Hạ Hải Dụ cùng Vân Tiểu Tiểu đi tới ngã tư đường, chuẩn bị chào tạm biệt.
"Tiểu Tiểu, tớ phải rẽ ở chỗ này rồi, đi trước nha!"
"Ừ, bái bai!" Vân Tiểu Tiểu bởi vì hai tay đang xách theo hộp điểm tâm ngọt nên chỉ có thể cười híp mắt hướng bạn tốt nháy mắt.
Mặc dù hai người bây giờ không ở cùng nhau, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng tình cảm của hai người !
"Đi đường cẩn thận !"
"Biết rồi! Cậu cũng vậy!"
Sau khi chia tay, Hạ Hải Dụ xoay người đi xa, mà Vân Tiểu Tiểu nhìn bóng lưng của cô biến mất mới cẩn thận từng li từng tí đứng ở ven đường, đem món điểm tâm ngọt trong hộp để xuống, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
"Đường Húc Nghiêu, tôi mới vừa gạt Hải Dụ đem món điểm tâm ngọt về nhà rồi, cậu ấy đã trúng thưởng, đã bắt được điện thoại di động rồi!"
"Hải Dụ rất vui vẻ!"
"Đó là đương nhiên! Vân Tiểu Tiểu ta ra tay đương nhiên phải thành công!"
"Hắc hắc. . . . . . Dĩ nhiên, tôi cũng nhận được lợi ích, cám ơn anh về món điểm tâm ngọt được tặng!"
"Tôi về sau có thể tùy ý đến ăn? !"
"Ôi, như vậy không tốt lắm!"
"Không cần khách khí như thế, cô chỉ cần đối với Hải Dụ thật tốt là được!"
"Này, tôi cảnh cáo anh, tôi sẽ không làm vậy nữa đâu đấy! Không lừa dối tỷ muội tốt của tôi”
"Tốt lắm, hẹn gặp lại!"
Khoa học kỹ thuật Húc Dương.
Kết thúc cuộc trò chuyện Đường Húc Nghiêu hài lòng gật đầu một cái, thân hình cao lớn dựa vào lưng ghế, lộ ra nụ cười giảo hoạt hồ ly thường ngày.
Nhìn đồng hồ, nên tan làm!
Tiêu sái đứng dậy, đem áo khoác vắt tại đầu vai, sải bước đi ra phòng làm việc.
Thiệu Hành vừa vặn cũng từ phòng bên cạnh đi ra, "Nghiêu, buổi tối cùng nhau ăn cơm, như thế nào? !"
"Không, tôi có chuyện khác."
"Hứ. . . . . . Có người khác rồi không thèm tính!"
◎◎◎
Hạ Hải Dụ xuống xe buýt sau lại đi một đoạn đường, ngẩng đầu nhìn lên, khoảng cách hiện tại tới chỗ cô ở đã không xa, khóe miệng không tự chủ nhếch lên .
Tòa nhà cao cấp đó, tầng cao nhất chính là "Nhà" của cô cùng anh .
Cảm giác thật hạnh phúc !
Hơi có chút thất thần, không có chú ý tới phía trước bỗng nhiên có người chặn lại đường đi.
Hả ? !
Hạ Hải Dụ không biết ý định đi của anh ta, vì vậy, bước chân hướng sang bên trái di chuyển, thật không nghĩ đến người đối diện cư nhiên cũng chuyển động, hơn nữa còn cùng hướng giống cô, lại bị chặn lại!
Cái gì vậy, cố ý à? !
Ngẩng đầu, sững sờ.
"A. . . . . . Tại sao là anh? !" Đối mặt ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú của Đường Húc Nghiêu, Hạ Hải Dụ hơi có chút đỏ mặt.
Xong rồi, dáng vẻ ngơ ngác của cô vừa rồi nhất định bị anh thấy được!
Thật mất mặt !
Ở trên đường cái mà nghĩ về anh một cách mê mẩn!
Đường Húc Nghiêu cười như có người thiếu nợ mình vậy "Nếu anh không đến, em sẽ đụng phải cột điện rồi !"
". . . . . ."
Làm bộ ho khan hai tiếng, Hạ Hải Dụ nghiêng đầu nhìn đường phố sắp tới một chút, chỉ vào một tấm biển siêu thị, "Em muốn đi mua đồ ăn, anh về nhà trước đi!"
"Anh với em cùng đi!" Anh dắt tay của cô một cách tự nhiên.
Hạ Hải Dụ không lên tiếng, nhưng trong lòng lại vui mừng không ngớt, tay trong tay đi mua đồ ăn như vậy, thật là có cảm giác người cùng nhà !
Thật vui vẻ!
Nhưng là không bao lâu, Hạ Hải Dụ liền cười không được.
Trong siêu thị, chính là giờ cao điểm đông khách, Đường Húc Nghiêu vừa xuất hiện liền lập tức đưa tới nhiều chú ý, vô luận nam nữ già trẻ, tất cả đều dồn dập chuyển ánh mắt đến trên người anh ta.
"Không thể nào? ! Tổng giám đốc mà cũng đích thân đến mua rau cải trắng sao? !"
"Nhưng là rất giống!"
"Kệ anh ta giống hay không giống, dù sao rất tuấn tú !"
"Đúng vậy, thật mê người !"
. . . . . .
Nghị luận ầm ĩ, xoi mói.
Hạ Hải Dụ bĩu môi, đưa rau cải trắng vừa chọn được ở trên tay ném vào trong ngực anh "Cho anh!"
Đáng ghét!
Bộ dáng đẹp mắt như vậy làm cái gì? !
Mua rau cải trắng mà cũng đưa tới một đám ong mật!
Xem thường! Xem thường! Xem thường!
". . . . . ." Đường tổng giám đốc rất bực bội, đây cũng không phải lỗi của anh.
Hạ Hải Dụ không nói gì, chỉ đem tay nhỏ bé kéo cánh tay của anh, sau đó len lén lấy tay nhéo nhéo bắp thịt của anh, ánh mắt liếc thấy bộ dáng anh bị đau, mới miễn cưỡng nở nụ cười.
"Đi thôi!" Trừng mắt nhìn anh lần nữa, thái độ bình thản, thoải mái lôi kéo tay của anh, đi về phía trước.
Lúc tính tiền, Đường Húc Nghiêu theo thói quen móc thẻ vàng ra chuẩn bị trả tiền, lại bị Hạ Hải Dụ ngăn cản.
Đùa gì thế, mua ít thức ăn mà phải dùng thẻ vàng của anh, quá ít cho anh trả đi?
Đường Húc Nghiêu nhún vai một cái, "Được rồi, em chi đi."
Hạ Hải dụ móc ví ra, lúc nhìn tấm ảnh gia đình bên trong, kìm lòng không được cười nheo mắt: ba mẹ, các ngươi nhìn thấy không, người đàn ông đẹp trai đến đáng giận chính là người trong lòng con, hai người có thích anh ấy không?
Đếm tiền, rất may, hôm nay vừa mới nhận tiền lương, dư dả!
Nhưng mà ——
"Thật xin lỗi quý khách, còn thiếu một đồng tiền." Nhân viên thu ngân dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô.
Hả? !
Làm sao có thể? !
Mua toàn các món ăn bình thường, oh, đúng rồi, anh còn thuận tay cầm bình rượu đỏ!
Khóe miệng co giật.
Anh thuận tay một cái liền thuận tiện tiêu toàn bộ tháng tiền lương của cô nha!
Hạ Hải Dụ vẻ mặt ngượng ngùng, một đồng tiền là chuyện nhỏ, lòng tự ái mới là chuyện lớn ! Cô không cần ngẩng đầu cũng có thể đoán được người khác cười cô giả dạng cho mình là trang hảo hán rồi !
Buồn bực, cô kéo kéo ống tay áo Đường Húc Nghiêu, yếu ớt nói, "Cái đó. . . . . . Cho em mượn một đồng tiền thôi. . . . . ."
". . . . . ."
Đường Húc Nghiêu quả quyết từ trong túi tiền móc ra một đồng tiền xu, trực tiếp đưa cho nhân viên thu ngân, bộ dạng khẽ mỉm cười khiến nhân viên thu ngân xuân tâm rung động, đỏ mặt một lúc lâu.
Nhưng lúc này Hạ Hải Dụ không có thời gian ghen, cô chỉ rất là hiếu kỳ, "Đường Húc Nghiêu, anh lại có thể biết ở trên người mang tiền xu sao? Anh không phải là có một sấp lớn thẻ vàng, thẻ bạc sao?"
"Này. . . . . . Cái này . . . . . ." Đường Húc Nghiêu úp úp mở mở, ôm lấy tiền mua hàng, cười tùy ý "Có một vài khách hàng hẹn trước nhưng không thấy, cho nên sẽ dùng tiền xu quyết định, ném mặt chính thì chờ bọn họ, ngược lại thì thôi."