Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Chương 104: Chương 104: Ghen tỵ nổi điên






"Hải Dụ. . . . . . Thật ra em không muốn đi ăn cơm cùng anh đúng không?"

". . . . . ." Hạ Hải Dụ ngơ ngẩn, anh biết hết rồi sao?

"Hải Dụ, em không thích tại sao em không nói ra, em có biết không, anh chỉ muốn đối xử tốt với em, nhưng không biết rằng lại tạo hiệu quả ngược lại, khiến em khó xử, anh rất xin lỗi em."

"Anh tự cho mình làm đúng, anh từ Trung Quốc bay sang Mỹ, mong rằng sẽ làm em cảm động. . . . anh thật sự xin lỗi."

Bay từ Trung Quốc xa xôi tới nước Mĩ?

Anh thật sự cố ý đến là vì cô mà!

Không thể không thừa nhận, tiếng lòng cô khẽ run lên.

Thần Dật hơi tăng thêm lực tay, siết chặt lòng bàn tay mềm mại của cô, "Hải Dụ, buổi tối anh sẽ về nước, em có thể ngồi một lát với anh không? Chỉ ngồi một lát thôi."

Hạ Hải Dụ hiểu được ý tứ của anh, anh chỉ muốn lưu giữ kỷ niệm tốt đẹp cuối cùng giữa hai người.

Ngẩng đầu, nhìn lên mặt anh,cô nở nụ cười, “Được, chúng ta vào thôi!"

Trên mặt Thần Dật là sự thỏa mãn, nụ cười yếu ớt làm giãn hai lông mày đang nhíu chặt.

Hai người sóng vai đi vào nhà hàng, giống như những cặp tình nhân khác.

Cách đó không xa, Maybach màu trắng cũng chậm rãi dừng ở ven đường, động cơ còn chưa tắt, Đường Húc Nghiêu hạ cửa kính xe xuống, nhìn thấy nụ cười rõ ràng trên gương mặt hai người.

Tuy không nghe được cuộc nói chuyện của nhưng dựa theo nét mặt, không khó để suy đoán, cư nhiên dắt tay! Cư nhiên cùng cười nói!

Nhìn dáng vẻ thân mật như thế giữa hai người ấy, tim của anh đột nhiên trầm xuống, đó là loại cảm giác từ trước tới giờ chưa từng có, được gọi là —— ghen tỵ!

Lại nghĩ tới một lần trước kia, cô và anh đứng ở trước màn ảnh lớn tại quảng trường Thời Đại, khi trên hình ảnh Thần Dật thoáng qua trên màn hình, cô đã rất kinh ngạc, đã rất kích động!

Mặc dù cô cùng Thần Dật chia tay đã hai năm rồi, mặc dù hai năm trước bọn họ cũng chỉ quen nhau mới được mấy tháng, mặc dù đoạn tình cảm thời trẻ ngây ngô ấy cơ hồ không đáng nhắc tới, thế nhưng, anh vẫn tức giận!

Hiện tại hành động của Thần Dật đã quá rõ ràng, cho thấy anh ta vẫn còn thích cô! Hơn nữa, anh ta còn bay từ bên kí địa dương tới trải qua lễ tình nhân cùng cô!

Định nhóm cháy tình cũ sao?

Bọn họ có thể ở nơi này đất khách quê người hiểu được họ thuộc về nhau, có thể cùng nhau ôn lại thời gian trước đây, anh ta sẽ hôn cô ấy sao, cô ấy lại cho phép anh ta có hành động thân mật như thế sao, để cho anh ta hôn cô, vuốt ve da thịt của cô, thậm chí để cho anh ta cảm thụ toàn bộ những điều tốt đẹp của cô?

Giống như đêm hôm đó, bọn họ đã từng cùng nhau!

Nghĩ tới đây, dây cung lý trí, ầm ầm bị chặt đứt!

Xuống xe, xoải bước chân, trở tay đem cửa xe đóng sầm lại, phát ra thanh âm rất lớn, gây chú ý đối với những người đi đường.

"Oa! Đẹp trai quá!"

"Cực khốc!"

"Trời ạ, hình như có chút nhìn quen mắt, hình như chính là Đường Húc Nghiêu gần đây thường xuyên có mặt trên tạp chí!"

"Không thể nào?"

"Đúng mà đúng mà! Trời ạ, anh ấy ngoài đời so với tấm hình trên tạp chí còn đẹp trai hơn nhiều!"

Mặc người đi đường thét lên những tiếng chói tai, Đường Húc Nghiêu vẫn giữ bộ mặt âm trầm tiến vào nhà hàng.

◎◎◎

Đèn thủy tinh hoa lệ tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, khiến toàn bộ nhà hàng có vẻ ưu nhã mà tĩnh mật, khúc đàn vi-ô-lông chậm rãi nhu hòa, từ từ chiếm cứ tâm linh con người, biến đổi những tâm tình phức tạp như có như không, khiến nó trở nên yên bình như mặt nước hồ phẳng lặng, không còn bất kỳ gợn sóng nào.

Trong góc nhỏ an tĩnh, Hạ Hải Dụ và Thần Dật cùng lẳng lặng ngồi.

Dáng người Thần Dật cao ngất, hơi gầy, vẫn như năm đó, gần như không có gì thay đổi, quần áo đơn giản sạch sẽ, tổng hội mang cho người khác một loại cảm giác an tâm.

Anh vừa giúp cô lấy ly nước trái cây, vừa ân cần hỏi han, "Hải Dụ, em đã quen với nếp sống ở Mĩ chưa?"

Hạ Hải Dụ khẽ gật đầu, "Dạ, đã quen rồi, tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của em!"

"Vậy thì tốt, kể từ lúc em đi anh vẫn luôn rất lo lắng, hiện tại thấy em như vậy, cuối cùng anh đã yên tâm được rồi." giọng nói của anh vẫn dịu dàng trước sau như một, giống như âm thanh trầm thấp từ đàn vi-ô-lông-xen, từng chút từng chút chạm vào lòng cô.

Một dòng nước ấm áp chậm rãi chảy quanh trái tim Hạ Hải Dụ, cô rất cảm động, cũng rất lúng túng, ngẩng đầu lên, cố ý cười thành tiếng, "Em rất lợi hại mà, dù ở hoàn cảnh nào, cũng đều chinh phục rất thuận, em chính là một nữ siêu nhân dũng cảm kiên cường!"

Cố ý nói như vậy, thật sự có chút làm ra vẻ.

Thực ra, không còn biện pháp khác nào khác, hiện tại bọn họ chỉ có thể như vậy thôi!

Trong lòng Thần Dật, vui sướng cùng đau lòng đan xen nhau, cảm giác mâu thuẫn lập tức tràn ngập trong lòng, cô rất kiên cường, rất dũng cảm, rất cố gắng. . . . . . chính vì vậy mà cô không cần anh.

Có rất nhiều người cần anh, cha của anh, mẹ của anh, công ty, những cổ đông, những người quản lý cao cấp, toàn bộ nhân viên. . . . . . Còn có thiên kim tiểu thư của Phùng thị.

Duy nhất có cô là không cần, duy nhất chỉ có cô.

Chỉ khi có thể ngồi cùng một chỗ với cô, anh mới không còn cảm giác mệt mỏi, không cần phải làm bất cứ việc gì, chỉ cần có thể nói chuyện phiếm vài câu với cô, liền thắng được ngàn vạn ngôn ngữ rồi.

Đang trong lúc cả hai trầm mặc, phục vụ mang thức ăn lên, cũng không biết làm sao, một bát canh nóng vẩy xuống người Hạ Hải Dụ.

"A!" Tuy không phải rất đau, nhưng cô thật bị giật nảy mình.

"Hải Dụ! Em có sao không?" Thần Dật lập tức vọt tới trước mặt cô, "Có bị thương ở chỗ nào không?"

"Không có, không có. . . . . ."

Phục vụ sợ hãi, liên tục nói những lời xin lỗi, "Thật xin lỗi, tiểu thư, tôi không cố ý! Thật xin lỗi! Rất xin lỗi!"

"Không sao, tôi không sao cả, anh đổi lại một bát canh khác là được." Hạ Hải Dụ rất tốt bụng nói.

"Cám ơn tiểu thư! Cô cô thật tốt!" Phục vụ cảm động cúi người cảm tạ, sau đó cầm khay nhanh chân chạy đi.

"Hải Dụ, thật không đau sao?" Mặc dù đã hết hoảng sợ, nhưng Thần Dật khó nén lo lắng trong lòng, một tay khoác lên trên ghế của cô, nghiêng người ân cần hỏi, lại không biết động tác thế này của mình, từ hướng cửa nhìn thấy, giống như anh đang hôn cô.

Mà Đường Húc Nghiêu lại vừa đúng lúc liền đứng ở góc độ đó.

Ánh mắt của anh trở nên sáng quắc, hô hấp dồn dập, gân xanh nổi đầy trên trán.

Anh vừa mới nghĩ, giờ cũng không phải ảo tưởng, cư nhiên mình thật sự chứng kiến một màn như vậy!

Đôi môi mềm mại của cô ấy cư nhiên bị người đàn ông khác đụng vào! Sự ngọt ngào dành riêng cho mình cư nhiên bị người đàn ông khác thưởng thức!

"Hạ Hải Dụ!" tiếng gầm lên giận dữ, làm kinh ngạc tất cả mọi người trong nhà hàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.