Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Chương 246: Chương 246: Điều kiện của anh ta






"Được, dù điều kiện là gì, tôi cũng đều đáp ứng!" Thủy Tinh nói rất có trách nhiệm, vì chuyện xảy ra hôm nay là tại cô bé, chỉ cần Tuyết Nhi có thể bình an, thì dù là gì cô bé cũng đều nguyện ý làm!

Sự khuất phục của Thủy Tinh không nằm ngoài dự kiến của cậu thiếu niên, cậu biết chắc chắn cô bé sẽ đáp ứng mình!

Trong con người màu hổ phách hiện ra ánh nhìn hài lòng, môi mỏng chậm rãi mở, đưa ra yêu cầu của mình, "Ta muốn cô đi theo ta, làm nô tỳ của ta!"

Nô tỳ?

Đầu anh ta bị ngập nước rồi sao?

Anh ta cho rằng mình đang diễn phim truyền hình cổ trang sao?

Thủy Tinh bĩu môi, nhưng chợt nhớ ra lúc trước có người gọi anh ta là Điện hạ, hơn nữa còn có rất nhiều vệ sĩ đi theo tháp tùng anh ta, những điều này căn bản không giống với người thường!

Chẳng lẽ. . . . . . anh ta chính là người thuộc tầng lớp Quý tộc?

Thôi, mặc kệ anh ta có là quý tộc hay là gì, chỉ cần có thể cứu được Tuyết Nhi là tốt rồi!

"Anh nói lời phải biết giữ lấy lời đấy! Nhất định phải lấy thuốc tốt nhất cho Tuyết Nhi dùng! Không được để lại sẹo!" Thủy Tinh nắm tay thành quả đấm nhỏ tức giận nói.

"Nhất định!" Thiếu niên vẫy tay, một người liền tới gần, "Điện hạ, có gì căn dặn ạ?"

"Phái người tới băng bó cho cô bé kia!"

"Vâng!"

Thiếu niên cúi đầu nhìn Thủy Tinh, "Đi theo ta!"

". . . . . ." Thủy Tinh nhíu mày, không muốn nhưng không có biện pháp cự tuyệt.

"Thủy Tinh! Không cần đi! Vết thương của chị không sao đâu! Chị có thể chịu được!" Tuyết Nhi rất lo lắng Thủy Tinh sẽ bị bắt nạt,Thủy Tinh so với mình còn nhỏ tuổi hơn mà!

Thủy Tinh nhìn Tuyết Nhi, rất không muốn bỏ bạn một mình, nhưng cô bé không có sự lựa chọn nào khác, cô bé đi tới bên cạnh Tuyết Nhi, nhỏ giọng nói, "Tuyết Nhi, đây chỉ biện pháp đối phó tạm thời, giờ chúng ta cứ làm theo lời anh ta nói, chờ đợi nhất định sẽ có người tới cứu chúng ta!"

"Nhưng . . . . . ."

"Không có nhưng nhị gì hết, em đã làm liên lụy tới chị, cũng không thể để chị tiếp tục chịu đau, Tuyết Nhi, giờ em đi cùng anh ta, có cơ hội tớ sẽ tìm gặp chị!"

Nói xong, Thủy Tinh rất dũng cảm nhìn về phía cậu thiếu niên, "Đi thôi!"

Trên tay của cậu thiếu niên chợt lóe lên tia xanh lam, giống như là có tín hiệu truyền đến, anh cúi đầu nhìn thoáng qua Thủy Tinh, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt ý bảo cô bé đi cùng mình.

Có người mở cửa, cậu thiếu niên đi ra ngoài trước, Thủy Tinh thì chạy chậm theo sau, cậu bé chỉ mười mấy tuổi, nhưng chân rất dài, sải bước rất lớn, hại cô bé theo không kịp, bình thường tốc độ đi của cô bé không có vấn đề gì, nhưng hiện giờ cô bé đã không còn hơi sức, cho nên chỉ chốc lát sau liền thở hổn hển.

Vậy mà tất cả phản ứng của cô bé cậu thiếu niên đều thơ ơ, thẳng cho đến khi cậu dừng lại.

Một căn phòng rất xa hoa lại mang phong cách rất kỳ quái, Thủy Tinh chưa kịp quan sát nhiều, cậu thiếu niên liền ném cô bé cho một người nữ hầu trung niên mặc trường bào làm bằng lụa đen, "Đem cô ấy đi tắm rửa sạch sẽ! Sau đó đưa đến thư phòng của ta!"

"Dạ, thưa Điện hạ!"

Thủy Tinh không kịp nói gì, thân thể nhỏ bé liền bị nữ bộc bế lên.

"Á á á, tự tôi có thể đi mà!"

Dĩ nhiên, kháng nghị của cô bé không có hiệu quả.

Rất nhanh, nữ bộc liền bế cô bé đến phòng tắm.

Không không không, nơi này căn bản không gọi phòng tắm, mà là phải gọi làm hồ tắm mới đúng!

Nhưng phong cách rất kỳ quái, không giống Trung Quốc, cũng không giống Mĩ, vì cô bé chưa từng thấy qua!

Mọi thiết bị trong phòng tắm đều được chế tạo từ bạch ngọc, trình độ xa hoa quá độ hiển nhiên!

Nữ bộc giang tay muốn cởi quần áo bẩn cho cô bé, Thủy Tinh lại cự tuyệt, "Để tự tôi làm là được rồi!"

Trừ mẹ cô bé ra, cô bé không quen người khác giúp cô bé tắm rửa.

Vừa nghĩ tới mẹ, lòng của Thủy Tinh liền nặng nề, nhưng cô bé luôn tin tưởng, cực khổ chỉ là tạm thời, ba nhất định sẽ tới cứu cô bé!

Động tác của Thủy Tinh rất nhanh nhẹn, cô bé bắt đầu tắm rửa, cô bé như vậy khiến người nữ bộc kinh ngạc, nhưng không nói thêm gì, cứ để cô bé tự mình làm hết thảy.

Nửa giờ sau, Thủy Tinh tắm xong, thay quần áo mới, áo dài váy dài (trường sam), cô bé không mặc thế bao giờ nên tay chân luống cuống, mất một lúc lâu mới mặc xong.

Mặc khác, nữ bộc lấy khăn lụa mỏng đưa cho cô bé để cô bé che mặt, nhưng cô bé không mang, nếu che mặt cô bé sẽ ngột ngạt mà chết mất!

Nữ bộc đưa Thủy Tinh đến thư phòng, nhưng chỉ đứng ngoài cửa.

Nhẹ nhàng gõ cửa, "Điện hạ, người tới rồi !"

"Để cho cô ấy vào đi!"

Thủy Tinh ngẩn người, nói vậy là để một mình mình đi vào sao!

Theo bản năng, nuốt nước miếng một cái, tay nhỏ bé khe khẽ đẩy cửa ra, từ từ đi vào.

Sau khi cô bé đi vào, người nữ bộc lần nữa đóng cửa lại, rồi lẳng lặng rời đi.

Phong cách của thư phòng vẫn kỳ quái như cũ, Thủy Tinh có cảm giác như mình đang xuyên không đến một đất nước ở thế giới khác, cũng may cô bé liếc nhìn thấy trên bàn sách có hai màn hình máy tính, ừm, là nhãn hiệu máy tính cô bé quen thuộc, trong phòng còn có những thiết bị hiện đại. . . . . . Thật tốt quá, mình không xuyên không!

Cậu thiếu niên vốn đang cúi đầu nghiêm túc đánh máy tính, nhưng nghe tiếng bước chân đến gần của cô bé, liền nhanh chóng đưa ra lệnh, tắt máy đi, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn.

Vừa nhìn thấy, cậu liền giật mình.

Cô bé tắm rửa sạch sẽ nhìn càng đẹp mắt hơn so với trước kia, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng mềm mại như một đóa hoa sen mới nở, cô bé lại mặc áo dài cùng váy dài, nên càng tăng thêm vài phần uyển chuyển, chỉ là cặp mắt đen to tròn kia nhìn thế nào cũng thấy rất tinh quái.

Thủy Tinh cũng đồng thời ngẩng đầu nhìn cậu thiếu niên, cũng đồng dạng giật mình không ít.

Nhìn anh ta tắm rửa qua, hơn nữa cũng thay quần áo, anh ta cũng mặc trường bào, cả người là một màu đen, chỉ có chiếc mặt nạ che nửa khuôn mặt là không đổi

Mơ hồ, Thủy Tinh bắt đầu tin tưởng, anh ta thật sự có thể điện hạ của một quốc gia nào đó rồi.

"Cái đó. . . . . . Anh tên là gì. . . . . ." Thủy Tinh sợ hãi mở miệng.

Thiếu niên ngoắc ngoắc khóe môi, "Muốn biết tên của ta, cần phải trả giá rất cao!"

"Thế thì thôi!" Thủy Tinh bĩu môi, không muốn đổi chác gì hết, một cái tên mà thôi, ai mà thèm!

Cô bé híp híp mắt, tầm mắt dừng lại ở một góc trên bàn của anh ta, ba lô dâu tây của cô bé!

Điện thoại di động của cô bé còn ở bên trong!

Nếu có thể lấy được điện thoại, cô bé có thể gọi người tới cứu rồi!

Aizz, vẫn chưa được, coi như có gọi điện thoại được nhưng cô bé cũng không biết đây là nơi nào, đến lúc đó sợ rằng ba còn chưa kịp đến, cô bé và Tuyết Nhi đã bị giết chết rồi !

Không thể tùy tiện hành động!

Trước thăm dò anh ta rồi hãy nói!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.