Buổi tối trước khi lên máy bay đi du lịch bọn họ còn có một ít việc cần hoàn thành.
Hạ Hải Dụ liếc văn kiện, lại nhìn qua Đường Húc Nghiêu, "Anh còn phải đến công ty giao phó một ít chuyện sao, đi đi, công việc quan trọng hơn."
Anh lắc đầu cười nhạt, "Không cần gấp, cũng không có thiếu thời gian, anh có thể đưa em đến trường trước, em không phải là còn phải xin nghỉ sao?"
"Đây chỉ là thủ tục hành chính thôi, em đã sớm xin phép nghỉ rồi."
"Đi thôi, dù sao cũng thuận đường, anh đưa em đi rồi qua công ty."
"Vâng." Hạ Hải Dụ ôn nhu gật đầu.
Hai người cùng đi, mười ngón tay đan vào nhau.
Có thể cảm nhận được nhiệt độ của đối phương.
Sóng bước xuống cầu thang, cùng đi trên đường lớn, cứ như vậy, dắt tay nhau, sóng vai đi.
Chiếc xe Maybach màu trắng từ từ đi về phía trước, đến trước cửa học viện, Hạ Hải Dụ xuống xe, hướng Đường Húc Nghiêu phất tay, "Tạm biệt!"
Đường Húc Nghiêu đưa mắt nhìn cô đi vào, sau đó đánh tay lái, nhìn qua kính chiếu hậu thấy một bóng dáng quen thuộc vụt qua.
Thần Dật? !
Anh quay đầu nhìn kĩ nhưng lại phát hiện bóng dáng đó đã biến mất.
Nhanh chóng đẩy cửa xuống xe, tìm kiếm xung quanh, "Thần Dật. . . . . . Ra ngoài. . . . . . Tôi thấy anh rồi! Nhanh ra ngoài!"
Nghe được tiếng la của anh, trốn ở chỗ tối Thần Dật khẽ cong môi, nâng lên nụ cười nhàn nhạt, từ từ đi ra ngoài.
Dưới ánh mặt trời, bóng dáng của anh thon dài và tiêu điều.
Đường Húc Nghiêu theo trực giác quay đầu lại, khi nhìn rõ người tới thì đáy mắt tràn đầy cảm xúc.
"Thần —— Dật!" Anh nghiến răng nghiến lợi, nếu như không phải đã biết tình trạng của anh ta hiện nay thì Đường Húc Nghiêu thật muốn cho anh ta một đấm.
"Nghiêu, đã lâu không gặp, cậu có khỏe không? !" Không quan tâm tới sự tức giận của Đường Húc Nghiêu, Thần Dật bình thản hỏi.
"Đáng chết!" Đường Húc Nghiêu xông tới, một tay níu lấy cổ áo của anh ta, muốn phát tiết lại không thể, "Đáng chết, anh rốt cuộc đã trốn đến chỗ nào ? ! Có biết là mọi người rất lo lắng không? !"
"Tôi rất khỏe." Giọng nói của Thần Dật nhàn nhạt.
Đường Húc Nghiêu không muốn lãng phí thời gian cùng anh ta, quả quyết ba chữ, "Đi theo tôi!"
". . . . . ." Thần Dật đứng bất động, ánh mắt thẳng tắp nhìn Đường Húc Nghiêu, trực tiếp nhíu mày, "Tôi hôm nay, là vì Hải Dụ."
Đường Húc Nghiêu hơi ngẩn ra, được rồi, anh thừa nhận, nghe được câu này rất buồn bực, nhưng đây không phải là lúc phát giận.
Hít thở sâu dùng giọng thành khẩn mà nói, "Dật, anh trước đi với tôi tới bệnh viện, những chuyện khác sau này hãy nói."
"Không có sau này!" Thần Dật rất kiên quyết, đáy mắt cố chấp làm cho người ta không có biện pháp cự tuyệt.
Đường Húc Nghiêu có chút bất đắc dĩ, "Anh muốn gì? !"
"Tôi muốn cậu và cô ấy chia tay!"
Cái gì? !
Chia tay? !
"Thần Dật, anh biết mình đang nói gì không? !" Đường Húc Nghiêu hết sức khắc chế tâm tình của mình, nhưng nghe được lời như thế, anh thật cảm thấy rất. . . . . . Phát điên!
Thần Dật nhàn nhạt cười, trong đôi mắt không có một tia đùa giỡn, "Tôi rất rõ ràng, mặc dù hiện tại bệnh của tôi rất nặng, nhưng đầu óc rất tỉnh táo. Nghiêu, cậu cùng cô ấy không thích hợp, chia tay đi, sớm một chút buông ra, đối với cậu đối với cô ấy đều tốt."
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu dừng một chút, chậm rãi nói ra bốn chữ, "Tôi yêu cô ấy!"
Thần Dật vẫn là duy trì nụ cười nhạt, nhưng lời nói lại mang theo mùi thuốc súng nồng nặc, "Yêu? ! Cậu chỉ là muốn tùy ý thao túng cuộc đời cô ấy, một tay an bài cô ấy ra nước ngoài, còn có khống chế tự do của cô ấy? !"
Đường Húc Nghiêu ngơ ngẩn, "Anh biết những chuyện này khi nào? !"
"Không quan trọng, quan trọng là các ngươi không có tương lai!"
Đường Húc Nghiêu cắn răng, giọng nói rất là chắc chắn, "Tôi làm mấy việc này đều vì muốn cô ấy trở về bên mình!"
"Nhưng cậu không có hỏi qua ý của cô ấy, từ đầu tới giờ đều là cậu giăng bẫy!" Thần Dật âm điệu không cao, nhưng âm sắc ngưng tụ vài phần lạnh lẽo, cùng lúc bình thường chênh lệch khá xa.
Đường Húc Nghiêu trừng mắt, "Thần Dật, anh có cách thức của anh, tôi cũng có cách thức của tôi, tôi yêu cô ấy, liền nhất định sẽ không chừa thủ đoạn nào mà đem cô ấy khóa ở bên mình!"
"Đường Húc Nghiêu, đây chỉ là mong muốn của cá nhân cậu! cá tính của Hải Dụ cậu không phải không biết, tự ái của cô ấy, tự tin của cô ấy, cậu bảo cô ấy phải tiếp nhận những sự thật này như thế nào. . . . . ."
"Tôi tạm thời sẽ không để cho cô ấy biết! Chỉ cần. . . . . ." Lời còn chưa dứt, Đường Húc Nghiêu chợt thấy một bóng dáng quen thuộc.
Hạ Hải Dụ lảo đảo đi tới, sắc mặt tái nhợt giống như giấy.
Bọn họ đang nói cái gì? !
Cô tới nước Mĩ là do Đường Húc Nghiêu an bài? !
Tại sao có thể như vậy? !
Rõ ràng là Trần viện trưởng giúp cô xử lý tất cả!
Không, cô không tin, cô muốn đích thân hỏi cho rõ!
Hạ Hải Dụ đi tới trước mặt Đường Húc Nghiêu, vẻ mặt cứng đờ hỏi, "Đây tất cả thật đều là do anh an bài? !"
"Hải Dụ, em hãy nghe anh nói. . . . . ." Đường Húc Nghiêu đưa tay kéo tay cô, cô lại né sang bên cạnh, lùi hai bước.
"Anh chỉ cần nói cho em biết sự thật, đúng hay không đúng? !"
Biết không gạt được nữa, Đường Húc Nghiêu bất đắc dĩ gật đầu một cái, "Đúng vậy"
Hai tay Hạ Hải Dụ ôm lấy đầu, cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn độn, không thể dùng từ nào để diễn tả được.
"Đường Húc Nghiêu, anh cảm thấy như vậy rất thú vị à. . . . . . anh hao tổn tâm cơ đem em từ Trung Quốc đến nước Mĩ, rất có ý tứ sao? !"
"Anh biết em vì lần xuất ngoại này phải bỏ ra những gì không. . . . . . Trong thời gian đó em chỉ làm một phần công việc, xài hết tất cả tiền tiết kiệm để dành thời gian học tập, em liều mạng đọc sách, cơ hồ là không ngủ không nghỉ, bởi vì em biết em không có thực lực mạnh như vậy, cho nên em phải rất cố gắng rất cố gắng. . . . . . Nhưng mà em đúng là một con ngốc, tất cả đều là sự an bài của anh!"
"Anh tùy tiện dùng một câu nói hoặc là một cú điện thoại liền đem cuộc sống của em làm cho rối tung lên. . . . . . Anh tại sao muốn làm như vậy. . . . . . Anh đưa em đến nước Mĩ chơi rất vui sao, giả vờ làm học trò của em rất vui sao, làm hàng xóm của em rất vui sao? !"
"Anh nói tất cả đều vì yêu em. . . . . . Nhưng loại yêu này. . . . . . Khiến người ta rất đau khổ! Rất lúng túng!"
. . . . . .
Hạ Hải Dụ có nén nước mắt, không muốn khóc, không thể khóc dù đáy lòng có biết bao ấm ức..., Cô không bao giờ nghĩ đến mình bị anh lừa gạt đến nơi xa xôi này !
Thân thể không còn một chút sức, cô chậm rãi ngồi xổm xuống đất, vùi đầu vào đầu gối.
Làm thế nào? !
Làm thế nào? !
Cô rốt cuộc muốn làm thế nào? !
Cô bây giờ đã hoàn toàn rơi vào vòng xoáy tình cảm, lúc trước cô kiên quyết từ chối anh chính là hiểu rõ sự chênh lệch giữa cô và anh, cô không muốn phụ thuộc vào anh, không muốn từ trên người anh lấy được bất kỳ lợi ích gì, cũng không có nghĩ đến, tất cả tất cả đều là anh an bài từ trước!
Cô bây giờ còn có thể cự tuyệt sao? !
Không, không thể, cô không có năng lực kia, nhưng là cô lại thật sự muốn được anh "Che chở”? !
Tự ái của cô, tự tin của cô, cố gắng của cô, dũng khí của cô, tất cả đều không có!
Anh đứng ở trước mặt cô, cao cao tại thượng, giống như là vương tử, mà cô không phải là cô bé lọ lem!
Đường Húc Nghiêu bất động tại chỗ, không thể phủ nhận, anh là tự ý thao túng cuộc đời của cô, nếu như không phải là anh đem cô lừa gạt đến nước Mĩ, tình cảm của bọn họ sẽ không bắt đầu, anh hiểu tâm tình của cô, cô tuy cùng anh ở chung một chỗ, nhưng thật ra vẫn tồn tại cảm giác tự ti, cô phải rất cố gắng mới vượt qua tất cả, mới bằng lòng tiếp nhận anh. . . . . . Anh hiểu, thật hiểu.
"Hải Dụ. . . . . ." Anh chậm rãi đến gần cô, cô lại từng bước một lui về phía sau.
Không, không nên ép cô, hiện tại đầu óc cô rất loạn, cần suy nghĩ thật kỹ.
Quay đầu, chợt ——
"Thần Dật đâu? !"
Hạ Hải Dụ hỏi như vậy, Đường Húc Nghiêu cũng lấy làm kinh hãi, nhìn sang bên, Thần Dật đã sớm rời đi.
Chợt, bọn họ tựa hồ hiểu rõ một vấn đề —— Thần Dật hình như là cố ý tới ly gián tình cảm của bọn họ, sau đó nhiễu loạn tất cả liền biến mất.
Hạ Hải Dụ hít một hơi thật sâu, cố gắng bình phục tâm tình của mình, sau đó nghiêm túc nhìn về phía Đường Húc Nghiêu, "Chúng ta bây giờ đừng gây gổ nữa có được hay không. . . . . . Trước tiên phải tìm Thần Dật. . . . . ."
"Ừ!"
Đường Húc Nghiêu lôi kéo Hạ Hải Dụ lên xe, lòng của hai người giờ phút này cũng rối loạn, nhưng ngoài mặt lại duy trì bình tĩnh, bởi vì bọn họ cũng biết, có một số việc sớm muộn gì cũng phải đối mặt, tạm thời tránh, chỉ là tạm thời.
◎◎◎
Công ty khoa học kĩ thuật Húc Dương.
Trong đại sảnh, nhân viên chứng kiến người tới, tất cả đều giật mình.
Đường Húc Nghiêu lôi kéo Hạ Hải Dụ vội vàng vào thang máy lên tầng cao nhất, sắc mặt hai người đều căng thẳng, cũng hận không thể được lập tức xông ra.
Các nhân viên đưa mắt nhìn nhau, chuyện gì xảy ra, chưa bao giờ thấy tổng giám đốc mất khống chế như vậy!
"Đinh", cửa thang máy mở ra, Thiệu Hành xông vào, ba người nhìn nhau.
"Nghiêu, Hải Dụ. . . . . . Các người. . . . . ." Thấy hai người biểu tình có chút không đúng, Thuốc Hành kinh ngạc, "Đã xảy ra chuyện gì? !"
"Thần Dật xuất hiện! Nhưng là vừa biến mất!"
Thiệu Hành cảm thấy kinh ngạc, nhìn ra được là hai người cãi nhau, nhưng là trước mắt vấn đề quan trọng nhất không phải cái này!
Nhìn đồng hồ đeo tay một chút, Thiệu Hành cẩn thận hỏi, "Các người hôm nay có đi Châu Úc nữa không ? !"
"Tạm thời không đi." Đường Húc Nghiêu và Hạ Hải Dụ trăm miệng một lời .
◎◎◎
Tại một chỗ khác, Thần Dật ngồi một mình, nhỏ giọng thì thầm ——
Nghiêu, Hải Dụ, rất xin lỗi, tôi chỉ có thể dùng loại phương pháp này ngăn cản các người đi châu Úc, coi như chỉ có thể ngăn cản được nhất thời, cũng chỉ có thể như vậy. Bởi vì trước khi muốn đi đâu, tình cảm của các ngươi phải đủ kiên định, nếu không. . . . . .