Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Chương 103: Chương 103: Lại ngoài ý muốn






Gần tới giờ tan sở, đồng nghiệp trong phòng làm việc lần lượt ra về, Hạ Hải Dụ là người rời đi cuối cùng.

Sắp xếp giáo án cho ngăn nắp, bỏ vào trong ngăn kéo, sau đó đóng các cửa sổ, sau khi làm xong tất cả, Hạ Hải Dụ xách túi ra khỏi văn phòng.

Trên con đường nhỏ vắng vẻ, không nhiều người đi đường, không gian vô cùng tĩnh mịch, nghe được cả tiếng bước chân nhẹ nhàng, tới cửa chính của học viện, chợt dừng lại.

Hạ Hải Dụ trợn tròn mắt, không thể tin được.

Phía đối diện bên đường, một chiếc xe Porsche 911, mà đứng bên cạnh xe lại là một người đàn ông đẹp trai, thân hình thon dài, tao nhã lịch sự, mặt mũi sáng sủa, thần thái phấn khởi.

Tầm mắt của người đàn ông ở đối diện nhìn sang, đối mặt với cô, sau đó sải bước, từng bước một hướng về phía cô, như một kỵ sĩ ưu nhã.

"Hải Dụ, lễ tình nhân vui vẻ." Thần Dật đến trước mặt cô, cười dịu dàng.

Khí trời rất tốt, ánh tà dương rơi xuống, ánh sáng mờ nhạt ấm áp, làm nổi bật dáng vẻ dịu dàng tinh tế của Thần Dậi, hai mắt thâm thúy yên bình, đáy mắt là một mảnh ôn hòa.

Hạ Hải Dụ ngơ ngác, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy kinh ngạc, "Thần Dật. . . . . .Anh tới Mĩ từ bao giờ?"

"Mới vừa xuống máy bay." Anh cúi người, hơi cong sống lưng, điểu chỉnh thích hợp với chiều cao của cô, động tác hoàn mĩ, để mặt mình dán trước mặt cô.

Hạ Hải Dụ có chút ngượng ngùng, cúi đầu xuống hỏi, "Sao anh lại đến đây?"

Thần Dật cười điềm đạm, không nói, đưa bó hoa hồng đang cầm trong tay tới trước mặt cô, "Một chút tâm ý, thích không?"

Hạ Hải Dụ cúi đầu nhìn bó hoa kiều diễm tươi mới kia, thụ sủng nhược kinh, "Thích. . . . . . Nhưng mà . . . . ."

Cô không biết mình phải làm sao, đây chính là hoa hồng, quà tặng dành riêng cho lễ tình nhân sao có thể tùy tiện nhận lấy!

"Thích là tốt rồi." Anh đem hoa hồng nhét vào trong tay của cô, cắt đứt lưỡng lự của cô.

Hạ Hải Dụ nở nụ cười ấm áp, "Vậy, cám ơn nhiều."

Thần Dật nâng tay lên nhìn đồng hồ, "Hải Dụ, em có thời gian không, chúng ta đi ăn, được không?"

"Này. . . . . ." Hạ Hải Dụ đang chần chờ, quay nhìn về phía những đồng nghiệp đang đi tới cổng học việc, thì nhận được những ánh mắt châm biến, da đầu lập tức có chút tê dại.

Bởi vì chocolate của Đường Húc Nghiêu tặng mà hôm nay cô phải chịu một ngày hành hạ, nếu lại bị họ thấy Thần Dật, đoán chừng cô càng bị xem thường thêm!

Ngẩng đầu nhìn hướng Thần Dật, cô bất đắc dĩ nói, "Đi thôi."

Chiếc Porsche 911 vội vã đi, lưu lại một đám xôn xao.

Nhóm nữ bát quát mỗi người một câu nghị luận ——

"Cô giáo Hạ có nhiều người theo đuổi a! Hôm qua một người, hôm nay lại một người! Hơn nữa đều là người đẹp trai! Hâm mộ chết mất!"

"Sao phải hâm mộ, cô giáo Hạ có nhiều người theo đuổi đối với chúng ta càng có lợi hơn, vì như thế cô ấy sẽ không phát triển quan hệ với Đường tổng giám đốc nha!"

"Trời ơi, cậu không nói thì mình cũng quên mất, trước đây tôi còn nghi ngờ mối quân hệ giữa cô giáo Hạ và Đường tổng giám đốc không biết đã có gì chưa chứ!"

"Đúng vậy, vì ngày đầu tiên khi hai người gặp mặt ở trường chẳng phải đã có rất nhiều người nhìn thấy những việc kỳ quái mà!"

"Lần này thì hay rồi, cô giáo Hạ là hoa đã có chủ, chúng ta cũng bớt đi một đối thủ!"

Cách đó không xa, một chiếc Maybach màu trắng xuất hiện ở góc rẽ, Đường Húc Nghiêu cho xe đi chậm lại, tầm mắt nhìn thẳng vào chiếc ô tô Porsche 911 phía trước.

Hôm qua là Bạch Hạo Nhiên, hôm nay là Thần Dật, người theo đuổi cô đúng là không ít!

Tay nắm vô lăng, đột nhiên dùng sức, hằn lên các đốt ngón tay trở nên trắng..

Không chút do dự, đạp chân ga, đuổi theo xe của bọn họ.

◎◎◎

Trong xe Porsche 911, Thần Dật len lén nhìn người ngồi ở ghế lái phụ bên cạnh.

Hạ Hải Dụ hơi nghiêng đầu, nhìn phía ngoài cửa sổ, trong đôi mắt có chút ngỡ ngàng.

Đã có chuyện gì xảy ra, sao Thần Dật lại tới nơi này tìm cô, hơn nữa còn tặng hoa hồng cho cô. . . . . .

Anh đáng lẽ phải ở trong nước mới đúng chứ,hay là anh đi công tác, nhân tiện đến thăm cô hay là cố ý tới đây?

Có thể bởi vì hôm qua em trai Hạo Nhiên đã nói nói rõ tình cảm của mình với cô, nên lúc này cô có phần sợ hãi, nếu Thần Dật cũng làm vậy. . . . . .

Trời ạ, đầu óc của cô loạn hết lên rồi!

"Hải Dụ, em muốn ăn gì?" Thần Dật nói giọng dịu dàng, sâu kín truyền đến tai cô.

Hạ Hải Dụ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, cố gắng tươi cười, "Cái gì cũng được, anh quyết định đi!"

"Thế này đi. . . . . .hay chúng ta đi ăn ở nhà hàng gần biển, ở đó không gian đẹp và thanh tịnh, nhất định em sẽ thích, được không?" Thần Dật tiếp tục trưng cầu ý kiến của cô, rất chân thành.

Anh đối với cô luôn như thế, tinh tế chu đáo.

Bởi anh hiểu rõ, có rất ít người quan tâm đến cô, anh lại muốn trở thành người bảo vệ cho cô.

Anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ dắt tay của cô đi hết cuộc đời, nhưng không ngờ rằng chỉ sau hai năm bọn họ đã phải nói lời từ biệt.

Nếu khi đó anh không xuất ngoại, thì bây giờ quan hệ của bọn họ có thể vẫn tốt đẹp không, và có lẽ anh đã sớm cầu hôn cô rồi.

Hạ Hải Dụ đan hai bàn tay vào nhau theo thói quen, cô hoàn toàn làm động tác này trong vô thức, thấp giọng nói, "Thần Dật, anh quyết định là được rồi."

Thần Dật im lặng thở dài một hơi, thật là vật đổi sao dời, người và vật không còn nữa, quan hệ của mình và Hải Dụ tại sao biến thành thế này?

Một đường đi theo Porsche 911 là chiếc Maybach luôn bám sát.

Đường Húc Nghiêu hạ cửa kính ô tô,một đôi mắt đen thâm thúy từ từ trở nên hung ác, hơi thở lạnh lùng chậm rãi lan tràn bao quanh thân hắn.

◎◎◎

Hai chiếc xe dần dần tiến tới nhà hàng cạnh biển, Porsche 911 đi trước giảm tốc độ, sau đó chậm rãi dừng lại.

Thần Dật xuống xe trước, sau đó đi đến bên ghế lái phụ, rất lịch thiệp thay cô mở cửa xe, "Hải Dụ, chậm một chút."

Cử chỉ hòa nhã cùng tự nhiên của anh, như ẩn giấu thâm tình, Hạ Hải Dụ hồ đồ đi vài phần, hồi hộp cùng khẩn trương trong lòng.

Do dự mình có nên mở miệng khước từ hắn hay không, nhưng cô không thể làm được.

Vốn không phải là người con gái nhạy bén, gặp vấn đề tình cảm thì càng thâm vụng về, qua chuyện của Hạo Nhiên hôm qua cô càng thâm bất an lo sợ, cô không muốn gây ra tổn thương cho bất kì ai, thật sự không muốn.

Thần Dật đối xử tốt với, cô biết, trước kia cũng rất tốt.

Cho nên, hiện giờ cô càng không biết nên nói thế nào mới phải để hắn không cảm thấy lúng túng.

Điều duy nhất cô có thể nói, đó là, "Cám ơn."

Nụ cười lễ độ nhưng xa cách, đã làm đáy mắt Thần Dật thoáng một tia ủ dột.

Tiến lên, nắm lấy tay cô, "Hải Dụ. . . . . ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.