Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Chương 132: Chương 132: Cảm giác an toàn






Xe buýt lảo đảo lắc lư đi về phía trước, bên trong buồng xe rất nhiều người, Hạ Hải Dụ vốn là có một chỗ ngồi, nhưng bên cạnh có một bà cụ, cô liền đem chỗ ngồi nhường cho bà cụ, cái đầu nhỏ bé của mình thì chôn vùi ở trong đám đông chật chội.

Khóe miệng Đường Húc Nghiêu co giật, có vẻ bất mãn, mấy người đàn ông cao lớn bên cạnh thì không nhường cho bà cụ ngồi, cô sao lại thiện lương như vậy? !

Ánh mắt lạnh lùng bắn về phía mấy người đàn ông đó!

Hạ Hải Dụ hung hăng trợn mắt nhìn Đường Húc Nghiêu một cái, lấy ánh mắt cảnh báo anh —— đừng gây chuyện!

Đường Húc Nghiêu mấp máy môi, không thể làm gì khác ngoài nhẫn nhịn chịu đựng, đáy lòng chợt cảm thấy một tia cao hứng, quả nhiên, phụ nữ mà Đường Húc Nghiêu anh coi trọng thường không giống người thường!

Khóe môi mỏng lại khẽ dương lên, hai mắt nhìn chằm chằm cô đầy thâm thúy.

Hạ Hải Dụ nuốt nước miếng, có lầm hay không, dáng vẻ của anh hướng về phía cô giống như chảy nước miếng, làm cho người ta rất không tự nhiên!

Lén lút, hướng sang bên cạnh dịch một bước nhỏ, tuy chỉ có chừng mười centi mét, nhưng là không muốn cùng anh ta ở gần như vậy, rất có cảm giác bị áp bức!

Ừ? !

Muốn tránh anh ? !

Đường Húc Nghiêu nhạy bén phát hiện động tác nhỏ của cô, trong nháy mắt nheo lại con mắt, cô đến giờ này vẫn không có tự giác, còn muốn lẩn trốn anh? !

Quá ngây thơ rồi!

Cánh tay dài duỗi một cái, liền muốn lôi cô trở về bên cạnh mình, nhưng đúng lúc đến trạm phía trước, có mấy người muốn xuống xe, vừa đi vừa kêu la, "Xin cho xuống. . . . . . Muốn xuống xe. . . . . . Nhường một chút. . . . . ."

Hạ Hải Dụ tránh thân mình nhường đường, cũng không biết là ai chợt chen lấn đẩy cô một cái, dưới chân mất thăng bằng, cả người hướng sang một bên ngã xuống, Đường Húc Nghiêu nhanh tay lẹ mắt đưa tay đỡ cô, nhưng không nghĩ bên cạnh cũng có một người đàn ông làm động tác giống như vậy.

Nhìn thấy hai cánh tay đang đỡ ở vai cô không phải của mình, chân mày Đường Húc Nghiêu nhất thời nhíu lại, đáng chết, ai bảo anh ta xen vào việc của người khác! Phụ nữ của Đường Húc Nghiêu anh mà cũng dám đụng!

Hạ Hải Dụ suýt nữa ngã xuống vội vàng hướng người xa lạ tốt bụng nói cám ơn, "Cám ơn!"

Một câu cảm ơn này, Đường Húc Nghiêu lại càng không thoải mái, cô lại còn cùng người ta nói cám ơn? !

Đáng giận!

Ngược lại anh hận không được đánh người!

Ánh mắt lạnh buốt dọa lui đối phương, sau đó anh vươn tay, đem cả người Hạ Hải Dụ ngồi vào trong lòng mình.

"Đường Húc Nghiêu, anh làm gì thế? !" Thanh âm lộ ra bất mãn được giảm thấp xuống.

"Bảo vệ em!"

Hạ Hải Dụ"Hừ" một tiếng, nhỏ mọn!

Lắc lắc thân mình, giãy giụa.

Đường Húc Nghiêu bị những cử động của cô làm cho nhiệt huyết sôi trào, cô gái mình thích ở trong ngực đông cọ tây cọ, nếu mà anh không có phản ứng vậy thì không phải là đàn ông!

Bàn tay ôm eo cô len lén nhéo cảnh cáo, "Đừng động!"

Hạ Hải Dụ cũng hít một ngụm khí, khuôn mặt nhỏ nhắn kìm nén đến đỏ bừng, cái đồ lưu manh này, như thế nào mà anh lại hướng về phía cô động dục a!

Cảm nhận được thân thể nóng bỏng của anh, cô cũng không thể làm gì khác hơn là tùy anh, bên tai càng không ngừng nóng dần lên, nóng dần lên, lại nóng lên.

Đường Húc Nghiêu cũng không khá gì hơn cô là bao nhiêu, nhưng anh tình nguyện dục vọng thiêu đốt, cũng không nguyện ý để cho người khác đụng vào một cọng tóc của cô! Cô, là của anh!

Trời ạ, anh không thể chờ đợi muốn lấy cô ngay, sau đó nói cho toàn thế giới, cô là vợ của anh, người khác, liếc mắt nhìn cũng không được!

Ánh mắt càng thêm sâu xa. . . . . .

Lại qua mấy trạm, rốt cuộc đến trạm bọn họ muốn tới rồi, Hạ Hải Dụ chạy xuống xe, Đường Húc Nghiêu cũng theo sát đi xuống, hai người đứng ở trên lối đi bộ, cùng nhau mở miệng.

"Đường Húc Nghiêu, tôi có lời muốn nói với anh!"

"Hạ Hải Dụ, anh có lời muốn nói với em!"

Hử? !

Trùng hợp như thế? !

"Anh nói trước đi!"

"Em nói trước đi!"

Hai người trăm miệng một lời.

Hạ Hải Dụ ảo não không thôi, Đường Húc Nghiêu lại đắc ý nở nụ cười, "Xem ra, chúng ta rất là tâm linh tương thông !"

"Ai tâm linh tương thông với anh chứ, ít tự kỷ đi !" Hạ Hải Dụ giấu đi vẻ xấu hổ, nghiêm mặt nói, "Đường Húc Nghiêu, anh tránh ra, đừng làm phiền tôi! Để cho tôi một người yên lặng một chút!"

Cô chợt lại phiền não, chỉ vì lúc trước trên xe bus anh ôm cô một lát, đáy lòng không biết vì sao lại sinh ra cảm giác an toàn.

Ngực của anh, rộng rãi, ấm áp như vậy, giống như là một cảng tránh gió, có thể cho cô dựa vào, là nơi để cho cô nghỉ ngơi.

Nhưng cô có thể sao? !

". . . . . ." Đường Húc Nghiêu nhìn bộ dáng cúi đầu không nói của cô, thình lình như không biết làm thế nào, cô như vậy là sao, mới vừa rồi không phải vẫn còn rất có tinh thần ư, sao lập tức bộ dạng uể oải không phấn chấn rồi!

"Hải Dụ, có phải mệt mỏi rồi, vậy chúng ta nhanh về nhà đi!"

Lời của anh, nghe có chút nghĩa khác, giống như là bọn họ phải về một nhà, giống như là cô và anh là người một nhà, người một nhà thân mật cực kỳ.

Đáy lòng lại thêm một phần phiền não rồi.

Ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói, "Tự tôi đi! Không cho anh đi theo tôi!"

Giống như bị tức giận, Hạ Hải Dụ co cẳng chạy, Đường Húc Nghiêu không có đuổi theo, giật mình tại chỗ vì sao bất thình lình cô lại như vậy?

◎◎◎

Về đến nhà, cả người Hạ Hải Dụ lập tức ngã xuống ở trên ghế sofa.

Tiểu Tiểu không có ở nhà, đại khái vừa đi shop¬ping rồi, phòng trọ của họ rất nhỏ, đã chứa rất nhiều đồ, nhưng vì cái gì cô vẫn cảm thấy cô đơn, Tiểu Tiểu có phải hay không cũng đồng dạng như cô, chỉ có không ngừng mua đồ, không ngừng bổ khuyết vào nhà của mình, mới có cảm giác an toàn.

Cảm giác an toàn. . . . . .

Tại sao lúc trước ở cùng Đường Húc Nghiêu cô lại cảm nhận được ba chữ này. . . . . .

Cô thích anh thật sao? !

A a a a a, tại sao có thể? !

Bò dậy đi trở về gian phòng của mình, ở trước tủ quần áo lấy ra cái áo sơ mi muốn đưa cho Hạo Nhiên, ngay cả nó cũng ăn hiếp cô, rõ ràng cô không phải mua cho anh ta, nhưng anh ta lại mặc một cái khác giống nó như đúc.

Đáng giận!

Giữa cô và anh vì cái gì mà trùng hợp nhau nhiều như vậy? !

Duyên phận? !

Là nghiệt duyên mới đúng!

Tức giận, đem áo sơ mi ném vào tủ quần áo, "Đụng" phải bệ để quần áo.

Móc ảnh gia đình trong bóp ra, tự lẩm bẩm ——

Ba mẹ, hai người đều biết, con vô cùng ghét người có tiền, con yêu hai người bao nhiêu thì cũng ghét họ bấy nhiêu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.