Đường Húc Nghiêu hơi ngẩn ra, từ từ buông lỏng tay.
Đúng vậy, rốt cuộc anh muốn thế nào đây? Chính anh cũng không biết! Tối nay tất cả mọi việc đều xảy ra quá nhanh, khiến anh không kịp suy nghĩ, tất cả mọi hành động đều xuất phát từ bản năng.
Anh cũng không biết được mình bị làm sao, trước màn hình lớn ở quảng trường Thời Đại, lúc anh thấy cô nhìn Thần Dật trên màn hình với vẻ mặt kia, đáy lòng nhất thời nổi lên ghen tỵ dữ dội, ngọn lửa vô hình hừng hực dấy lên!
Vừa nãy ở bãi đỗ xe, anh thấy Thần Dật đứng ở đó với bộ dạng muốn nói lại thôi, khiến anh càng thêm tức giận, cho dù chỉ nhìn thấy cô và Thần Dật đứng ở chung một chỗ thôi, anh đều cảm thấy không thoải mái!
Anh ăn vạ, đuổi theo đòi cô bộ quần áo đua xe, lúc này mới lừa được cô đi cùng với mình, khoảnh khắc kia, anh không cầm được nhếch mép lên, đáy lòng cười trộm.
Giống như hắn hỉ, nộ, ái, ố đều vì cô, này quá kì lạ rồi, quá không bình thường!
Quả thật, vừa nãy cô nói đúng, anh rất tồi tệ, anh muốn lợi dụng cô, lợi dụng thành công làm cho mọi người đều nhìn ra mặt thất bại trong tình cảm của Thần Dật, lợi dụng cô trước mặt Thần Dật để hòa một ván với mình!
Thế nhưng, hòa một ván với anh ta thì có tác dụng gì cơ chứ, anh thật sự cũng không thèm để ý đến vị trí tổng giám đốc kia!
Vậy anh làm thế vì cái gì?!
Vì…..Cô?!
Vì………Ham muốn chiếm hữu!?
Vì……….Thích?!
Vì…………Yêu?!
Hắn điên rồi sao?!
Anh hâm mộ anh trai Khả Dĩ đã tìm được một phần tình yêu không thay đổi được trên cuộc đời này, nhưng đối tượng khiến anh rung động không thể là Hạ Hải Dụ chứ?! Người phụ nữ của anh trai là một họa sĩ, mặc dù anh chưa tìm hiểu xem là vẽ cái gì, nhưng cuối cùng vẫn là một người nghệ sĩ, cũng có thể vẽ ra được nhịp điệu lãng mạn huyền bí, mà con cá nhỏ của anh…….khắp người nhìn không ra tí xíu tính cách nữ tính nào, trừ bỏ lúc làm cái việc gì gì đó, mới biết xấu hổ giống con gái bình thường.
Chuyện tình yêu của đàn ông lại nghiêm trọng đến như thế sao?! Anh sẽ không giống đàn ông truyền thống như thế chứ! Thật là, sớm biết như vậy anh nên đi tìm một người con gái khác, có nhiều kinh nghiệm có vẻ sẽ tốt hơn đi?!
Thế nhưng……Nhớ đến khoảnh khắc lần đầu tiên của hai người, anh vẫn cảm thấy may mắn, cô rụt rè nằm ở dưới thân mình, cái bộ dạng sợ hãi nhưng cố nén cảm xúc lại thật sự gắt gao níu chặt lấy trái tim anh, cái loại phản ứng ngây thơ lần đầu tiên này, mừng rỡ ngạc nhiên, bất an, hồi hộp, rung động……Tất cả đều dành cho mình, mà anh cũng đem toàn bộ bản thân mình dành tặng cho cô, không giữ lại một chút, từ đầu đến chân.
Là may mắn, thật sự may mắn, đấy là lần đầu tiên của hai người.
Có lẽ, tình cảm như vậy dẫn đến trong mắt anh không thể chứa chấp được nửa hạt cát, không muốn cho cô nhìn người đàn ông khác, bất kể là quá khứ, hiện tại, hay là tương lai!
“Con cá nhỏ……” Muốn nói gì đó, Đường Húc Nghiêu ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Hải Dụ, mới giật mình phát hiện ra, người của cô, đã sớm không thấy nữa.