“Hải Dụ”. Đứng ở cửa, Bạch Hạo Nhiên mỉm cười gọi tên cô.
Hạ Hải Du le lưỡi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút nhợt nhạt, “Hạo Nhiên”
Hôm nay anh mặc quần jeans xanh, áo sơ mi trắng đơn giản nhưng cả tinh thần toát lên vẻ sảng khoái, thoải mái, thậm chí còn đẹp trai hơn so với bình thường. Nhưng lại mang kính bỗng nhiên có chút kì quái, mặc dù nhìn vào con người dường như rất tinh tế, phong độ hơn hẳn những người đọc sách, nhưng bất chợt có điểm không quen.
“Hạo Nhiên, anh đeo kính mắt,….. sao lại thế này”
“À, này a, anh bình thường đều mang kính áp tròng, hôm nay vội vã tới sân bay, trong lúc nhất thời vội vã đánh mất một cái, cũng không còn cách nào, phải mang theo gọng kính,….sao? rất khó coi sao?”
“Không có! Rất đẹp” Trái tim Hạ Hải Dụ bỗng dâng lên làn sóng ấm áp, Hạo Nhiên vì cô mà lo lắng sốt ruột.
Nghĩ vậy, cô lại trăm mối cảm xúc ngổn ngang, áy náy và ảo não. Áy náy là, cô đã khiến cho anh phải chịu bao nỗi vất vả. Ảo não là, anh đối xử với cô thật lòng như thế, mà ngay cả một bữa cơm ngon lành cũng chưa nấu cho anh ăn.
Cô hơi cúi đầu xuống,giọng thì thầm:”Hạo Nhiên, thật xin lỗi, phải chờ một lúc nữa mới có thể ăn cơm”
Chỉ vì cánh tay của cô đau, chỉ có thể nhặt rau, trách nhiệm nấu cơm đặt lên đôi vai nhỏ bé, mà cô cũng vừa làm khét nồi cơm.
Tuy nhiên điều này không thể nói cho Hạo Nhiên biết được, nếu không anh nhất định khẩn trương mang cô đi bệnh viện.
Bạch Hạo Nhiên đẩy kính mắt, có chút thần bí mang cái túi đằng sau lưng ra, mùi vị của cơm cà ri thịt bò tỏa ra thơm lừng: ”Cơm chưa không làm cũng không sao, chúng ta có thể ăn cái này”
Hạ Hải Dụ tròn mắt ngạc nhiên, ánh mắt đầy vẻ thích thú:” Hạo Nhiên, anh làm sao có thể…”
“Em không phải thích ăn cái này nhất sao, nhân tiện mua ba phần ở nhà hàng trên đường, chúng ta cùng nhau ăn.”
Hạ Hải Dụ nhìn sâu vào đôi mắt của anh, trong ánh mắt ấy chứa đầy sủng nịch, yêu thương, và cưng chiều, trong lòng chợt thấy cảm động.
Ngại ngùng mỉm cười, tiếp nhận gói to trong tay anh,”Cám ơn”
Bạch Hạo Nhiên cũng mỉm cười, ánh mắt ôn nhu dịu dàng, khiến cho người ta không thể tự kiềm chế.
Ba người cùng ngồi lại ăn bữa tối, Vân Tiểu Tiểu rất không tự giác, bỗng hét to:”Oa, cơm này thật thơm ngon nha. Bạch Hạo Nhiên, anh mua ở chỗ nào, mai tôi nhất định phải đi mua”
“Nhà hàng đó ở ngã tư, phía bên trái đèn xanh đèn đỏ”
“A, ở đâu nhỉ?” . Vân Tiểu Tiểu hoàn toàn không nhớ ra là ở chỗ nào.
Bạch Hạo Nhiên nở nụ cười nhạt, “Tiểu Tiểu, tôi sẽ ở Francisco vài ngày, ngày mai tôi giúp cô đi mua,sau đó thuận tiện lấy danh thiếp của nhà hàng, về sau nếu cô còn muốn ăn thì chỉ cần gọi điện thoại”
“a, thật sao, tuyệt quá” Vân Tiểu Tiểu cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng cô càng cảm thấy cao hứng thay cho Hải Dụ, Hạo Nhiên làm vậy cũng chỉ vì Hải Dụ thôi. Đây chính là món ăn mà Hải Dụ thích nhất. Bất quá, cô cũng có thể “hưởng sái “là được, ha ha.
Ăn cơm xong, Vân Tiểu Tiểu lấy trong túi xách ra hai vé xem phim, như một tên trộm quơ quơ trước mặt Hạo Nhiên và Hải Dụ,” hì hì, đây là tôi cố ý mua cho hai người, này, cùng đi xem phim đi, đừng phụ tâm ý của tôi đó!”
Có thể xem đây là lần đầu tiên bọn họ hẹn hò đi….Hạ Hải Dụ thoáng cúi đầu, chậm rãi đi bên cạnh Hạo Nhiên, âm thầm nỉ non.
Một lúc sau, đi tới cửa rạp chiếu phim, đa số những người đến xem là những cặp trai gái tay trong tay, hoặc cô gái kéo cánh tay bạn trai, trông thật thân mật.
Hải Dụ cúi đầu nhìn tay của mình, hai bàn tay đều bỏ trong túi áo, bỗng chợt thấy thẹn thùng.
Cùng nhau sải bước trên đường, Hạo Nhiên phải chăng cũng muốn nắm tay cô.
Trong lòng bỗng nhiên lại có chút không yên, khuôn mặt cũng có chút không tự nhiên.
Sao lại thế này, trước đây sao cô không nghĩ tới vấn đề này chứ, cô cùng Hạo Nhiên tuy ở một chỗ nhưng sao không cảm thấy có chút cảm giác .
Không, không, không phải như thế, cô đã luôn đưa tay vào túi, bởi vì cô không muốn Hạo Nhiên thấy cánh tay của mình đang bị thương, chỉ cần không dùng lực, không chạm vào cái gì,chỉ cần như thế này, nhìn, và trò chuyện.
Cố gắng thuyết phục bản thân mình, Hạ Hải Dụ rút cục cũng ngẩng đầu lên, đối diện với Hạo Nhiên nở một nụ cười tươi,”Hạo Nhiên, tôi muốn uống cô ca, anh giúp tôi đi mua một chai”
“Được, em còn muốn ăn gì không, bỏng ngô thì sao?”
“Ừm! Còn muốn kẹo que nữa” mỉm cười gật đầu, thậm chí còn có chút làm nũng, giống như là những cô gái khác.
Trước cửa rạp chiếu phim người đến càng ngày càng đông, vây thành những đám nhỏ, Hải Dụ bước qua để tránh chỗ cho người đi bộ.
Chỉ chốc lát sau, cô ở trong đám người nhìn thấy Hạo Nhiên mua xong đang nhìn xung quanh tìm kiếm.
“Hạo Nhiên, tôi ở…”
Lời nói còn chưa xong, Hạ Hải Dụ nhìn thấy một cô gái nhẹ nhàng đến bên cạnh anh, váy trắng, mái tóc đen dài, trông thật xinh đẹp.
Cô gái có vẻ rất nhút nhát đến bên cạnh, nói chuyện lặng lẽ, sau đó nhét tờ giấy nho nhỏ vào lòng bàn tay của anh, mặt đỏ hồng chạy ra ngoài.
A?
Bắt chuyện?
Nhất định là!
Bạch Hạo Nhiên mặt đỏ rần!
Hạ Hải Dụ phá lên cười,đang muốn dấu nụ cười đi, đột nhiên có dấu chấm hỏi xuất hiện trong tâm trí.
Sao lại thế này, tại sao khi thấy Đường Húc Nghiêu bên cạnh người phụ nữ khác trái tim dường như bị ai đó bóp nghẹt, mà khi thấy cô gái khác bắt chuyện cùng Hạo Nhiên cô không hề cảm thấy như vậy?