Ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống, trên mặt bàn mì sợi nóng hổi đang bốc hơi, sương mù thật mỏng mờ mịt tầm mắt.
Hạ Hải Dụ cúi đầu, tâm tình hiển nhiên còn chưa bình phục.
Không biết chuyện làm sao phát triển đến nước này, vừa rồi chính cô đem toàn bộ tất cả chuyện tình nói ra, nhìn như rất dũng cảm, nhưng nhưng thật ra là biểu hiện nhát gan nhất.
Cái này thoạt nhìn chuyện đã kết thúc, nhưng cũng cho phép chỉ là vừa vừa mới bắt đầu, cô rất rõ ràng cá tính của Đường Húc Nghiêu, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ, hơn nữa anh ta đang bổ túc ở học viện, còn tiếp tục đối mặt với cô, cô nên làm gì đây?
"Hải Dụ." giọng nói của Bạch Hạo Nhiên ở đối diện nhàn nhạt vang lên, gọi thần trí của cô quay lại.
"Hả?" Hơi hốt hoảng ngẩng đầu lên, cũng chạm đến tầm mắt của Bạch Hạo Nhiên mắt một cái nhìn này, cô không biết nên đối mặt anh ra sao!
Bạch Hạo Nhiên dừng một chút, bộ dạng cô cúi đầu, cô đơn khiến lòng anh không nỡ.
"Hải Dụ, lần trước em cầu nguyện gì?"
Cô không hiểu tại sao anh chợt hỏi thế.
"Là nhìn thấy sao băng!" Hắn cơ hồ là suy đoán
“Đúng." Hạ Hải Dụ gật đầu, cô còn nhớ rõ nguyện vọng của mình, cô hi vọng ông trời phù hộ cơ thể Hải Tinh khẻ mạnh.
Bạch Hạo Nhiên đột nhiên đứng dạy, cũng đem Hạ Hải Dụ từ chỗ ngồi kéo lên, hai người chạy tới ban công, đối diện ở phía xa xa chính là bãi biển San Francisco xinh đẹp hung vĩ bao la.
"Hải Dụ, chúng ta hôm nay đánh cuộc một lần đi, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta cùng nhìn lên trời, nếu như có sao băng, liền cho người còn lại một nguyện vọng, sau đó đối phương phải thực hiện nguyện vọng, được không?"
Hạ Hải Dụ ngỡ ngàng, ngẩng đầu nhìn một bên mặt của Bạch Hạo Nhiên, anh không có nhìn mình, mà là nhìn bầu trời đêm xa xôi, có chút biểu lộ mơ hồ, ánh mắt cũng mê ly.
"Em trai Hạo Nhiên, cậu có nguyện vọng gì?"
"Anh hi vọng. . . . . . Hải Dụ lần sau gọi anh, có thể xóa đi hai chữ em trai." Thanh âm của hắn có chút mơ hồ, sâu kín lay động tới lòng cô.
Hạ Hải Dụ ngơ ngác nhìn anh, há miệng, lại không thốt nên lời, em trai Hạo Nhiên là có ý gì, anh còn là muốn theo đuổi cô sao, sau khi biết chuyện không thể chụi nổi kia, chẳng những không ghét bỏ cô, hơn nữa còn là thích cô?
Gió đêm thổi qua áo sơ mi Bạch Hạo Nhiên, phất nâng một mảnh lạnh lẽo, anh đem tầm mắt từ đàng xa thu hồi, nhìn lại cô, nghiêm túc nói, "Hải Dụ, cho anh một cơ hội, anh sẽ đối xử tốt với em, sẽ đối rất tốt rất tốt với em."
Hạ Hải Dụ quấn hai tay thật chặt, lòng của cô càng rối rắm hơn, "Tôi có cái gì tốt, tôi căn bản không xứng với cậu, em trai Hạo Nhiên, cậu xứng với một cô gái tốt hơn a!"
Bạch Hạo Nhiên quay đầu nhìn cô, "Hải Dụ, anh không phải sẽ không động lòng với người khác, mà bởi vì anh đã gặp được em, cho nên cũng không cần phải động lòng với người khác nữa; anh không phải sẽ không yêu người khác, mà bởi vì là đã gặp được em, anh hiểu đã có người trong lòng thì không thể cùng người khác mập mờ; anh không phải sẽ không đi đụng cái tốt hơn, mà bởi vì là đã gặp được em, anh không muốn gặp đến tốt hơn. Duyên phận có thể gặp mà không thể cầu, cho dù em không phải là tốt nhất, không phải thích hợp nhất, nhưng là anh trân quý nhất!"
Cô tự ti mặc cảm, "Nhưng tôi đã. . . . . ."
"Nếu như mà anh không thể tiếp nhận tất cả của em, vậy anh cũng không xứng có được toàn bộ em. . . . . Hải Dụ, em hiểu không?"
Rốt cuộc, cô gật đầu, đã hiểu, cô đã hiểu, đời này, không còn người nào có thể đối với cô tốt hơn anh!
"Hải Dụ, chúng ta đánh cuộc lần này, nếu như có sao băng xẹt qua, em liền làm bạn gái của anh, nếu như không có, anh cũng thay em cho một nguyện vọng, hi vọng em quên toàn bộ chuyện không vui, sau đó em chính là Hạ Hải Dụ đơn thuần, thiện lương, tốt đẹp. . . . . . Có được hay không?"
"Đồng ý." Nước mắt lã chã rơi xuống.
Gió thổi trên ban công, bọn họ đứng sóng vai, ai cũng không nói gì, chỉ là ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, sao trên trời không nhiều lắm, nhưng ngôi nào cũng lóe sáng, chiếu sáng cả vùng đất mà con người hiểu được quý trọng người yêu.
Nhìn thật lâu, vẫn không có sao băng, vẻ mặt Bạch Hạo Nhiên vẫn bình tĩnh như cũ, khóe miệng là nụ cười thản nhiên, đáy mắt đầy chấp nhất, trước sau như một.
Không biết qua bao lâu, bọn họ cũng mệt mỏi, liền nghiêng dựa vào trên ghế, bầu trời vẫn như cũ, đấu không chuyển, sao không dời.
Không biết lại qua bao lâu, một vì sao nơi chân trời không hề báo trước xuất hiện, quét thật dài bầu trời đêm, theo sau, lại một ngôi sao.
Bạch Hạo Nhiên chợt nở nụ cười, nhìn xem, ông trời cũng đang giúp anh!
Hạ Hải Dụ cũng nhịn không được, lén nhìn anh một cái, nhỏ giọng hỏi, "Thật muốn từ bốn chữ biến thành hai chữ?"
"Dĩ nhiên! Sao cũng nhìn mà!"
"Được rồi. . . . . . Hạo Nhiên. . . . . ."
◎◎◎
Hôm sau.
Toàn bộ báo của San Francisco, trang đầu đều đưa tin Đường Húc Nghiêu.
"Tổng giám đốc Húc Dương rơi vào võng tình, lại lâm vào cuộc tình tay ba !"
"Tổng giám đốc mới của khoa học công nghệ cùng tình địch đánh nhau ở nhà hàng bên bờ biển!"
Đường Húc Nghiêu vò nát tờ báo, ném vào thùng rác, sau đó đứng dậy đi về phía bên trong phòng làm việc còn có thêm tủ rượu, rót cho mình một ly rượu Whisky.
Ngửa đầu, một hơi uống xuống, sau đó như là không uống đủ, lại rót một ly, đang lại muốn dốc hết, Thiệu Hành lại vọt vào phòng làm việc.
"Đường Húc Nghiêu!" Hiếm khi, Thiệu Hành gọi cả tên lẫn họ của anh.
Đường Húc Nghiêu nhíu chân mày, quay đầu lại nói, "Sao vậy?"
"Sao vậy? Cậu lại còn hỏi mình?" gương mặt Thiệu Hành tức giận, nhưng anh cũng không phải là thật tức giận, nhiều lắm coi như oán trách thôi.
Tiện tay từ trong PDA nhảy ra bản ghi chép, chỉ cho Đường Húc Nghiêu nhìn, "Hành trình hôm nay của cậu: từ tám giờ buổi sáng xếp hàng đến chín giờ tối, tổng cộng mười hai cuộc hẹn, nhưng nhìn dáng vẻ này của cậu, chỉ sợ ngay cả hai cái cũng không muốn đi đi! Làm ơn, cậu là tổng giám đốc đấy, không cần đùa bỡn được không! Cậu dậm chân một cái, cả công ty đều cùng rung chuyển!"
"Nào có nghiêm trọng như vậy! Nhất định chuyện gì cũng muốn tớ tự thân tự lực sao? Những nhân viên kia làm cái gì?" Đường Húc Nghiêu hung thần ác sát, hầm hừ.
Thiệu Hành trợn mắt một cái, một tay đoạt lấy ly rượu của anh, chợt đổ vào miệng chính mình, "Tổng giám đốc dẫn đầu uống rượu, nhân viên chúng tôi dĩ nhiên phải theo rồi! Muốn say mọi người cùng nhau say tốt lắm!"
"Đáng chết!" Đường Húc Nghiêu khẽ nguyền rủa một tiếng, đến trước bàn làm việc, cầm cà vạt đã sớm bị anh tháo ra lên lần nữa thắt lại, khí thế mạnh mẽ đi về phía phòng họp.
Ở phía sau Thiệu Hành lắc đầu liên tục, điên rồi, điên rồi, Đường Húc Nghiêu thật điên rồi, vì một người phụ nữ, tại sao?