". . . . . ." Mẹ của đứa bé như bị sét đánh, im lặng triệt để.
Ở trong truyện cổ tích của Đường Húc Nghiêu, anh hùng cùng Quái Thú bởi vì một chức danh lôi thôi không giải thích được đánh nhau bể đầu chảy máu, sau đó lại từ giành lôi thôi biến thành giành quả dại, cuối cùng còn tranh đoạt một con hươu cao cổ. . . . . . Hoang đường vô cùng!
Trong phòng ngủ ấm áp, ánh đèn màu vàng nhạt tỏa ra ấm áp, sưởi ấm ước chừng cả gian phòng, Hạ Hải Dụ rúc vào lồng ngực Đường Húc, lười biếng ngẩng đầu, "Mấy kĩ sư ở Húc Dương đều là dùng cái loại suy nghĩ này đi thiết kế trò chơi sao? !"
"Thế nào? ! Không dễ nghe? !" Đường Húc Nghiêu nhíu mày. Anh cảm thấy còn có thể đó a! Chuyện cổ tích tình tiết rất có trí tưởng tượng, cũng rất có lực chiến đấu đấy!
"Không có không có!" Hạ Hải Dụ vội vàng lấy lòng, "Dễ nghe! Quá dễ nghe rồi ! Dễ nghe khiến em muốn khóc a!"
Cô sờ sờ khóe mắt, thế nhưng thật sự có nước mắt chảy ra, nhưng là nhếch miệng lên độ cong làm thế nào cũng không giảm, cười đến rơi nước mắt!
Nếu hắn còn kể chuyện cổ tích như thế này nhiều lần, không khéo đứa nhỏ trong bụng sinh ra sẽ biến thành Tiểu Ma Vương!
Nhưng là, cô cảm thấy thật hạnh phúc a!
Cốc cốc. . . . . Cốc cốc. . . . . .
Cửa phòng chợt truyền đến tiếng gõ cửa.
Chỉ chốc lát sau, âm thanh dịu dàng của Triệu Chỉ Ngọc và liền truyền tới, "Hải Dụ, đã ngủ chưa? !"
Nghe tiếng, Hạ Hải Dụ vội vàng đẩy Đường Húc Nghiêu ra, "Không có không có, em còn chưa ngủ!"
Đường Húc Nghiêu cũng vội vàng đứng dậy, vốn là muốn nói anh đi mở cửa, nhưng là người khác đã đi tới cửa rồi.
Hạ Hải Dụ nhanh chóng mở cửa, "Chị dâu."
Triệu Chỉ Ngọc cầm trong tay một cái túi chườm âm ấm, dịu dàng nói, "Tối nay có chút lạnh, em phải cực kỳ chú ý thân thể, cái này trải phía dưới, tránh cho cảm lạnh."
"Không cần khách khí. Hải Dụ, em có gì không thoải mái cứ nói với chị biết không? !"
"Dạ!"
Đường Húc Nghiêu đi tới, đem túi chườm trong tay Hạ Hải Dụ cầm đi, chỉ sợ cô có chút gì mệt mỏi, hành động trẻ con của hắn khiến Hải Dụ xấu hổ, trừng mắt nhìn anh.
Triệu Chỉ Ngọc cũng là mím môi cười trộm, "Được rồi, thời gian không còn sớm, các em nghỉ ngơi đi!"
"Dạ, chị dâu ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Đóng cửa phòng, trên mặt Hạ Hải Dụ tràn đầy nụ cười, "Chị dâu đối với em thật tốt!"
"Chẳng lẽ anh đối với em không tốt sao? !" Người khác mất hứng.
Hạ Hải Dụ hừ một tiếng, nằm lại trên giường, thật là thoải mái!
Đường Húc Nghiêu cũng đi theo nằm sát bên người cô, ôm thân thể mềm mại trong lòng, nhưng là anh lại chỉ có thể làm Chính Nhân Quân Tử!
Bởi vì thời kì đầu mang thai không thể làm cái kia, nếu không rất dễ dàng thương tổn em bé!
Ai, hành hạ!
Nhưng là vì con của bọn họ, chỉ có thể nhịn!
Chỉ là. . . . . . Hôn một cái là có thể đi!
Cúi đầu nhìn qua cô, môi hồng nhuận trên khuôn mặt nhỏ nhắn, da thịt vô cùng mịn màng, thật mê người!
"Bà xã. . . . . . Thân ái . . . . . ." Phát động tập kích.
Một cái hôn rơi trên môi của cô, sau đó lại hôn trên bụng của cô, con và mẹ mỗi người đều hôn một cái a!
Đêm càng lúc càng khuya, yêu cũng càng ngày càng nồng.
Sáng hôm sau, Hạ Hải Dụ bị cơn buồn nôn khan làm cho tỉnh.
Một bên, Đường Húc Nghiêu còn yên lặng ngủ, cô không muốn đánh thức anh, bởi vì tối hôm qua anh cơ hồ cũng không thế nào ngủ ngon, cô nôn oẹ gay gắt, anh cũng bị giày vò, trời sáng anh mới ngủ được một lúc.
Nhìn người đàn ông bên cạnh bởi vì mình mà mệt mỏi, Hạ Hải Dụ trong lòng vừa đau lại vừa ngọt.
Che miệng, nhẹ nhàng xuống giường, bước nhanh đi vào phòng tắm.
Nôn một hồi, nhưng cái gì cũng không phun ra.
Cũng đúng, trong dạ dày có gì thì tối hôm qua cũng ói trống trơn rồi, dĩ nhiên cái gì cũng phun không ra, cũng chỉ là vị chua chua.
Bình tĩnh một lát, Hạ Hải Dụ đột nhiên cảm thấy khô miệng, muốn vào phòng bếp tìm một chút nước uống.
Trời vừa sáng, trong phòng rất là an tĩnh, cô nghĩ đại khái chỉ có một mình mình dậy sớm!
Nhưng là, khi sắp đi tới phòng bếp, lại nghe được loáng thoáng có tiếng nói còn có một mùi thơm xông vào mũi.
Giọng Triệu Chỉ Ngọc chậm rãi vang lên, "Chồng yêu, như thế nào, em nấu có thơm không? !"
"Ừ, rất thơm." Đường Húc Đông không keo kiệt chút nào tán thưởng.
Dừng một chút, anh lại cảm khái nói, "Chỉ Ngọc, cám ơn em."
"Đứa ngốc, cái này thì có là gì, em chỉ là giúp Hải Dụ nấu một chút cháo dành cho bà bầu! Không phiền toái!"
Trước cửa phòng bếp, bước chân của Hạ Hải Dụ chợt dừng lại.
Rất cảm động a, chị dâu tối hôm qua giúp cô, hôm nay còn dậy từ sáng sớm để nấu cháo vì cô!
Con người chị dâu thật tốt!
"Chồng yêu, giúp em lấy tảo trong tủ lạnh ra!"
"Được. . . . . . Còn cần cái gì khác không? !"
"Táo đỏ cũng lấy ra đi, để cho Hải Dụ ăn sau khi uống thuốc."
"Được."
Trong phòng bếp, Đường Húc Đông cùng Triệu Chỉ Ngọc làm không dừng tay, Hạ Hải Dụ vừa cảm động lại có chút áy náy.
Mặc dù cô là khách, nhưng sao có thể đứng không!
Không được không được, nhất định phải đi giúp một tay!
Cúi đầu nhìn qua nhìn mình, ừ, ăn mặc coi như chỉnh tề, mới vừa ở phòng tắm cũng rửa mặt qua, tốt, có thể đi giúp một tay!
Mặc dù tài nấu nướng của cô không tính là quá tinh xảo, nhưng là làm bữa ăn sáng vẫn là không có vấn đề đấy!
Quyết định, Hạ Hải Dụ nâng lên nụ cười, đang muốn tiến một bước.
Chợt ——
Đường Húc Đông nói một câu kỳ quái, "Chỉ Ngọc. . . . . . Em làm như vậy, không phải chì là vì Hải Dụ, thật ra là cũng vì anh, đúng không? !"
". . . . . ." Triệu Chỉ Ngọc dừng một chút, buông công việc trong tay khẽ thở dài, "Chồng yêu. . . . . . Em biết rõ anh vì tai nạn năm đó vẫn luôn tự trách, năm năm qua anh luôn gửi thư và tiền cho Hải Dụ vào ngày đó. . . . . ."