Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Chương 60: Chương 60: Anh lợi dụng tôi






“Thần Dật” cửa kính ô tô Bugatti chầm chậm hạ xuống, khuôn mặt xinh đẹp của Đường Gia Ngưng đầy vẻ bực tức.

Bước chân Thần Dật bất đắc dĩ dừng lại.

Chậm rãi quay đầu, tuyệt vọng nơi đáy mắt, “Mẹ”

Đường Gia Ngưng có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lạnh lùng nói, “Mẹ vừa mới nói, con xem lời của mẹ như gió thoảng bên tai phải không? Con muốn cha con sau này sống trong ngục tù phải không? Từ nay, con muốn trở thành đứa con trai của người tham ô cả đời phải không? Thần Dật, thân phận của con là vậy, con không có sự lựa chọn nào khác!”

“Mẹ … con chỉ muốn đưa cô ấy về thôi.”

“Không cần thiết! Đứa con gái kia vỗn không thích hợp với con, huống chi giờ đây cô ta đã là người phụ nữ của Đường Húc Nghiêu.”

Thần Dật hơi nhăn mi lại, đối với cách nói: “người phụ nữ của Đường Húc Nghiêu” làm anh thấy phiền não.

“Thần Dật, người đàn ông phải lấy sự nghiệp làm trọng, khi sự nghiệp của con đạt tới đỉnh cao thì muốn người phụ nữ như thế nào mà không được? Lên xe đi, mẹ có hẹn ăn khuya với mấy cổ đông, con phải cư xử có chừng có mực, mỗi bước đi bây giờ sẽ lót đường cho cuộc sống sau này của con, hiểu không?”

Thần Dật vô lực gật đầu, mở cửa lên xe.

Bugatti được lái ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, ngọn đèn rực rỡ trên phố trượt trên cửa kính xe, ánh sáng phản chiếu quang cảnh bốn phía, một đôi tình nhân tay trong tay kề vai bước đi, theo bản năng anh tìm kiếm bóng dáng của Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ.

◎◎◎

Trong căn nhà riêng ở ngoại thành phố

Trong phòng thay đồ, Hạ Hải Dụ mặc quần áo của mình xong, đem bộ quần áo đua xe màu đỏ ném vào Đường Húc Nghiêu, “Trả anh!”

Nói xong, xoay người rời đi.

Đường Húc Nghiêu nhanh như cắt, giữ tay cô lại, “Ôi chao, em tức giận thật?”

Cô quay lại, nâng cằm, “Tức giận thì sao? Tôi vô duyên vô cớ bị người ta kéo đi làm bia đỡ đạn, tôi không nên tức giận sao? Anh không thấy những người ở Đường gia đều coi tôi là họa thủy sao?”

Anh cười ngụy biện, “Họa thủy trước mặt còn có hai chữ, hồng nhan họa thủy, từ xưa dùng để tán dương Đát Kỷ, đó là một tiểu mỹ nhân, vậy cũng là ca ngợi em, sao em vẫn còn tức giận.”

Hạ Hải Dụ âm trầm, tranh cãi cũng vô ích, “Tốt! Coi như tôi nhận điều đó, nhưng tôi không thể vô duyên vô có trở thành công cụ cho anh lợi dụng! Những người có tiền như anh tranh quyền đoạt vị cùng tôi không có liên quan, tôi hiểu anh không thoải mái, nhưng anh không thể lấy tôi đi kích thích mọi người, những người biết chuyện giữa tôi và Thần Dật, cho nên anh muốn kéo tôi đến để khoe khoang, chứng minh cho mọi người Đường thiếu gia không muốn giang sơn mà muốn người đẹp, anh muốn cho mọi người thấy, anh không làm tổng giám đốc, cũng là thương trường không được như ý tình trường đắc ý! Đường Húc Nghiêu, nói cho cùng, anh chính là lợi dụng tôi! Anh là tên khốn kiếp!”

Cô càng nói càng tức, quả thật không muốn nhìn lại anh ta nữa, nhưng cánh tay bị anh giữ chặt, kéo thế nào cũng không thoát ra được, “Đường Húc Nghiêu, tóm lại anh muốn thế nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.