"Thị trường tập đoàn Đường Thịnh hôm nay có trị giá đạt tới điểm cao nhất trong lịch sử, so với năm năm trước thì gấp năm lần!"
"Tài sản đạt 350 tỷ."
"Nhưng, từ bây giờ tập đoàn Đường Thịnh sẽ không còn tiến hành bất kỳ hoạt động thương nghiệp nào!"
"Tôi lấy thân phận chủ tịch tập đoàn cùng chủ tịch hội đồng quản trị của Đường Thịnh, ở đây tuyên bố, tất cả tài sản mà tập đoàn Đường Thịnh đang sở hữu bao gồm cả vô hình và hữu hình toàn bộ dùng cho việc thành lập quỹ ngân sách ‘Thủy Tinh”."
"Quỹ ngân sách này ngày sau chủ yếu dùng ở các phương diện y học cùng giáo dục, triển khai ngân sách này không phải do mưu cầu lợi nhuận tính quyên góp mà hoạt động, mặt khác nó phục vụ đối tượng chủ yếu là những người bị tai nạn xe cộ ngoài ý muốn hay những người bất hạnh, đặc biệt là trẻ em”
"Mục đích là cải thiện đời sống, cùng phát triển, mọi người đều khỏe mạnh!”.
. . . . . .
Kế tiếp Đường Húc Nghiêu nói cái gì, Hạ Hải Dụ hoàn toàn không có nghe thấy, cô đứng lên, bước chân lảo đảo chạy ra phòng khách, lần nữa đi vào thư phòng, làm lại những bước mà Thủy Tinh làm trước đó, thuận lợi lấy được văn kiện kia.
Mở túi giấy ra, lấy tài liệu bên trong ra, thật dầy, có chừng mấy chục tiểu phần, mỗi một phần đều đơn độc đóng sách, có độc lập ngoài mặt đều trích yếu, mỗi một phần, đều là tài liệu công ty chi nhánh của tập đoàn Đường Thịnh trải rộng các nơi trên thế giới, nội dung tường tận viết những hoạch định của công ty chi nhánh, chỗ ghi tên sớm nhất là ngày này năm năm trước, trễ nhất chính là một tuần trước.
Đây chính là việc mà anh làm trong năm năm này, năm năm trước anh trở về nước liền quyết định rồi, anh dùng cả tập đoàn Đường Thịnh để bồi thường cho cái chết của cha mẹ cô, hơn nữa, anh còn dùng phương thức từ thiện, biến chiến tranh thành hòa bình, khiến bi kịch lần thứ nhất kết thúc đồng thời cũng tránh cho người ta giẫm lên vết xe đổ.
Anh thật khờ!
Năm năm, cư nhiên một chữ anh cũng không nói với cô!
Nước mắt, không thể ức chế chảy ra, Hạ Hải Dụ đến hơi sức cũng không có khóc lớn tiếng, tất cả hơi sức của cô đều vì yêu anh mà bị rút sạch rồi, cuộc sống sau này, chỉ có ở cùng anh, cô mới có dũng khí mà hô hấp.
Có lẽ, tình yêu không có vĩnh viễn, dài mấy cũng đi không hết đau khổ tình trường.
Bên cạnh năm tháng đã qua, những kỷ niệm xinh đẹp, yêu đau khổ, đều bị bốn mùa chôn vùi, một đi không trở lại.
Chỉ còn lại có hoang vu, đoàn tụ sum vầy, một đường đi theo, cuối cùng không hối tiếc.
Sau đó, Hạ Hải Dụ không xem TV, cũng không quan tâm bất kỳ tin tức gì bên ngoài, chỉ là lẳng lặng cùng với con gái, cho đến trời tối.
Nửa đêm, cô chợt tỉnh lại, theo bản năng nhìn bên cạnh, Thủy Tinh đang ngủ ngọt ngào, mà giường một bên kia, là trống không.
Lòng, chợt trầm xuống, anh vẫn chưa về, hay là vẫn phải ứng phó với truyền thông!
Anh nhất định rất bận, mệt chết đi, có lẽ cả ngày cũng không ăn gì, có lẽ ngay cả nước cũng không có uống!
Đứa ngốc!
Đại ngốc!
Không tự chủ, nước mắt lại một lần im lặng làm ướt gối.
Sáng sớm, Hạ Hải Dụ đang trong yên tĩnh dần dân tỉnh lại, đầu đau muốn nứt.
Mắt rất đau, cô giơ tay lên vuốt vuốt, tầm mắt trở nên mơ hồ, không rõ ràng, sau đó, cô nhìn thấy trên tủ đầu giường, có một hình như móng tay nhỏ hình trái tim.
Vỏ sò!
Hình vỏ sò trái tim!
Năm năm trước ở Maldives, cô đã từng đã nhặt được một vỏ sò hình trái tim như vậy, nhưng ở trước mắt này, hiển nhiên là một con khác!
Thể tích ít hơn, màu sắc càng tươi hơn, bề ngoài bóng loáng, hình dáng hoàn mỹ.
Tủ đầu giường màu trắng, như là bạch sa trải thành bãi biển, mà vỏ sò hình trái tim, lại như một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Cô cầm vỏ sò lên, màu đỏ xinh đẹp phía dưới, nhiều hoa văn hỗn loạn, cùng nhau, như vận mệnh luân hồi, làm cho hốc mắt cô lần nữa dâng lên.
Khi một người đàn ông đem chính lòng của mình dâng lên, vấn đề gì cũng đều không là vấn đề nữa!
Cô đưa vỏ sò đến bên môi, nhẹ nhàng hôn xuống.
Mỉm cười từ tận đáy mắt.
"Mẹ! Mẹ!Mẹ rời giường nhanh lên!" Cửa, bỗng chốc bị người từ bên ngoài mở ra, Hạ Thủy Tinh giống như một viên đạn tiểu pháo bắn ra chạy như bay tới đây.
Hạ Hải Dụ giang hai cánh tay nghênh đón con gái, sau đó đem thân thể nhỏ bé mềm mại của cô bé ôm vào trong ngực.
"Thủy Tinh, hôm nay sao con thức dậy sớm như vậy? !"
"Bởi vì. . . . . ." Lời còn chưa dứt, Hạ Thủy Tinh mắt tinh phát hiện con sò nhỏ trong tay Hạ Hải Dụ.
Kinh hô lên một tiếng, tiểu gia hỏa lộ ra vẻ mặt không thể tin được, cô nghe mẹ kể câu chuyện xưa về vỏ sò, cũng đã nhìn thấy cái vỏ sò mà mẹ nhặt được, thế nhưng tại sao lại có cái thứ hai rồi? !
Nếu như nói người thứ nhất nhặt được là tình cờ, như vậy người thứ hai nhặt được nhất định là cố ý tìm!
"Mẹ! Đây là mẹ nhặt sao? !Mẹ thật là ngốc! Mẹ nhìn xem, một cái nhỏ như thật khó coi! Mẹ, nếu mẹ thích loại vỏ sò này, Thủy Tinh giúp mẹ đi lấy một đống lớn ! Tùy tiện tìm mấy con sò lớn, rồi nhuộm màu là tốt nha! Màu sắc khẳng định so với con này xinh đẹp gấp trăm lần! Còn có, cái gì hình trái tim, hình thoi, hình bầu dục, hình tam giác, muốn hình gì cũng có thể! Mẹ, về sau mẹ không phải ngốc như vậy rồi ! Việc này chỉ có ngu ngốc mới có thể làm”!
". . . . . ." Mặt của Hạ Hải Dụ tối đen, im lặng.
Chợt, cửa có tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn, Đường Húc Nghiêu vẻ mặt phức tạp đứng ở cửa, ánh mắt nhìn về phía con gái đông cứng lại, trước nay chưa từng có"Tức giận" !
Hạ Thủy Tinh nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy ba yêu quý, vội vàng chạy tới, làm nũng, "Ba! Sáng sớm tốt lành!"
Đường Húc Nghiêu không giống ngày thường ôm hôn cô bé chỉ "Ừ" một tiếng, sau đó nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.
"Thủy Tinh, hôm nay ba không thể dẫn con đi khu vui chơi rồi."
"Tại sao? ! Vé của chúng ta đã mua rồi mà!"
"A, vé vứt đi rồi, cho nên không đi được."
". . . . . ." Mặt Hạ Thủy Tinh lập tức biến thành hình dạng quả khổ qua.
"Ngoan, chúng ta lần sau lại đi chơi!" Đường Húc Nghiêu vuốt vuốt đầu nhỏ của con gái, nhỏ giọng an ủi.
"Ô. . . . . ." Hạ Thủy Tinh vẻ mặt đưa đám, ủ rũ cúi đầu đi ra khỏi phòng, thật thất vọng ! Thật đáng ghét!
Mà Hạ Hải Dụ ở trên giường, nhìn bóng dáng con gái trong nháy mắt biến mất, chợt cười thật to.
Con gái ngoan, là con tự làm tự chịu, ai kêu con nói ba là ngốc đây? !
"Cười đã chưa? !" Anh chợt lại gần, âm thanh khàn khàn.