Hạ Hải Dụ vừa mới thở phào một cái, nhưng mà sau một câu nói của Hạ Thủy Tinh cô lập tức trợn tròn mắt.
"Mẹ, mẹ cùng ba sẽ kết hôn sao? !"
Kết hôn? !
Sắc mặt Hạ Hải Dụ đột nhiên cứng đờ “ Thủy Tinh rất muốn ba mẹ kết hôn sao”
"Ừ!"
Nhìn con gái nghêm túc gật đầu như vậy, lòng của Hạ Hải Dụ bắt đầu rối rắm, xem ra cô không nghĩ nhiều, Thủy Tinh vẫn rất để ý!
"Thủy Tinh. . . . . . Nếu như ba mẹ không thể kết hôn, có phải con sẽ rất khổ sở sao? !"
"Vậy cũng không đến nỗi, chúng ta bây giờ đều là người một nhà, chỉ là. . . . . . Có một chút tiếc nuối thôi! Bố mẹ không kết hôn, vậy con cũng không có cơ hội làm hoa đồng rồi !"
"Con là vì làm hoa đồng mới muốn ba mẹ kết hôn hay sao? !"
"Đúng ạ!" Hạ Thủy Tinh nâng một quyển tạp chí lên, lật một tờ, ngón tay trắng noãn gật một cái, "Mẹ, mẹ xem, cái váy này rất đẹp đó, con vốn là muốn đợi đến lúc mẹ cùng ba kết hôn, con làm hoa đồng, vậy là có thể mặc cái này rồi !"
Trên trán Hạ Hải Dụ xuất hiện ba vạch đen, "Cho nên. . . . . . Mục đích thực sự của con là vì mặc cái váy này? !"
"Đúng!"
". . . . . ." Hạ Hải Dụ nhất thời hỏng mất.
Tại sao con gái của cô luôn có suy nghĩ kỳ quái như thế? !
Trong đầu cô bé rốt cuộc chứa cái gì? !
Cô làm mẹ mà không biết ý nghĩ của con, thật thất bại!
Hạ Thủy Tinh trừng mắt nhìn, đem tạp chí khép lại, tựa như an ủi vỗ vỗ bả vai mẹ, "Không quan trọng mà mẹ, con có thể làm hoa đồng cho chú Thiệu Hành và dì Tiểu Tiểu, vậy là có thể mặc cái váy này rồi”.
Hạ Hải Dụ khóe miệng co giật, rốt cuộc là cô nên cao hơn hứng hay khổ sở? !
"Thủy Tinh!" Ngoài cửa, Đường Húc Nghiêu chợt lên tiếng.
"Ba!" Hạ Thủy Tinh nghiêng đầu sang chỗ khác, nụ cười thật to.
Đường Húc Nghiêu đi tới, ôm cô bé lên, cưng chiều nói, "Thủy Tinh muốn mặc cái váy đó có phải không, ba đồng ý với con, nguyện vọng của con rất nhanh có thể thực hiện, ba mẹ sẽ kết hôn, con sẽ làm tiểu hoa đồng của chúng ta”.
"Vạn tuế!" Hạ Thủy Tinh hoan hô, ôm cổ của Đường Húc Nghiêu hôn tới tấp.
". . . . . ." Hạ Hải Dụ giật mình, không thể phủ nhận, tâm của cô vì câu nói của anh mà trở nên rung động, nhưng giữa bọn họ còn có vấn đề đã năm năm chưa giải quyết, chẳng lẽ bây giờ có thể sao? !
Bộ dáng của anh không giống nói giỡn, nếu như không chắc chắn anh sẽ không cam kết với con gái.
Rốt cuộc. . . . . . Tình huống là như thế nào? !
Anh cái gì cũng đều không nói với cô? !
Trong đầu liên tiếp dấu chấm hỏi, Hạ Hải Dụ mờ mịt nhìn Đường Húc Nghiêu xoay người rời đi, anh đi làm.
"Mẹ, mẹ phải làm cô dâu rồi, mẹ đang xấu hổ có phải không? !" Hạ Thủy Tinh đi đến gần, hài hước hỏi.
Miệng nhỏ thở ra khí nóng khiến mặt Hạ Hải Dụ nóng lên, cô vội vã lui về phía sau, "Mẹ không có, con không được nói bậy!"
"Con không nói bậy !" Hạ Thủy Tinh che cái miệng nhỏ nhắn cười trộm, "Con xem trong phim truyền hình đều diễn như vậy, cô dâu trước khi kết hôn đều ngẩn người, và đỏ mặt!"
Hạ Hải Dụ nghiến răng, "Hạ Thủy Tinh, về sau không cho con xem phim truyền hình nữa!"
"Trong phim hoạt hình cũng diễn như vậy đó!"
". . . . . ." Hạ Hải Dụ khẽ thở dài, nỉ non, "Thật ra thì. . . . . . Mẹ có chỗ không nghĩ ra. . . . . . Ba con cũng không nói với mẹ. . . . . ."
"Mẹ có vấn đề gì không nghĩ ra, mẹ có thể nói cho con biết, con thông minh hơn mẹ, con sẽ nghĩ thay mẹ!"
". . . . . ." Thật tri kỷ! Mặc dù trong lời nói còn mang theo chút ý khi dễ cô!.
Ai, chuyện như vậy sao có thể nói với con gái chứ!
Không thể!
Tuyệt đối không thể!
Hạ Hải Dụ lắc đầu một cái.
"Ai , sao mẹ với ba đều giống nhau, đều thần thần bí bí!"
“Con nói cái gì? ! Ba con cũng thần thần bí bí? !"
"Vâng ạ!" Hạ Thủy Tinh kéo tay Hạ Hải Dụ, "Mẹ, mẹ đi theo con!"
"Đi đâu? !"
"Đi xem bí mật của ba!"
Hạ Thủy Tinh kéo Hạ Hải Dụ lên thư phòng lầu hai, mặc dù cửa có mật mã, nhưng mà đối với một người nào đó mà nói, việc này hoàn toàn không vấn đề, tay nhỏ bé soàn soạt soàn soạt nhấn mấy cái, "Rắc rắc" một tiếng, cửa liền mở ra.
Hạ Hải Dụ nhíu nhíu mày, "Thủy Tinh, trộm vào phòng người lớn, thật không tốt!"
Hạ Thủy Tinh bĩu môi, đi thẳng vào.
Thư phòng trước mặt ước chừng khoảng 40m2, bốn vách tường có hai mặt đều đã làm thành giá sách, Hạ Thủy Tinh mang đến một cái ghế đặt trước một kệ sách, rồi leo lên.
Nhìn ra được, động tác của cô bé rất nhuần nhuyễn, đã sớm không phải là lần đầu rồi !
"Thủy Tinh! Con làm cái gì, nhanh xuống đi, rất nguy hiểm. . . . . ." Lời của Hạ Hải Dụ còn chưa nói xong, tay nhỏ bé của Hạ Thủy Tinh đã mò tới một quyển sách, mang nó xuống, sau đó phía đông của giá sách không biết thế nào, "Ồn ào" hạ xuống, chuyển động rồi.
Hạ Hải Dụ ngẩn ngơ, không dám tin, trong thư phòng này thậm chí còn có chỗ che giấu!
“Vèo" Hạ Thủy Tinh lại từ trên ghế nhảy xuống, lôi tay mẹ đi đến phía đông trước mặt, chỉ thấy trong vách tường cất giấu một két bảo hiểm.
Soạt soạt soạt, tay nhỏ bé lại đè, cửa két bảo hiểm lại mở ra.
"Mẹ, cho mẹ xem cái này!" Hạ Thủy Tinh vạch ra một đống lớn gì đó vô giá, trực tiếp mang một phần văn kiện đưa cho Hạ Hải Dụ.
"Đây là cái gì? !"
"Đây chính là bí mật của ba!" Hạ Thủy Tinh kể đầu đuôi phát hiện của mình cho Hạ Hải Dụ, "Mẹ, mấy ngày trước con có nhìn lén thấy ba lấy ra văn kiện này, sau đó ba còn gọi một cuộc điện thoại thần thần bí, nhưng mà nói ngoại ngữ kỳ quái gì ấy, con nghe không hiểu!"
Thần bí như vậy? !
Chân mày Hạ Hải Dụ càng nhíu chặt lại.
"Thủy Tinh, nhìn lén đồ của người khác, là không đúng!"
"Ba không phải là người khác!"
Hạ Hải Dụ lắc đầu, "Không thể!"
Cô kiên định đem văn kiện bỏ vào két bảo hiểm, sau đó lôi con gái ra khỏi thư phòng, nghiêm túc nói, "Thủy Tinh, con làm như vậy thật không tốt, về sau không thể làm chuyện như vậy nữa, biết không? !"
"Mẹ không muốn xem sao? !"
"Muốn. nhưng không thể dùng phương thức này. Thủy Tinh, coi như ba mẹ cưng chiều con, nhưng con cũng không thể tùy hứng làm loạn, biết không? !"
"Được rồi, con hiểu rồi !" Hạ Thủy Tinh ngoan ngoãn gật đầu một cái.
"Ừ, như vậy mới là con gái ngoan của mẹ!" Hạ Hải Dụ cúi đầu, hôn tiểu bảo bối của cô.
Hai mẹ con trở lại phòng khách, mở TV.
"Mẹ! Ba ở trên TV này!"
Trên màn hình, Đường Húc Nghiêu đang trong buổi họp báo, "Hôm nay tôi muốn tuyên bố một quyết định quan trọng. . . . . ."