"Được về rồi! Đi! Chúng ta cùng đi shop¬ping! Hôm nay được phát tiền lương mà!" Một cô giáo hưng phấn hô lớn.
Một cô gió khác cũng kích động hô to, "Được được! Thuận tiện tớ muốn thay máy tính mới, cái cũ các ký tự đã mờ hết cả, tớ đã sớm nhìn trúng một chiếc, nhưng nó vẫn chưa xuống giá, hi vọng hôm nay có tin mừng!"
Nghe vậy, Hạ Hải Dụ cũng có nóng lòng muốn thử.
Thường ngày đối với việc này cô không chút hứng thú, nhưng hôm nay quả thật cô cần phải mua đồ, điện thoại di động đã bị hư, cần phải mua một cái mới!
Chỉ là đối với sản phẩm điện tử cô không biết nhiều, mờ mịt cả lên, không biết nên đi đâu mua, càng không biết nên mua nhãn hiệu gì thì tốt.
A, có, tìm Tiểu Tiểu!
Tên cuồng mua sắm đó quả thực đang thích một món nữ trang, chỉ cần đi trên đường nhìn thấy, liền không rời mắt đi được!
Đang suy nghĩ, từ ngoài cửa phòng làm việc, giọng nói trong trẻo của Vân Tiểu Tiểu liền vang lên, "Hải Dụ!"
A?
Khéo vậy?
Hạ Hải Dụ nhẹ nhàng bước chân vui vẻ đi đến cửa phòng làm việc, ló đầu ra, liền nhìn thấy biểu tình như kẻ trộm của Vân Tiểu Tiểu.
"Hải Dụ, tớ đến rất đúng lúc phải không, cậu đang muốn đi tìm tớ, đúng không? !"
"Làm sao cậu biết?"
"Bởi vì tớ là Vân Tiểu Tiểu mà!" Vân Tiểu Tiểu rất đắc ý, ha ha, rốt cuộc cô cũng có việc để làm rồi!
Hạ Hải Dụ cười ngượng ngùng, "Cậu chờ tớ ở đây, tớ đi lấy túi xách!"
"Được!"
Rất nhanh, hai cô gái cùng sóng vai đi ra khỏi văn phòng, vừa đi vừa nói, một ánh mặt trời đáng yêu, một tiếu lệ hoạt bát, giống như là hai tinh linh hạ phàm.
"Hải. . . . . . Dụ. . . . . ." âm điệu nhẹ nhàng mềm nhũn vang lên, tiếp đó hai cánh tay nhỏ duỗi tới, cánh tay mảnh khảnh dùng sức không nhỏ, một tay quàng vào khuỷu tay Hạ Hải Dụ rồi chế trụ thật chặt, "Hải Dụ. . . . . . Hải Dụ à. . . . . ."
Run!
Lại chiêu này!
Tuyệt đối không có chuyện gì tốt!
"Tiểu Tiểu. . . . . . Cậu lại muốn làm gì. . . . . ."
"Chúng ta đi ăn cái gì trước, sau đó đi mua điện thoại di động, nha!" Vân Tiểu Tiểu dùng sức nháy mắt, hai mắt hưng phấn lóe tia kích động.
Ăn trước ?
Trán Hạ Hải Dụ toát ra ba đạo hắc tuyến.
Vân Tiểu Tiểu ăn cực kỳ lâu a!
"Tiểu Tiểu. . . . . . không cần không được à?"
"Dĩ nhiên không thể! Cậu nhẫn tâm để tớ bụng đói phải đi bộ sao?" Mắt to ngập nước, toát ra tia van xin.
Khóe miệng Hạ Hải Dụ co giật, "Được rồi được rồi, sợ cậu luôn, trước hết đi ăn gì đó! Nhưng. . . . . . phải đến đâu ăn vậy?"
"Nơi này!" Vân Tiểu Tiểu sớm có chuẩn bị, đem tờ rơi trong túi xách lấy ra, chỉ cho Hạ Hải Dụ nhìn.
"Điểm tâm ngọt nha?" Hạ Hải Dụ suy nghĩ một chút, "Tiểu Tiểu, không phải cậu không thích ăn đồ ngọt sao?"
"NO! Không phải là không thích, mà là tớ sợ béo nên không dám ăn!"
"Vậy bây giờ sao lại dám ăn? "
". . . . . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, "Bởi vì Thiệu Hành á! Anh ấy nói thích tớ có nhiều thịt hơn!"
Mặc dù cô cảm thấy với chiều cao 155, nhiều thêm chút thịt, sẽ rất dễ biến thành một quả cầu, nhưng mà anh thích, nên cô có thể danh chính ngôn thuận không cần tránh xa đồ ngọt, a ha ha, thật hoàn mỹ!
Cửa hàng bán điểm tâm ngọt.
Đinh linh linh. . . . . . Đẩy cửa, chuông gió đươc treo trên cửa liền vang lên, làm cho lòng người liền vui vẻ.
Nhân viên của cửa hàng nhiệt tình chào đón, "Hoan nghênh quang lâm! Hai vị tiểu thư xin mời vào trong hôm nay tiệm chúng tôi đang trong thời gian giảm giá! Ăn xong, còn được rút thăm trúng thưởng!"
Nghe vậy, mắt Vân Tiểu Tiểu lập tức sáng lên, kéo tay Hạ Hải Dụ chạy về phía quầy kính trưng bày.
Trong quầy để rất nhiều món điểm tâm ngọt màu sắc khác nhau, phía trên đều được điểm xuyết quả nhỏ, nho, ô mai, Anh Đào. . . . . .nhìn một cái liền muốn được thưởng thức ngay.
Vân Tiểu Tiểu rất phóng khoáng dùng ngón tay chỉ chọn, "Cái này. . . . . . Cái này. . . . . . Còn cái này. . . . . . mỗi loại một cái!"
Trước bàn ăn, Vân Tiểu ăn như kiểu gió cuốn mấy tan, bỏ bánh đầy miệng, như một đứa trẻ, đáng yêu khiến người khác liền muốn bẹo má một cái!
Hạ Hải Dụ không nhịn được khóe miệng mỉm cười, sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại!
Cúi đầu, xúc một thìa bánh ngọt dâu tay bỏ vào trong miệng.
Ừm, chua chua ngọt ngọt, ăn ngon!
Lúc tính tiền, nhân viên nở nụ cười ngọt ngào đi tới, nâng niu trong lòng bàn tay một chiếc hộp giấy nhỏ, "Hai vị tiểu thư, bây giờ có thể rút thưởng, giải nhất là một chiếc điện thoại iphone đời mới nhất!"
Điện thoại di động?
Tốt như vậy?
Không thể phủ nhận, Hạ Hải Dụ có chút mong chờ.
Quả thật nếu như trúng được giải nhất, cô không cần phải mua nữa, trời ơi, thật là quá tốt!
Chỉ là. . . . . . đời này cô chưa bao giờ được trúng thưởng!
Câu nói kia thật đúng: ngay cả năm đồng trúng thưởng mua vé số cũng không có Ý kia, còn muốn trúng năm trăm vạn. . . . . . thật quá vọng tưởng!
"Tiểu Tiểu, cậu tới rút đi, vận may của tớ không tốt!"
"Hả?" Vân Tiểu Tiểu hơi kinh ngạc.
Nữ nhân viên mỉm cười nhìn hai người, "Hai vị tiểu thư mỗi người đều được rút thăm một lần ạ!"
Hạ Hải Dụ cao hứng không dứt, sợ hãi đưa tay bốc thăm bên trong hộp giấy, sau khi sờ loạn bên trong thì dừng lại, lấy một mẩu giấy ra, đưa cho người nhân viên nó, "Được rồi, chính là cái này!"
Nữ nhân viên liền giở ngay tờ giấy được đưa, mắt chợt sáng lên, vui mừng hô to, "A, tiểu thư, tay cô thật may mắn, trúng giải nhất a!"
"Tiểu thư, chính cô nhìn đi!" nữ nhân viên đưa tờ giấy nhỏ cho cô nhìn, quả nhiên, trên đó viết ba chữ to “Đã trúng giải nhất”.
Người nhân viên đó lập tức quay về bên trong quầy, đem phần thưởng sớm được chuẩn bị lấy ra, nhẹ nhàng đưa tới, "Tiểu thư, chiếc điện thoại di động này là của cô! Chúc mừng cô!"
Trong chiếc hộp tinh xảo một chiếc iphone mẫu mới nhất. Vỏ ngoài màu trắng, tinh xảo lại điển nhã.
Vân Tiểu Tiểu cười ha ha, "Hải Dụ, cậu còn nói vận may của mình không tốt, thật gạt người nha!"
". . . . . ." Hạ Hải Dụ như còn rơi vào trong sương mù, sao lại may mắn như vậy?
Nửa giờ sau, Hạ Hải Dụ cùng Vân Tiểu Tiểu đi khỏi cửa hàng, một người cầm điện thoại đi động, một người xách tặng phẩm là điểm tâm ngọt.
Bóng dáng của các cô đi được rất xa, các nhân viên trong cửa hàng còn không ngừng nhìn, "Thật hâm mộ, bạch mã hoàng tử của tôi lúc nào thì mới có thể làm ra chuyện lãng mạn này!"