"Hắt xì!" Hạ Hải Dụ chợt hắt xì, đem một dòng mập mờ trong nháy mắt hút ra.
Đường Húc Nghiêu nhíu mày, cũng không rõ cô rốt cuộc là cố ý hay vô ý.
Đi tới phía sau cô, đưa hai tay nắm chặt bả vai của cô, đem cả người cô kéo về phía mình, "Đi, vào nhà anh đi."
"Mới không cần!" Hạ Hải Dụ xấu hổ, chóp mũi thật giống như vẫn có chút không thoải mái, ê ẩm, ngay cả mắt cũng thế.
Xong rồi, cô hiện tại giống như trở nên rất yếu ớt, hôm nay đã rơi rất nhiều nước mắt, cũng đều bị anh nhìn rồi, thật mất thể diện!
Hạ Hải Dụ, mi làm sao lại biến thành như vậy? !
Đường Húc Nghiêu thừa dịp cô còn đang sững sờ hôn trộm lên trán một cái, "Đến nhà anh tắm nước nóng, nhanh giải trừ khí lạnh, nếu không muốn bị cảm."
Hạ Hải Dụ bĩu môi, "Sao phải đến nhà anh tắm, nhà tôi không là không có nước nóng, chưa nói nhà anh còn không có quần áo để thay!"
"Mặc của anh là được!" Anh cười đến có chút tà ác.
Mặt Hạ Hải Dụ đỏ bừng lên, cái đồ lưu manh này trong đầy đều là những ý nghĩ xấu xa!
Trợn mắt một cái, không nói gì nữa, cầm chìa khóa mở cửa phòng, "Không ở đây nói linh tinh với anh nữa, tôi vào đây, tạm biệt!"
"Đợi đã...!" Anh gọi cô, "Đồ của em không cần nữa? !"
"Cái gì? !" Hạ Hải Dụ khẽ kinh ngạc, "Đồ của tôi? !"
Đường Húc Nghiêu cố làm ra vẻ thần bí, "Chìa tay ra!"
Hạ Hải Dụ khỏ hiểu nhíu mày, nhưng vẫn là xòe bàn tay ra trước mặt anh.
Đường Húc Nghiêu cười nhẹ, cầm bàn tay mềm mại của cô đặt trên môi anh khẽ hôn, "Cái này, mang về!"
Đầu ngón tay lập tức giống như bị lửa đốt, Hạ Hải Dụ vội vàng rút tay về, tim đập loạn.
Cô dĩ nhiên không có đánh rơi thứ gì, nhưng anh cho cô vật như vậy lại càng làm cho tâm của cô loạn lên.
Đường Húc Nghiêu nhìn cô nháy mắt mấy cái, "Tạm thời gửi lại nhờ chỗ em, anh sẽ tính phí, chờ tới lúc em trả lại anh sẽ tính một lần!"
Ngón tay thon dài khẽ lướt nhẹ qua môi của cô.
Hạ Hải Dụ hận không thể cắn đứt đầu ngón tay anh, "Đường Húc Nghiêu anh thật xấu xa!"
Cố ý không để ý đến hành động của anh, nghiêng mình vào phòng, "Rầm" đóng cửa lại, không nhịn được mặt đỏ tim đập.
Thật là, ở chung một chỗ với kẻ lưu manh này, mặt của cô không biết còn phải đỏ bao nhiêu lần nữa!
Nhưng là, cô nhận thua trên tay của anh!
Che hai gò má ửng hồng, Hạ Hải Dụ đẩy cửa vào phòng tắm, bật nước nóng lên tắm, dòng nước nóng chảy trên người, thật ấm áp.
Hình như là ở bên ngoài nghĩa trang chịu mưa quá lâu, đối với cảm giác ấm áp này trở nên thật tham luyến.
Nhưng là. . . . . . Cô biết rất rõ. . . . . .Cô tham luyến không chỉ là cái này. . . . .
Tắm xong, cô bất giác cảm thấy đói bụng, nhìn qua tủ lạnh, bên trong hình như không có gì ăn, một mớ rau cũng không có, thậm chí ngay cả mỳ ăn liền cũng hết!
Buồn rượi.
Kính coong. . . . . . Leng keng. . . . . .
Chuông cửa vang lên.
Hạ Hải Dụ không cần hỏi cũng biết người bên ngoài là ai, mặc đồ ngủ đi mở cửa, giọng nói không tự chủ mà mang theo vẻ làm "Lại làm sao nữa? !"
Đường Húc Nghiêu nhếch môi cười, giống như là làm ảo thuật từ sau lung giơ lên túi thức ăn: cháo Bát Bảo nóng hổi, vài đồ ăn nhẹ, trái cây tráng miệng.
Hạ Hải Dụ trừng mắt lớn, thật không dám tin, anh ta là thần tiên sao? Làm sao biết cô đang bị cơn đói hành hạ!
Cảm động!
Yêu!
"Cảm động chưa? ! Yêu chưa? !" Đường Húc Nghiêu cười rạng rỡ đem lấy lòng cô, cũng là cố ý đùa cô.
Khuôn mặt nhỏ của Hạ Hải Dụ đỏ lên, tức giận trả lời, "Đúng vậy ! Đúng vậy đấy! Cảm động chết rồi, thích chết đi được!"
Đáng ghét! Không phải là một chút đồ ăn thôi sao? Tại sao phải làm ra bộ dạng ân điển này! Cái này thật không ai bì nổi anh, cô làm sao có thể yêu anh? Ánh mắt thật có vấn đề!
Đường Húc Nghiêu cũng không tính dễ dàng buông tha cô, thừa cơ hội này anh nhất định phải để chính miệng cô thừa nhận một số thứ!
"Cảm động cái gì? Lại ưa thích người nào?" Khẽ nghiêng người, lại gần bên tai cô, giọng nói cố ý thấp xuống.
Rầm!
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên!
Cái gì a, nhân cơ hội uy hiếp a!
Trợn tròn mắt, biểu tình của anh thật giống như tên trộm.
"Hừ!" Hạ Hải Dụ hừ nhẹ một tiếng, miệng đóng thật chặt, cô tuyệt đối không bao giờ nói!
"Không nói? ! Vậy anh rất tiếc phải mang những đồ ăn ngon này đi!" Anh cố ý cầm lấy túi thức ăn ở trước mắt cô đung đưa.
Hạ Hải Dụ tức giận vô cùng, anh ta rõ ràng là khi dễ cô..., biết rõ cô hiện tại đói bụng đến sắp ngất, làm sao có thể cự tuyệt đồ ăn!
Mở to mắt, không nhìn anh, giọng nói vô cùng nhỏ, lẩm bẩm, "Tôi…….thích………anh”
Ghét!
Tuy chỉ có ba chữ nhưng so với một bài văn dài còn khó hơn, nói lắp bắp, chỉ vì, đây là những chữ cô ít nói nhất!
"Cái gì? !" Đường Húc Nghiêu cố ý làm bộ như không nghe thấy, "Em nói nhỏ cái gì đó, anh không nghe thấy, nói lại lần nữa!"
Đáng ghét, anh là cố ý! Tên bại hoại này! Không trêu cợt cô thì anh cảm thấy cả người không thoải mái sao?!
Nhắm mắt lại, nói lớn tiếng, "Tôi……thích……..anh!"
Lần này được chưa? !
Hài lòng chưa? !
Khẳng định sẽ vụng trộm vui mừng? !
Hạ Hải Dụ nhắm mắt lại nghĩ, nhưng không ngờ Đường Húc Nghiêu chợt lại gần rồi, "Bé cưng, khi nói thích phải nhìn thằng vào mắt của đối phương a!"
Anh cắn môi cô.
"A!" Đau!
Hạ Hải Dụ chợt mở mắt ra, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của anh.
Khóe miệng cong cong, cô chợt nở nụ cười giảo hoạt, "Nhìn thẳng vào mắt nói sao? Được rồi!"
Khụ khụ hai tiếng, nàng cố ý làm ra dáng vẻ nghiêm trang, nghiêm túc liếc nhìn mắt của anhThích —— cơm của anh!"
Đường Húc Nghiêu lồng ngực một hồi hụt hẫng, anh biết là cô không dễ dàng nghe lời như vậy!
Chỉ là ——
Bàn tay chợt ôm lấy cô, trên mặt đẹp trai hiện lên vẻ tính toán, giọng nói mê người bên tai cô, "Yêu thích cơm của anh, có phải em muốn anh nuôi dưỡng em cả đời ?!"
Cái gì? !
Nuôi cô cả đời? !
Này. . . . . . Coi như là. . . . . . Cầu hôn sao? !
Hạ Hải Dụ cảm thấy mặt mình lại nóng bừng, lần này, so với các lần trước còn nóng hơn nữa.