Hạ Hải Dụ xách túi hàng lớn đi tới dưới lầu, thở phào nhẹ nhõm, "Ôi. . . . . . Cuối cùng đã tới. . . . . . Mệt quá đi. . . . . ."
Ngửa đầu nhìn tòa nhà 5 tầng, có chút chần chờ, cánh tay của cô càng ngày càng đau, không biết còn có thể xách đồ lên không. Nhưng không xách lên thì phải làm gì đây? Vì tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường, nhà dưới 7 tầng thì không được lắp thang máy.
Khẽ cắn răng, bước nối bước khó khăn đi về phía trước.
"A. . . . . ." Không được, cánh tay đau đến mức như muốn đứt, túi hàng chợt rơi xuống đất, mấy quả táo mới mua lần lượt lăn ra ngoài.
Ngồi xuống nhặt, lại đau như muốn rút gân.
Trời ạ, cô sao lại xui xẻo như vậy? !
Đang ảo não, bỗng chốc bóng dáng của Đường Húc Nghiêu xuất hiện ở trước mặt cô.
Hả? !
Cô còn tưởng là ảo giác, nhưng nhìn kỹ một chút thì lại không phải.
Ngửa đầu nhìn anh, bởi vì tư thế có vấn đề, bóng dáng thon dài của anh trong mắt cô càng thêm cao lớn, mà dưới ánh mặt trời khuôn mặt của anh như nổi lên một phần tuyệt đẹp, Hạ Hải Dụ giật mình tại chỗ, trong khoảnh khắc cảm thấy không khí xung quanh như dừng lại.
Tim đập rộn lên, hơi thở rối loạn. . . . . .
Cô không nghĩ đến, vào giờ khắc này anh lại xuất hiện trước mặt mình.
Làm thế nào, làm thế nào, cô phải nói cái gì, cô có thể nói cái gì? !
Trong đầu hỗn loạn, cuối cùng cái gì cô cũng không nói ra.
Ngược lại, Đường Húc Nghiêu lại mở miệng trước, "Cần giúp một tay không? !"
Ngoài miệng mặc dù là hỏi, nhưng anh vừa nói đồng thời cũng ngồi xổm xuống, đưa tay giúp cô nhặt đồ trên mặt đất lên.
Đối mặt với tình huống bất ngờ này Hạ Hải Dụ có chút ứng phó không kịp, nhưng mà trong lúc cô không có khả năng chợt có người giúp một tay, loại cảm giác này thật tốt !
Cánh tay còn rất đau, cô cố gắng thử nâng cánh tay lên đón quả táo anh nhặt giúp nhưng không làm được.
Trên trán, mồ hôi lạnh toát ra do đau đớn.
Đường Húc Nghiêu phát hiện cô không ổn, hỏi, "Cánh tay của em bị sao thế?"
". . . . . ." Cô đau đến mức không nói ra được gì.
Chợt ——
"Đường Húc Nghiêu. . . . . . anh chạy đi đâu. . . . . ." Triệu Chỉ Tịch người chưa thấy đã thấy tiếng, thanh âm thanh thúy truyền đến trong hành lang trống trải "Đồ quỷ sứ chán ghét, cùng em đi ăn cơm nhanh lên….em đói muốn chết!"
Nghe tiếng, đầu óc đang hỗn độn của Hạ Hải Dụ lập tức tỉnh táo, ảo tưởng như vừa tỉnh lại, vội vàng đoạt lấy quả táo trong tay Đường Húc Nghiêu xoay người chạy như bay lên lầu.
Cánh tay bị đau, nhưng cũng không bằng nỗi đau hiện tại trong lòng cô.
"Đường Húc Nghiêu, anh ở dưới lầu sao, em xuống tìm anh!" Thanh âm Triệu Chỉ Tịch lần nữa bay tới, giọng nói trong trẻo vang vọng cả tầng lầu.
Chợt Hạ Hải Dụ có một suy nghĩ kỳ quái, mong sao dưới mặt đất có một cái hố để cô nhảy xuống, nhưng cuối cùng cũng chỉ là ảo tưởng.
Không chỉ như vậy, Triệu Chỉ Tịch từ trên lầu đi xuống vừa vặn chạm mặt nhau.
Lúc hai cô gái lướt qua nhau, như có giác quan thứ sáu, họ đều không tự giác mà ngẩng đầu liếc nhìn đối phương.
Hạ Hải Dụ cảm thấy rõ ràng tim của mình co rút lại, ngay cả chính cô cũng không hiểu tại sao phải vội vàng rời ánh mắt .
Không tự chủ, cô bước nhanh hơn, một hơi chạy mấy chục bậc thang, nhưng vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng Triệu Chỉ Tịch vang lên ở lầu dưới.
"Đường Húc Nghiêu, em nói sao cả nửa ngày mà anh không trả lời, nguyên lai lại là nhìn người đẹp a, nói, anh cùng cô ấy quan hệ thế nào?!”
"Anh có phải là vừa ý cô ấy không? !"
"Nói a!"
Đường Húc Nghiêu nửa ngày không có lên tiếng.
Hạ Hải Dụ cảm thấy hơi thở của mình trong nháy mắt ngừng lại, lý trí nói cho cô biết nên đi nhanh lên, nhưng hai chân giống như là bị đổ chì, thế nào cũng không bước nổi một bước, không tự chủ được chờ đợi đáp án của anh.
"Đường Húc Nghiêu, anh nếu không nói, em sẽ dây dưa ở chỗ này cùng với anh, không để cho anh yên đâu”
"Em nói được là làm được !"
Triệu Chỉ Tịch dây dưa không ngừng, rốt cuộc Đường Húc Nghiêu bị chọc phiền, giọng nói không kiên nhẫn, qua quýt một câu, "Cô ấy chỉ là hàng xóm!"
Chỉ. . . . . .là . . . . . hàng xóm.
Hoá ra là như vậy a!
Trái tim Hạ Hải Dụ có một cảm giác không rõ ràng, dường như là thoải mái, nhưng cũng như là thất vọng, tỉnh tỉnh mê mê .
Từ từ đi lên lầu, móc ra cái chìa khóa, nhẹ nhàng mở cửa, đóng cửa.
Cuộc sống như đại dương, luôn có quá nhiều sóng lớn nhỏ, làm cho người ta như không quan tâm đến, nhưng thật ra, sự quan tâm trên thực tế lại không lộ ra ngoài, một câu nói, sẽ mạnh mẽ xuyên vào trong lòng.
◎◎◎
Đầu, vẫn có chút mơ màng, cả người cũng có cảm giác ngây ngô dại dột.
Mấy tiếng đồng hồ vèo một cái đã trôi qua, chỉ chớp mắt thời gian ăn trưa đã đến.
Trong phòng bếp, Hạ Hải Dụ ngồi trước bàn cơm rầu rĩ thái rau.
Chợt, ngồi ở đối diện cô tiểu Vân lấy tay gõ nhẹ nhàng mặt bàn “Hải ---Dụ”
"Hả? !" Hạ Hải Dụ chợt ngẩng đầu lên, chỉ thấy khuôn mặt trắng nõn nà của Tiểu Vân tràn đầy bất đắc dĩ.
"Hải Dụ, cậu đem hai củ rau thái rất tốt nha!" Cầm lên hai cây rau còn nguyên vẹn, quơ quơ.
Hạ Hải Dụ ngẩng đầu nhìn lên, ảo não không thôi, "Ôi. . . . . . Tớ không có chú ý. . . . . ."
Tiểu Vân trừng mắt nhìn, mắt lộ vẻ gian tà, giọng nói mang theo giễu cợt, "Hi, chờ bạn trai mình tới quả nhiên là không giống nhau a!"
Hả?. . . . . . Chờ bạn trai mình tới. . . . . .
Hạ Hải Dụ hơi ngẩn ra, cô vừa mới. . . . . . Là đang suy nghĩ. . . . . . Một người khác. . . . . .
Thấy Hạ Hải Dụ không nói lời nào, tiểu Vân còn tưởng là cô xấu hổ, lại càng trêu cợt, "Hải Dụ, nhìn bộ dạng này của cậu, giống như rất muốn Bạch Hạo Nhiên, vậy chờ anh ấy tới, yêu cầu anh ấy một cái KISS yêu a? !"
". . . . . ." Hạ Hải Dụ cắn cắn môi, buông món ăn trong tay ra, sợ hãi nói, "tiểu Vân . . . . Nếu như tớ nói. . . . . . Người tớ muốn không phải Bạch Hạo Nhiên thì sao?
"A? !" Tiểu Vân vẻ mặt kinh ngạc.
Hạ Hải Dụ cúi đầu, một tay ôm ngực một tay xoa vết thương ở cánh tay, buồn rầu nói, "Thật ra thì tớ cũng không biết tớ đang nghĩ gì. . . . . . Tớ một chút cũng không muốn nghĩ đến anh ta. . . . . . Nhưng là, không tự chủ được. . . . . ."