Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Chương 190: Chương 190: Miêu tả sinh động






Hạ Hải Dụ theo bản năng cắn chặt cánh môi, không dám lớn tiếng, đôi tay níu chặt váy, nín thở .

Trong phòng bếp, Đường Húc Đông cùng Triệu Chỉ Ngọc vẫn tiếp tục nói chuyện với nhau, thanh âm rất nhỏ, thậm chí là cố ý giảm thấp xuống, nhưng cô vẫn có thể nghe được rõ ràng.

"Chỉ Ngọc, điều anh có thể làm cũng chỉ là những thứ đó."

"Em hiểu, cho nên em vẫn luôn rất ủng hộ anh a! Hiện tại Hải Dụ cùng Húc Nghiêu ở chung một chỗ, lại có em bé, chúng ta là người một nhà, đương nhiên là muốn đối với cô ấy tốt một chút!"

"Đúng vậy a, cũng chỉ có thể dùng loại phương thức này bồi thường cho cô ấy!"

Ngoài cửa, Hạ Hải Dụ nghe không hiểu chuyện gì.

Bồi thường? !

Bọn họ đang nói cái gì? !

Làm sao lại phải "Bồi thường"? !

Còn nữa..., năm năm qua Đường Húc Đông đều là chú chân dài đó,anh ấy luôn cố định một ngày trong năm gửi thư và tiền cho cô, thực ra là có chuyện gì? !

Anh đã sớm biết chuyện tai nạn xe của cha mẹ cô? !

Anh ấy làm sao sẽ biết? !

Là bởi vì anh là luật sư, cho nên đối với vụ án chấn động năm đó có tìm hiểu qua? !

Thật chỉ là đơn thuần như vậy sao? !

Không, không phải vậy, không phải!

Hạ Hải Dụ lắc đầu liên tục, trực giác mách bảo chuyện không có đơn giản như vậy, mà chân tướng sự tình trong đó nhất định ẩn chứa một bí mật kinh khủng mà họ không muốn cô biết!

Thanh âm của Triệu Chỉ Ngọc lại nhẹ nhàng vang lên, hơi sầu não, "Chồng yêu, chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi, mặc dù đối với Hải Dụ không công bằng, nhưng là không thể để cho cô ấy biết rõ chân tướng ngược lại đối với cô ấy tốt hơn, sẽ để cho cô ấy cùng Húc Nghiêu hạnh phúc ! Dù sao, bọn họ cũng đã có con!"

Chân tướng? !

Chân tướng! ! !

Lòng của Hạ Hải Dụ như dây cung căng lên, rất muôn biết sự thật.

Nhưng là ——

"Nha, cháo tốt lắm! Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, giúp em giảm lửa!" Triệu Chỉ Ngọc chợt kêu lên một tiếng, sau đó tất cả đối thoại cũng kết thúc.

Trong phòng bếp, hai vợ chồng lại bận rộn với công việc, không hề nói tiếp chủ đề đó.

Hạ Hải Dụ rất thất vọng, nhưng là cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tâm tình rất phức tạp, giống như có loại dự cảm, đúng như Triệu Chỉ Ngọc nói, có một số việc không biết đối với cô ngược lại tốt hơn.

Nhưng là, cô phải biết!

Bởi vì chuyện này quan hệ tới cái chết của cha mẹ cô!

Những chuyện khác, cô đều có thể không quản, không hỏi, chỉ có cái này không được, tuyệt đối không được!

◎◎◎

Bảy giờ rưỡi, mấy người cùng nhau ăn điểm tâm.

Hạ Hải Dụ lặng lẽ ăn cháo mà Triệu Chỉ Ngọc đặc biệt vì chuẩn bị cho cô, bên trong tăng thêm hạt sen để có dinh dưỡng, mùi vị rất tốt, nhưng cô ăn cũng là không yên lòng.

Trong đầu vẫn suy nghĩ hai chữ "Sự thật".

Sự thật. . . . . . Sự thật. . . . . . Sự thật rốt cuộc là cái gì đây? !

"Hải Dụ, em làm sao cứ ngẩn người thế, không phải lại không thoải mái? !" Đường Húc Nghiêu nhìn cô nửa ngày cũng không có nhúc nhích cái muỗng, nóng lòng hỏi.

"A. . . . . . Không có gì. . . . . ." Thần trí quay trở về, Hạ Hải Dụ kéo nhẹ khóe miệng, miễn cưỡng mỉm cười.

"Còn nói không có gì, sắc mặt em rất không tốt, có chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói ra a!" tất cả tâm tư của Đường Húc Nghiêu đều đặt ở thân thể của cô cho nên mất đi nhạy cảm thường ngày, hoàn toàn không suy nghĩ được gì nhiều.

"Thật không có cái gì, chỉ là. . . . . . Có chút thiếu ngủ mà thôi." Cô thuận miệng nói xạo.

"Ngủ? ! Có phải hay không bởi vì tối hôm qua chơi đùa quá lợi hại a? !" Đường Húc Nghiêu suy đoán, suy nghĩ một chút cũng thế, tối hôm qua anh cũng không ngủ ngon, huống chi là cô lại nôn nhiều như vậy !

Ngẩng đầu nhìn Triệu Chỉ Ngọc, "Chị dâu, phụ nữ có thai đều là như vậy sao? !"

"Ừ, thời kì đầu mang thai rất dễ dàng uể oải, nghỉ ngơi nhiều là tốt!"

Đường Húc Nghiêu hơi yên lòng một chút, quay đầu nhìn Hạ Hải Dụ, "Chờ ăn xong bữa sáng em trở lại phòng nghỉ ngơi nhé? !"

"Vâng." Hạ Hải Dụ thuận theo gật gật đầu.

Dùng cơm gần xong, Đường Húc Đông cũng đã tới rồi giờ làm việc, anh nhìn một chút Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ, có chút áy náy nói, "Nghiêu, Hải Dụ, thật ngại, anh phải đi làm, vốn là anh định xin nghỉ mấy ngày nhưng công việc ở cơ quan gần đây rất bận, thật sự là không phân thân ra được."

"Không quan trọng, anh cũng có công việc của anh mà."

"Vậy anh đi trước, các em từ từ ăn."

"Vâng" Đường Húc Nghiêu gật đầu một cái, bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện, "Anh, mặc dù anh rất bận, nhưng chuyện vụ án của cha mẹ Hải Dụ anh nhớ lưu tâm, thời gian tố tụng cũng không còn nhiều, anh nhớ đấy!"

"Ừ. . . . . . Anh biết rồi."

Đường Húc Đông rời bàn ăn, xoay người, đáy mắt thoáng qua vẻ lo lắng.

Triệu Chỉ Ngọc cũng đứng dậy theo, vào trong thư phòng giúp Đường Húc Đông lấy ra cặp tài liệu cùng Laptop, lại giúp anh sửa sang lại cà vạt, sau đó mới đưa anh ra cửa.

Lúc tạm biệt, Triệu Chỉ Ngọc nhón chân lên, nhẹ nhàng tiến gần gò má của Đường Húc Đông, nhìn từ xa giống một cái cái hôn má, nhưng kỳ thật là nói với anh, "Đều đã qua rồi !"

Đường Húc Đông hơi ngẩn ra, cúi đầu nhìn vợ, hai ánh mắt nhìn nhau dây dưa cùng đồng cảm.

Anh gật đầu một cái, cũng âm thầm quyết định: tối nay, liền tối nay, anh sẽ đem mấy cái kia tài liệu còn lại trong phòng sách đi tiêu hủy, biến tất cả thành quá khứ!

◎◎◎

Trong bàn ăn, Hạ Hải Dụ vẫn trầm ngâm trong suy nghĩ.

Cô mới vừa thấy Triệu Chỉ Ngọc giúp Đường Húc Đông cầm cặp tài liệu cùng Laptop, là từ trong thư phòng lấy ra, đúng, thư phòng, nếu như có bí mật gì thì đó chính là nơi có khả năng cất giấu cao nhất!

Cô nhất định phải nghĩ biện pháp vào thư phòng!

Đường Húc Đông đi làm, còn Triệu Chỉ Ngọc lúc nữa cũng sẽ vào phòng trẻ chăm sóc Tuyết Nhi, không qua 30 ~ 40 phút chắc là sẽ không ra ngoài, như vậy. . . . . . Cô chỉ phải phân tán sự chú ý của Đường Húc Nghiêu là được!

"Hải Dụ. . . . . . Hải Dụ. . . . . . Làm sao em lại mất hồn rồi. . . . . ." Đường Húc Nghiêu một lòng lần nữa lo lắng.

"Em. . . . . . Muốn ăn ô mai." Hạ Hải Dụ không đầu không đuôi nói.

Đường Húc Nghiêu sửng sốt một chút, "Ô mai? ! Chính là cái kia rất chua sao? !"

"Vâng!" Cô dùng sức gật đầu.

Anh vỗ vỗ mu bàn tay của cô, "Được, anh lập tức đi mua."

Đường Húc Nghiêu không hoài nghi gì, không chút do dự nào liền chạy ra ngoài, trái tim Hạ Hải Dụ không khỏi dâng lên cảm giác áy náy, chỉ vì cô thèm ô mai anh liền lái xe đến chỗ rất xa để mua. Nhưng là, cô không có biện pháp khác.

Rất nhanh, trong biệt thự yên tĩnh, Hạ Hải Dụ lặng lặng lẽ lên lầu hai, thuận lợi vào thư phòng. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.