Hạ Hải Dụ nhất thời đứng tại chỗ, đầu trở nên trống rỗng. . . . . .
Không thể không thừa nhận, cô bị hôn mê, giống như rơi vào mộng cảnh.
Không thể không thừa nhận, đối với anh, không phải cô không có một chút cảm giác, cô cũng không tự chủ được mình bị anh hấp dẫn.
Ngẩng đầu, trên màn hình lớn giữa quảng trường đang thông báo tin tức đám
cưới của hoàng tử nước Anh William và Kate, giờ khắc này, cô như tỉnh
mộng.
Năm đó Công Nương Diana cũng trở thành đối tượng hâm mộ của toàn thể phái nữ trên toàn thế giới, nhưng kết quả thì thế nào đây,
truyện cô bé lọ lem vĩnh viễn chỉ có thể có ở trong đồng thoại.
Còn thực tế thì, năm đó cô cùng Thần Dật vừa mới bắt đầu được một tháng,
liền bị gia tộc của anh cầm chi phiếu đến nhục mạ cô trước mặt mọi
người.
Như uống nước, người ta phải tự biết nhiệt độ nóng lạnh.
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của anh, lúc này mới giật mình,
tim mình chỉ trong vài giây ngắn ngủn như đã trải qua một phen sóng to
gió lớn, giờ đã bình lặng trở lại.
Coi như là anh ta thật sự
thích cô yêu cô thì sao chứ, sự yêu thích đó có thể kéo dài trong bao
lâu. . . . . điều cô muốn, anh không cho cô nổi.
"Hạ Hải Dụ. . . . . ." Đường Húc Nghiêu cúi đầu nhìn cô, trên gương mặt xinh đẹp là vẻ cô đơn, nhất là trong tròng mắt đen của đôi mắt trong suốt kia, trong suốt không chút tạp chất lại dâng lên một tầng ưu thương.
Chợt, độ cong khóe miệng của anh từ từ hạ xuống, thần sắc biến đổi, trở nên nặng nề.
"Hạ Hải Dụ. . . . . ." anh chỉ kêu tên cô, không tiếp tục nói gì nữa.
Cô ngẩng đầu, cười, dáng vẻ như không có tim không có phổi, "Đường Húc
Nghiêu, tôi đã cùng anh mua xong đồ, tôi muốn về nhà, gặp lại!"
Đường Húc Nghiêu nhìn ra cảm xúc chợt lóe lên trong đáy mắt cô, thân mình hơi run lên, mơ hồ đoán ra được. . . . . . Rốt cuộc, phải làm gì thì cô mới có cảm giác an toàn đây?
Yên lặng chăm chú nhìn cô một lát, chợt anh năm lấy tay của cô, dắt cô cùng mình đi tới nơi để xe.
Lần này Hạ Hải Dụ không phản kháng, nhìn sắc mặt âm trầm của anh, nghĩ
thầm, có lẽ anh ta đã nghĩ thông suốt, cũng không biết làm sao, lòng lại có chút trống trải. . . . . .
◎◎◎
Xe một đường đi tiếp, hai người bên trong xe im lặng không nói gì.
Mây tía dần dần sáng lên trong bóng đêm, từng tầng từng tầng mây, nhất nhất lướt qua cửa kính xe.
"Ơ. . . . . . Không phải đường này!" Chợt, Hạ Hải Dụ phát hiện điểm không
đúng, mới vừa rõ ràng nên quẹo trái, sao anh ta lại quẹo phải?
"Đường Húc Nghiêu, anh đưa tôi đi đâu, tôi . . . . . ." Câu nói kế tiếp ở cô
khi nhìn thấy biển của " quán cơm " tự động nuốt ngược trở lại bụng.
Thì ra anh ta muốn dẫn cô đi ăn cơm sao ?
Quán cơm ?
Đường Húc Nghiêu chọn ?
Mặc dù phần lớn thức ăn ở các quán cơm đều không ngon, không chỉ người Hoa, ngay cả người Mỹ ở đây cũng thường lui tới, nhưng loại thiếu gia kim
quý như Đường Húc Nghiêu đến nơi như thế này thật sự chính là. . . . . . Quỷ dị!
Không phải anh ta chỉ ăn ở những nhà hàng khách sạn cấp năm sao sao, hoặc là đến những phòng ăn hạng sang đắt đắt đến dọa người!
Xuống xe, bọn họ đồng dạng như những khách hàng khác, xuyên qua đám người
nhốn nha nhốn nháo, sau đó chọn một vị trí an tĩnh rồi ngồi xuống.
Cơm bình dân rất nhanh liền được bưng lên, bát đĩa do va chạm nhiều lần,
không còn đẹp đẽ như cũ, là loại được làm từ loại gốm sứ bình thường.
Hạ Hải Dụ ngẩng đầu nhìn Đường Húc Nghiêu, "Anh có thể ăn ở đây sao?"
Đường Húc Nghiêu giống như là không phục, cầm bát đũa lên liền ăn, căn bản
không có sự do dự gượng gạo như trong tưởng tượng của cô, càng không có
cầm khăn giấy chà lau cái gì.
Miệng hơi há ra, giống như bị anh dọa cho sợ hãi.
Đường Húc Nghiêu không bao lâu đã ăn xong một bát cơm, đứng lên, đến nồi lớn phía trước xới cơm.
Quán ăn này chỉ tính tiền thức ăn, cơm thì được miễn phí, thích ăn mấy bát
đều được, không gian không có bao nhiêu sang trọng, nhưng cho người ta
có một loại cảm giác thực tế, rất nhiều người ngoại quốc cảm thấy tò mò
đối với phương thức ăn tặng cơm miễn phí, hiếu kỳ nổi lên liền ngồi
xuống ăn, sau đó miệng cũng khen không dứt, dần dần thành trở thành
khách quen.
Nhưng Đường Húc Nghiêu sao có thể biết loại "Quy củ" này, trước kia anh ta có tới nơi này sao?
Làm sao có thể chứ?
Kỳ quái chết mất!
Hạ Hải Dụ len lén giương khóe miệng lên, thật không nghĩ được, anh ta còn có bản lĩnh "lợi hại" như vậy!
Chủ quán phụ trách làm thức ăn, bà chủ phụ trách xới cơm, Đường Húc Nghiêu
bưng bát không đi tới, đôi mắt hoa đào phóng điện, "Bà chủ, cho tôi thêm một bát, nhiều nhiều một chút, nếu không lát nữa tôi lại phải xin
thêm!"
". . . . . . được được, xới đầy cho cậu!" bà chủ chất phác bị nụ cười của anh mê hoặc, cười lộ ra cả hàm.
Hạ Hải Dụ nhất thời sững sờ, có lầm hay không, anh ta đi đến đâu là phóng điện đến đó a!
Trong lòng buồn bực, ăn một miếng cơm, tạo nên mùi vị phức tạp, buồn bực, lại có điểm buồn cười.
◎◎◎
Ăn cơm xong, Đường Húc Nghiêu như có thêm chút "Tư cách", nhíu mày nhìn về phía Hạ Hải Dụ, "Sao rồi, anh không phải là loại người chỉ có bề ngoài, mặc dù anh có chút tiền, nhưng cũng có thể ăn cơm bình dân, anh với
người khác cũng không có gì bất đồng, cho nên, về sau em không được lấy
những lý do kỳ quái phủ quyết anh!"
Hạ Hải Dụ "Hừ" một tiếng, "Ăn một bữa ở quán ăn liền chứng minh tổng giám đốc như anh cùng tiểu dân chúng giống nhau sao?"
"Vậy em còn muốn thế nào nữa đây?"
Ừm?
Sao lại hỏi cô còn muốn thế nào nữa?
Như là cô không có việc gì nên kiếm chuyện để chơi không bằng!
Những lời này phải là để cô hỏi anh ta chứ?
Hạ Hải Dụ bĩu môi, "Được rồi, tôi không rảnh để nói nhăng nói cuội cùng anh, tôi muốn về nhà, buổi tối tôi còn phải soạn bài !"
Bên kia, một khách hàng đã ăn cơm xong, đi trả tiền cố ý yêu cầu bà chủ trả tiền lẻ, "Phiền bà chủ hãy trả tiền xu cho tôi, một lát ngồi xe buýt
tôi phải dùng tới, cám ơn!"
Đường Húc Nghiêu nhíu nhíu mày, lấy
trong tay chìa khóa xe trong tay lần nữa để lại vào túi quần, kéo tay
cô, nói, "Chúng ta cũng ngồi xe buýt về nhà!"
Hạ Hải Dụ trợn mắt, cho anh một cái nhìn "Ngươi có bệnh", có Maybach không đi, lại muốn ngồi xe buýt, điên rồi sao?
Cô dương dương môi, tươi cười mang theo sự khiêu khích, "Được rồi, ngồi xe buýt trở về!"
Đứng trước nơi chờ xe buýt, chân tay Đường Húc Nghiêu có chút luống cuống,
chung quanh chật chội có quá nhiều người, khiến anh có chút không thích
nghi được, nhưng anh lấy hết sức nhẫn nại, thật vất vả mới chờ được một
chiếc xe buýt đi đến, liền cầm tay cô vọt tới.
"Trời ơi, Đường
Húc Nghiêu, lên ở cửa trước, xuống ở cửa sau á! Anh đi nhầm rồi!" Hạ Hải Dụ nhất thời có loại cảm giác muốn ói máu, anh ta đúng là đủ mất mặt
xấu hổ! Chưa ngồi qua xe buýt à?
Mặt của Đường Húc Nghiêu đen đi, khóe miệng co giật, "Nhỏ giọng một chút, em muốn anh ngày mai lên trang nhất à!"
Tổng giám đốc của Khoa Học Công Nghệ Húc Dương ngồi xe buýt, không biết phía trước sau, kì thực có đủ sự kích thích!