Câu hỏi quá thẳng thắn khiến Hạ Hải Dụ lập tức tỉnh táo.
Thừa nhận, cô đối với anh có cảm giác, không tự chủ bị anh hấp dẫn, lí trí của cô cảm thấy mình nên rất ghét anh, rất muốn tránh anh thật xa, nhưng con tim lại không có cách nào ngừng thích anh.
"Hạ Hải Dụ, trả lời anh, em yêu anh đúng không ?" Lại một lần nữa, anh cố ý muốn một đáp án chính xác.
". . . . . ." Hạ Hải Dụ cắn chặt môi, không biết mình rốt cuộc nên nói như thế nào, có lẽ vẫn là có chút tự ti, vẫn còn có chút khiếp đảm, đáp án thế nào cũng không nói ra được.
Đường Húc Nghiêu trầm mặc nhìn cô một lúc lâu, cô lại muốn trốn tránh!
"Hạ Hải Dụ, anh cho em một cơ hội cuối cùng, em còn không chịu thừa nhận tình cảm của mình, anh lập tức đi ngay, đáp ứng mong muốn của em, về sau cũng sẽ không xuất hiện ở trước mắt em nữa !"
Lui ra hai bước, anh đứng cách cô hai mét.
Đột nhiên, bầu trời vang lên tiếng sấm, mang theo trầm muộn giống như lòng cô giờ phút này.
Nước mưa từ trên trời rơi xuống, không gian mù mịt, qua một lúc lâu mới nghe tiếng cô kêu ba chữ, "Anh đi đi!"
Cố ý kêu to, cố ý biểu hiện không quan tâm nhưng thật ra cô chính là đang cố gắng che giấu nội tâm yếu ớt và khát vọng của mình. Trong lòng cô chính là—— em cần anh, em cần anh lúc nào cũng yêu em, lúc nào cũng lo em giận, lúc nào cũng lo em ngốc, không bao giờ so sánh em và người khác, em một chút cũng không tốt, rất cần anh ở bên.
Nhưng là, anh có thể hiểu không?
Em yêu anh, ba chữ đơn giản này đối với cô mà nói chính là cam kết cả đời.
Quay đầu, cô không nhìn anh nữa, giống như là sợ phải tận mắt nhìn anh rời đi.
Sau lưng, tiếng bước chân từng tiếng từng tiếng vang lên, mỗi một cái như gõ mạnh vào lòng của cô.
Đáng ghét, còn nói cái gì yêu cô, sao cứ như vậy mà đi? !
Anh ta là kẻ đáng ghét nhất!
Dần dần, không còn nghe được tiếng bước chân, một thoáng trước lòng của cô còn ấm áp giờ đã lạnh như băng.
"Oa" cô bật khóc thành tiếng, "Đường Húc Nghiêu, anh là tên đáng ghét! Yêu một người không phải là như thế, sao anh không mắng em? !"
"Em muốn anh dụ dỗ em sao? !" Ngay sau lung cô, âm thanh đắc ý của anh nhẹ nhàng vang lên.
Cái gì? !
Anh vẫn còn ở đây? !
Hạ Hải Dụ nghi ngờ quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt sáng lạn của Đường Húc Nghiêu.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, hai mắt đỏ lên vì khóc, cắn thật chặt miệng nhỏ, giống như là con thỏ nhỏ bị người khác làm khó.
Khẽ thở dài, anh biết mình không đoán sai, cô chính là cứng đầu, chính là thích không được tự nhiên, sẽ không làm nũng, liền ngu ngốc dùng phương thức này biểu đạt,
Ngốc chết!
Thật may là anh đủ thông minh!
Hạ Hải Dụ hoàn toàn ngây người, cứ tưởng là anh đã đi, nhưng anh lại không có, cô rõ ràng nghe được tiếng bước chân của anh mà!
Cúi đầu, nhìn anh hai chân không dẫm trên đất, giày da bị anh cầm ở trên tay.
"Đường Húc Nghiêu, đồ xấu xa! Anh cố ý!" Cô đánh liên tục vào lồng ngực anh.
Anh lập tức cầm tay cô hừ lạnh, "Em không phải cũng là cố ý sao? !"
"Vậy thì thế nào? ! Không cần anh lo!"
"Anh muốn quản!" Cúi đầu, anh chuẩn xác hôn môi của cô.
"Đường. . . . . . Ưm. . . . . ." Tất cả lời nói cũng bị hôn đi, mùi hương của riêng anh xông thẳng vào khứu giác của cô, anh ngang ngược xâm chiếm tất cả mùi vị ngọt ngào của cô.
Cô còn lâu mới trở thành đối thủ của anh, đầu trống rỗng, thậm chí không biết anh dẫn cô lên xe lúc nào, cuối cùng vẫn là anh chủ động kết thúc nụ hôn dài này.
Nhưng là, anh mặc dù thả cho cô một con đường sống, nhưng cánh tay vẫn mạnh mẽ ôm chặt cô, nhiệt độ hai người không ngừng tăng cao.
". . . . . ." Hạ Hải Dụ nằm nghiêng ở trong lòng anh, thở từng ngụm từng ngụm một, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, đôi mắt phủ một lớp sương mơ màng, nồng đậm.
Đường Húc Nghiêu một tay ôm eo nhỏ của cô, một tay nhẹ nhàng xoa nắn bộ ngực mềm mại của cô, đôi mắt nhìn chăm chăm vào môi cô, "Về nhà sẽ tiếp tục, mặc dù chúng ta không phải lần đầu tiên, nhưng lần thứ hai cũng không thể quá qua loa."
Nói xong lại nặng nề hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ của cô.
Hạ Hải Dụ hơi ngẩn người, khuôn mặt nhỏ nhắn lại hồng lên.
Ông trời. . . . . . cô mới vừa ngẩn người vì nghi ngờ anh tại sao chợt dừng lại, không có đem chuyện "Yêu " tận tình làm xong sao? !
Hạ Hải Dụ, mi điên rồi sao, làm sao ngươi có thể trở nên không biết thẹn như vậy ? !
"Ngoan, anh biết em rất muốn, nhưng trong xe thật không tiện, anh không có vấn đề, nhưng em sẽ không thoải mái!" Anh xoa đầu cô giống như là đang trấn an con mèo nhỏ, khuôn mặt đẹp trai hiện lên vẻ xấu xa.
"Tôi. . . . . . Tôi mới là không muốn!" Cô tức giận phản kháng, lại đột nhiên cảm thấy lời này thật không thích hợp, vội bổ sung, "Tôi tuyệt đôi không muốn, hoàn toàn không muốn!"
◎◎◎
Nhanh chóng chạy lên lầu 5, Hạ Hải Dụ hổn hển thở gấp, cuối cùng đã tới trước cửa nhà mình, cúi đầu vội vàng tìm chìa khóa. Đường Húc Nghiêu vẫn còn ở lầu dưới đỗ xe, cô nhất định phải mở cửa vào nhà trước khi anh lên lầu!
A a a a a, nghĩ đến bọn họ vừa mới hôn kịch liệt tới độ sắp mất khống chế, cô đã cảm thấy toàn thân máu nghịch lưu, xông thẳng gáy.
Cô lại còn chủ động đáp lại anh!
Thật quá mắc cỡ!
Đáng ghét hơn chính là khi anh buông cô ra, cô còn cảm thấy có chút mờ mịt, để cho anh có cơ hội hình dung cô "Chưa thỏa mãn dục vọng"!
Đáng ghét, cô mới không có chưa thỏa mãn dục vọng!
Vẻ mặt kia của anh ta thật sự là quá đen tối, thật xấu!
Dậm chân, cố gắng tìm chìa khóa trong túi xách nhưng cái chìa khóa giống như cố tình cùng cô đối đầu, lần mò nửa ngày cũng không tìm thấy.
A a a a a, còn chưa tìm được thì anh đã lên!
Từ cầu thang đã nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn tới gần. . . . . .
"Hạ Hải Dụ! Hôm nay em chết chắc!" Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến giọng nói mang ý tuyên cáo của anh.