". . . . . ." Thủy Tinh bị anh thấy da đầu có chút run lên, chưa từng có người nào nhìn cô bé với bộ dáng như vậy, thật. . . . . . Rất không thoải mái!
Theo bản năng, cô bé nghĩ mở to mắt, tránh né tầm mắt thiếu niên, nhưng, như vậy không phải chứng tỏ cô bé chột dạ ư, cô bé cũng không phải là tội phạm, cô vô tội!
Không không không, không thể tránh, nếu không chính là cam chịu tội danh!
Khẽ đến gần mấy bước, anh đến trước mặt Thủy Tinh, cúi đầu nhìn mắt của cô bé, hỏi, "Cái túi sách quả lê là của cô? !"
Trái lê? !
Đây rõ ràng là dâu tây mà!
Ah? !
Anh ta nhìn dâu tây mà lại gọi là lê? !
Người bình thường sẽ không gọi như vậy !
Trong đáy lòng Thủy Tinh nói thầm, anh ta rốt cuộc là người thế nào, mới vừa rồi còn nghe người quản lý gọi anh ta là Điện hạ, thật cổ quái!
Mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của cậu thiếu niên , "Là của tôi!"
Thiếu niên chậm rãi nâng lên khóe môi, lại tiếp tục hỏi, "Cô có mục đích gì?!, nói!"
"Anh đang nói gì, tôi nghe không hiểu."
"Giả bộ ngốc sao? !" Thiếu niên vươn tay, ngón tay thon dài nắm được cái cằm khéo léo của Thủy Tinh, trơn mềm xúc cảm làm anh hơi ngẩn ra, nhưng đáy mắt kinh ngạc chợt lóe rồi biến mất.
"Buông tôi ra!" Thủy Tinh vùng vẫy, nói chuyện cứ nói, làm gì cứ táy máy tay chân, đồ ngang ngược!
"Buông ra!" Tuyết Nhi cũng ở một bên kêu lên.
Thiếu niên dĩ nhiên không nghe họ, vẫn một tay dùng sức nắm chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Tinh, cưỡng bách cô bé nhìn hai mắt của mình, chỉ có như vậy, anh mới có thể phán đoán là cô bé có đang nói dối hay không.
"Cô để đồ quan trọng như vậy trong túi xách của cô, chẳng lẽ các cô không phải một nhóm trộm nhỏ sao? !"
"Dĩ nhiên không phải! Tôi cùng Tuyết Nhi là vô tội!" Thủy Tinh lớn tiếng hầm hừ.
"Tuyết Nhi? !" Thiếu niên nghiêng con mắt liếc mắt nhìn một cô bé khác bị cột trên một cái ghế khác, lại đem tầm mắt quay về trên mặt Thủy Tinh, "Cô tên là gì? !"
"Thủy Tinh." Buồn buồn đáp trả.
Thủy Tinh. . . . . . Thủy Tinh. . . . . .
Thiếu niên nghiền ngẫm nỉ non mấy tiếng.
Khuôn mặt Thủy Tinh nhỏ nhắn lanh lợi, có chút tức giận, làm gì cứ đọc tên của cô bé như vậy, bọn họ cũng không có quen biết!
Tựa hồ nhìn thấu bất mãn của cô bé, đáy mắt thiếu niên thoáng qua một tia ý lạnh.
Anh buông lỏng tay ra, ngược lại chỗ Tuyết Nhi đi tới.
". . . . . ." Tuyết Nhi cũng hít hơi, không khỏi có chút run lẩy bẩy.
"Wey wey Wey! Anh không được làm khó Tuyết Nhi! Cái túi xách kia bao là của tôi, cùng chị ấy không có quan hệ!" Thủy Tinh gấp gáp kêu, cả người nhỏ nhắn uốn éo, bị trói trên người sợi dây thừng làm cho cô bé có chút đau.
Thiếu niên lại hình như là không có nghe được lời của cô bé, đi thẳng đến trước mặt Tuyết Nhi, chậm rãi giơ tay lên.
"Dừng tay! Không được động đến chị ấy!" Thủy Tinh hét ầm lên, ánh mắt lệ quang lấp lánh quật cường, Tuyết Nhi không thể có chuyện, tuyệt đối không thể!
Thiếu niên xoay đầu lại, khóe môi thật mỏng chậm rãi nâng lên, "Không động đến cô ấy có thể, nhưng tôi muốn nghe lời thật!"
"Lời nói thật chính là chúng tôi thật sự vô tội, chỉ là xem biểu diễn mà thôi, thật là xui xẻo mới bị người kia lợi dụng, còn bị anh cái tên xấu xa bắt lại!" Thủy Tinh tức giận nói xong.
"Người xấu? !" Thiếu niên cảm thấy cô bé dùng từ rất thú vị.
". . . . . ." Thủy Tinh âm thầm kêu hỏng bét, xong rồi, cô nói như vậy anh ta nhất định rất tức giận, nhưng cô không có nói sai, anh ta chính là người xấu mà!
"Lá gan của cô thật đúng là không nhỏ !" Giọng của thiếu niên có chút mơ hồ, mơ hồ lộ ra ý tứ thưởng thức.
Nhưng Thủy Tinh nào có nghe được, ánh mắt cô bé xoay động, chợt nghĩ ra một chủ ý, " Trước hết anh hãy thả Tuyết Nhi, có được không? ! Sau đó tôi với anh một mình đấu, nếu như mà tôi thắng, anh để cho tôi chạy, nếu như mà tôi thua, tôi mặc anh xử trí, như thế nào? !"
"Một mình đấu? !" Thiếu niên thấy buồn cười, "Cô có võ thuật? !"
"Dĩ nhiên!" Thủy Tinh rất kiêu ngạo mà nói, lại sợ anh không chịu tiếp nhận, cô bé cố ý khiêu khích, "Anh không phải là sợ thua chứ? !"
". . . . . ." Khóe miệng thiếu niên co giật, được rồi, anh ta thừa nhận mình trúng khích tướng của cô bé rồi, nhưng anh rất nguyện ý trúng kế.
Đi tới, cởi sợi dây trên người Thủy Tinh, "Để tôi thả người trước là không thể nào, nhưng nếu như cô thắng, tôi chẳng những thả cả hai người, hơn nữa còn mặc 2 người xử trí tôi!"
Thủy Tinh vừa nghe, thất kinh, không thể nào, đánh cuộc lớn như vậy? !
"Thủy Tinh, không cần!" Tuyết Nhi khẩn trương không dứt, mặc dù cô bé biết Thủy Tinh biết một chút võ công, nhưng cô khẳng định không phải là đối thủ của thiếu niên này!
"Tuyết Nhi, chị yên tâm đi,em nhất định đánh bại anh ta!" Thủy Tinh cố ý nói như vậy, muốn cho chính mình một điểm khích lệ, thật ra thì cô bé tự biết mình, đối mặt với thiếu niên này, cô bé cơ hồ không có phần thắng, nhưng hiện tại cũng không còn biện pháp khác!
Thiếu niên nhíu mày, "Đến đây đi, trước hết tôi cho cô ra mười chiêu trước!"
"Tốt! Đây chính là anh nói đó!" Thủy Tinh cắn răng, vào thời điểm này, có tiện nghi không chiếm là ngu ngốc!
Cô bé hoạt động một chút gân cốt, chuẩn bị dùng Taekwondo đối phó với anh ta.
Thiếu niên nhìn bộ dáng nghiêm túc nhỏ nhắn của cô, khóe miệng vô ý thức giơ lên, hai tròng mắt màu hổ phách cũng mơ hồ lộ ra nụ cười.
"Xem chiêu!" Thủy Tinh bất ngờ đánh tới, một chiêu, hai chiêu, ba chiêu. . . . . . Mười chiêu đã qua, cô bé cũng không có đụng vào được vạt áo thiếu niên .
Khuôn mặt nhỏ nhắn giận đến đỏ bừng.
"Thủy Tinh! Không nên đánh!" Tuyết Nhi rất là lo lắng, nhưng cô bé ngăn trở đã tới không kịp rồi, một cái chớp mắt, Thủy Tinh liền bị thiếu niên bắt được.
"Đau quá!" Thủy Tinh kêu rên ra tiếng.
"Thủy Tinh!" Tuyết Nhi bị dọa sợ, quên mất mình đang bị trói, dùng sức một cái, cả người cả ghế cùng nhau ngã xuống trên đất.
"Tuyết Nhi!"
Trên đất, Tuyết Nhi chật vật không chịu nổi, đầu gối còn chảy máu.
Bị người quản chế Thủy Tinh "Oa" được một tiếng khóc lên, cô rất vô dụng, cư nhiên đánh không lại người xấu, không bảo vệ được Tuyết Nhi!
Thủy Tinh vừa được tự do, vội vàng chạy tới, đỡ Tuyết Nhi dậy, bận tâm hỏi , "Tuyết Nhi chị có sao không? !"
"Không có việc gì!" Tuyết Nhi dũng cảm nói.
Thủy Tinh nhìn đầu gối của cô bé một cái, bị trầy da rồi, nếu không kịp thời bôi thuốc, rất có thể sẽ lưu lại vết sẹo! Tuyết Nhi xinh đẹp như vậy, cứ cho là ở trên đùi, tuyệt đối cũng không thể để lại sẹo!
Lau nước mắt một cái, Thủy Tinh xoay người đi về phía thiếu niên, khiêm nhường nói, "Van cầu anh cứu Tuyết Nhi, van cầu anh đó!"
Thiếu niên có chút bất ngờ, trước đó không phải cô bé vẫn rất bướng bỉnh sao, vậy mà bây giờ dám vì nghĩa khí cúi đầu, thật đúng là. . . . . . Thú vị!
Anh chậm rãi cười lên, "Tốt, tôi có thể cứu cô ấy, nhưng tôi lại có điều kiện. . . . . ."