực, thổi vào bên tai cô. Lòng Nhan Như Y như bị nhéo từng cái một!

Lưng của cô dính chặt vào lồng ngực của anh, mặc anh nhốt mình vào lòng."Nhưng, nếu như anh không phải mang mũ, em rất dễ dàng mang thai. Mà em không muốn dùng quá nhiều thuốc tránh thai, anh biết không? Uống thuốc tránh thai nhiều đối với cơ thể phụ nữ không tốt!"

"Vậy em cũng không cần uống thuốc ——"

"Vậy anh chỉ có thể mang mũ ——"

Anh thật sự là hết sức không muốn."Hôm nay hẳn là thời kỳ an toàn của em, đúng không?"

"Không phải!" Thật ra cô cũng không rõ, vì cô không tính toán kỹ.

Hoắc Doãn Văn không thể làm gì khác hơn là thần phục."Vậy cũng tốt!" Thật ra anh không thích mang mũ, khi yêu cô! Nhiều năm qua đi như vậy, cô là người phụ nữ duy nhất anh không muốn sử dụng tránh thai.

"Ha ha ——" Cô thắng lợi cười một tiếng.

"Chỉ là, em phải đeo lên cho anh, anh sẽ không tự mình mang vào!"

"Anh muốn ăn vạ!" Cô dùng cùi chỏ đánh nhẹ vào lồng ngực anh, tức giận xoay người, đối mặt anh."Anh đừng làm ra vẻ không biết sử dụng ! Đánh chết em, em cũng không tin. Sợ rằng, bây giờ đến con nít mười mấy tuổi đều rành, anh làm sao có thể không biết?"

Nhược trí sao?

Hoắc Doãn Văn lật tay, vòng qua lưng cô, kéo cô dán sát vào cơ thể anh.

Thân thể tiếp xúc nhau, tay anh đã xuyên qua vạt áo, chạm vào da thịt ấm áp của cô!

Nhận lại những xúc cảm hấp dẫn, Nhan Như Y cười duyên không ngừng, môi dẫu lên không ngớt."Ghét. . . . . ."

"Em cũng không cần mang cho anh? Dĩ nhiên không mang tốt hơn, thật ra anh thích cảm giác thân mật với em không có gì ngăn cách!" Anh kề tai cô, thì thầm."Cách một tầng áo mưa, cảm giác luôn lạnh lẽo, không tốt!"

Nhan Như Y ngoi lên từ trong khuỷu tay anh, vươn người nhặt hộp giấy lên, sau đó giật bao ny lon ra, lấy một bao mỏng bên trong ra!

Nhìn chiếc bao trong tay cô trơn mượt, trong suốt, Hoắc Doãn Văn không nhịn được

nuốt nước miếng một cái, hầu kết giữa cổ tán loạn lên xuống khong ngừng.

Ánh mắt của anh bởi vì khát tình đang náo loạn đòi giải phóng bên trong cơ thể, ánh mắt nhìn càng trở nên tĩnh mịch, giống như bầu trời đêm đen tối thỉnh thoảng lóe sáng lại sâu thẳm!

Anh liếm liếm đôi môi, chờ cô một bước lại một bước đến gần ——

******************************************

Đây là lần đầu tiên Nhan Như Y cầm thứ này, đôi tay cô run rẩy, tâm càng thêm bấn loạn. Cô đi tới bên cạnh anh, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Kéo vạt áo tắm của anh ra!

Trong nháy mắt, vũ khí giết người của anh kiêu ngạo nhảy bật ra ngoài, ‘ mắt ’ đối diện mặt cô, thậm chí ‘ trong đôi mắt ’ còn chảy ra ‘ nước mắt ’óng ánh trong suốt!

Cô nghi ngờ ngẩng đầu lên, theo dõi anh."Anh đi tiểu sao?"

Anh nín cười nhìn chằm chằm cô. Thật không biết cô cố ý, hay là hỏi thật!

"Nếu như anh có nhu cầu, phải đi nhanh đi, chớ không đến lúc đó, lãng phí một cái mũ bảo vệ rồi… Tựa như đêm qua, anh làm em nơi đó ướt đẫm, . . . . . . Em quả thực mất hết cả mặt mũi rồi !

"Ha ha ——" Anh không đứng đắn cười nghiêng ngả."Thật ra, nếu như có thể tè ra quần, cũng là một loại tình thú, vậy anh cũng làm em như tối hôm qua nhé ——"

"Đừng nói nữa!" Cô vội vàng đưa tay che miệng anh lại!

"Đến đây đi, mang vào cho anh đi!" Anh đã đợi không kịp!

"Anh thật không có đi tiểu sao?" Cô vẫn chưa tin hỏi lại.

Anh cúi thấp mặt nhìn cô, ở bên tai cô nói."Đi tiểu thật không có, chỉ là —— tích góp từng tí một con cháu để dành thật nhiều thật nhiều ——"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.