Bác sĩ nói tiếp, "Tôi đề
nghị Thần Dật lập tức nằm viện, nhưng cậu ta nói muốn trở về nước chữa
bệnh. . . . . . Cho nên vừa nãy thấy cậu ta xuất hiện dưới lầu rất bất
ngờ, còn tưởng rằng mình nhận lầm người. . . . . . Theo bệnh của cậu ấy
lúc này nên lập tức tiến hành phẫu thuật bỏ tay, chân. . . . . ."
Phẫu thuật cắt bỏ tay chân? !
Hạ Hải Dụ cảm thấy không thể đứng vững.
"Bác sĩ. . . . . . Ông vừa mới nói gì. . . . . . Cắt. . . . . . Tại sao lại phải cắt. . . . . ."
"Chỉ có như vậy mới có thể kéo dài sinh mạng, đây chính là điểm khiến người
bệnh bị ung thư xương so với các loại khác đau khổ hơn nhiều lần, đây là một loại sống tàn nhẫn."
Thân thể Hạ Hải Dụ chấn động, đứng không vững, hai tay chống ở trên vách tường.
"Tiểu thư, cô chắc là bạn của Thần Dật, cô nên khuyên cậu ấy nghĩ lại, sống nữa mới là quan trọng nhất!"
Sống tiếp. . . . . .
Mất đi tứ chi còn có thể sống tiếp sao. . . . . .
Có lẽ đổi lại là người khác có thể tiếp nhận, nhưng là Thần Dật không được, thật không được. . . . . .
Cô biết, anh tình nguyện chết, cũng sẽ không lựa chọn cách sống như vậy. . . . . .
Thang máy"Đinh" một tiếng, Đường Húc Nghiêu nhanh chóng vọt ra.
"Hải Dụ. . . . . ." vốn định trêu đùa cô nhưng thấy nét mặt của cô thì anh
lập tức thay đổi, lông mày nhíu lại, cẩn trọng cầm tay cô hỏi, "Em làm
sao vậy. . . . . ."
". . . . . ." Hạ Hải Dụ ngước mắt nhìn về phía Đường Húc Nghiêu, cô cảm thấy thật mơ hồ, bất tri bất giác nước mắt đã tràn ra.
"Hải Dụ, sao vậy, sao lại khóc. . . . . . Em giận anh sao. . . . . . Anh
trêu em hơi quá. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ." Đường Húc Nghiêu
luống cuống nói xin lỗi vì hành động lúc trước của mình.
Cô dùng sức lắc đầu nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, ôm lấy cổ anh khóc to.
"Thần. . . . . . Thần Dật. . . . . ." Nghẹn ngào không nói thành lời .
Thần Dật? !
Thần Dật thế nào? !
Nhìn bộ dáng của cô, Đường Húc Nghiêu cố gắng suy nghĩ nhưng cũng không nghĩ ra điều gì bất thường.
Dùng sức nắm lấy bả vai cô, tiếp thêm cho cô sức mạnh, "Hải Dụ. . . . . .
Đừng khóc. . . . . . Từ từ nói. . . . . . Thần Dật thế nào. . . . . ."
Đường Húc Nghiêu chấn động, đại não cũng trong nháy mắt mất đi ý thức, khóe
miệng khẽ run, "Em nói cái gì. . . . . . Lặp lại lần nữa. . . . . ."
"Ung thư xương." Cô nước mắt đầy mặt.
Ba chữ, rất nhẹ nhưng lại nặng ngàn cân.
Đường Húc Nghiêu buông một tay xuống, day day trán, sau đó kéo cô ngồi xuống
một cái ghế gần đó, "Hải Dụ, đem tất cả sự tình nói cho anh biết, từ từ
nói."
Hạ Hải Dụ lau nước mắt, đem chuyện cô nhận được điện thoại của Thần Dật đến chuyện gặp bác sĩ lúc nãy kể lại toàn bộ.
Những chuyện trên thế gian này chính là sự trùng hợp tình cờ nối tiếp nhau
như vậy. Thần Dật không có nói ra bệnh tình của anh tình cờ ra khỏi quán cà phê trời lại đổ mưa, Thần Dật vì lo cho cô mà đến cửa bệnh viện,
tình cờ vị bác sĩ điều trị cho Thần Dật chuyển công tác đến đây, càng
tình cờ hơn vì sự đùa giỡn của Đường Húc Nghiêu làm cô vội chạy lên khoa chỉnh hình trên tầng, vị bác sĩ đó lại có thể nhận ra cô.
Nhưng là không nằm ngoài dự đoán, điện thoại của Thần Dật đã không gọi được.
Đường Húc Nghiêu phái người tra xét tất cả khách sạn và quán bar ở SanFrancisco cũng không tìm được bất kì một tin tức gì.
Điều tra xuất nhập cảnh ở sân bay cũng không có manh mối.
Nhưng là, anh biết, Thần Dật vẫn còn ở San Francisco.
Anh đã đến nơi này sẽ không bỏ đi nhanh như vậy, bởi vì nơi này có người
anh muốn bảo vệ đến cuối cùng, có tình cảm sâu nặng của anh.
Chỉ là. . . . . . anh ta rốt cuộc đang ở đâu. . . . . .
Đường Húc Nghiêu đã hỏi bác sĩ, thân thể của Thần Dật nếu không kịp thời phẫu thuật nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được ba tháng, mà càng ngày anh sẽ càng thấy đau đớn.
Khi đến đây, Thần Dật không thể nào mang quá
nhiều thuốc giảm đau cho nên anh rất có thể sẽ phải mua thuốc giảm đau ở bệnh viện, mà quy định của bệnh viện không cho phép bán thuốc ngoài
đơn, như vậy anh chỉ có thể mua được ở các phòng khám tư, Thiệu Hành đã
cố gắng điều tra các phòng khám nhưng cũng không có bất kì tin tức gì.
Thần Dật giống như là đã bốc hơi.
Trong nước, nhà họ Đường cũng hết sức náo loạn, cổ đông bắt đầu lo lắng, nội
bộ Đường gia có người định làm phản, mùi thuốc súng đã xuất hiện, may mà Đường lão gia vẫn còn có thể duy trì đại cục nhưng Đường Húc Nghiêu đã
sớm chẳng quan tâm.
Thời gian đau khổ này trôi qua thật chậm. . . . . . cuối tháng.
Lúc trước, vốn dĩ Đường Húc Nghiêu định đưa Hải Dụ đi Châu Úc.
Nhìn vé máy bay trên bàn, Hạ Hải Dụ từ từ đi tới trước mặt Đường Húc Nghiêu, chậm rãi ôm lấy anh, cảm thấy có chút bất an, càng ôm chặt anh.
Đường Húc Nghiêu quay người ôm lấy cô, cúi đầu, môi lại gần bên tai của cô,
dịu dàng nói, "Em sao lại run như vậy. . . . . . Sao thế. . . . . ."
Cô lắc đầu một cái, trầm mặc một lúc lâu.
Một hồi lâu, trước ngực của anh truyền đến giọng buồn buồn, "Đường Húc
Nghiêu. . . . . . Anh phải luôn luôn ở bên cạnh em nha. . . . . . Chúng
ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ. . . . . ."
"Được. Anh sẽ luôn bên cạnh em, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ." Anh vỗ nhè nhẹ vào lưng cô, trầm giọng nói.
Mấy ngày này, bởi vì chuyện của Thần Dật, bọn họ cũng rất khổ sở, cũng đều
trở nên hoảng loạn, cuộc đời giống như một cuộc hành trình dài, trên
đường đi sẽ có rất nhiều đoạn gập ghềnh phải trải qua. Nếu như may mắn,
sẽ có người cùng mình đi qua một đoạn rồi chia tay. Chỉ là, không biết
có người nào đi cùng đến điểm cuối của cuộc hành trình.
"Là thật sao? !" Cô lại thấp thỏm hỏi.
"Thật!" Anh trả lời rất kiên định, rất tự tin.
Hạ Hải Dụ nhẹ nhàng gật đầu, không có nói cái gì nữa, chỉ là cọ cọ vào ngực anh như con mèo nhỏ tìm kiếm sự an ủi.
Đường Húc Nghiêu ôm chặt lấy cô, cứ như vậy hôn nhẹ lên tóc cô.