Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Chương 108: Chương 108: Đổi cô mà nói






Lúc này, Bạch Hạo cũng đi lên lầu, cầm trong tay muối mới mua về. Tầm mắt chạm đến trên người Đường Húc Nghiêu thì hai mắt lập tức dâng lên sự cảnh giác.

Là anh ta!

Thật sự là anh ta!

Quay đầu nhìn về phía Hạ Hải Dụ, anh phát hiện sắc mặt của cô trắng bệch, thật sâu trong đôi mắt lộ ra ý sợ hãi, anh chưa bao giờ thấy bộ dáng này của Hạ Hải Dụ, làm cho người tay càng thêm đau lòng.

"Đừng sợ!" Bạch Hạo Nhiên đi tới trước mặt Hạ Hải Dụ, nhẹ nhàng nắm tay cô, giúp cô bình tĩnh.

Hạ Hải Dụ cơ hồ chết lặng đến không có cảm giác, bỗng có một cỗ ấm áp ấm trong lòng bàn tay, mơ hồ, truyền tới đáy lòng.

Mắt Đường Húc Nghiêu chợt chớp, nhìn bọn họ ăn ý lại thân mật mờ ám, lửa giận bốc cháy ngùn ngụt!

Đây là diễn phim truyền hình sao, cô cố ý, một lát là Thần Dật, một lát là Bạch Hạo Nhiên, tại sao bên cạnh cô luôn là người đàn ông khác!

Tầm mắt quét qua hai tay của Bạch Hạo Nhiên, một tay nắm tay cô, một tay cầm muối ăn. . . . . . Đây coi là gì, thoạt nhìn bọn họ giống như vợ chồng ân ái, mà anh, chỉ là kẻ đáng ghét!

"Hạ Hải Dụ. . . Tôi muốn nói chuyện một mình với cô!" một câu nói ngắn gọn, lại đã dùng hết sự chịu đựng cuối cùng của Đường Húc Nghiêu. Cũng là ranh giới cuối cùng của anh!

Giọng nói lạnh lùng, ở trong hành lang an tĩnh làm tầng trời thấp nổi dông.

Hạ Hải Dụ theo bản năng rụt vai một cái, mà trong nháy mắt kia cô run rẩy, Bạch Hạo Nhiên cầm tay cô thêm chặt hơn, mặc dù chẳng qua đây là một động tác nhỏ, nhưng vẫn bị Đường Húc Nghiêu bắt được.

Môi mỏng mím chặt, hơi thở lạnh lùng lan tràn bốn phía.

Đến tột cùng tình cảm bao nhiêu sâu đậm mới có thể ăn ý như vậy?

Khi anh còn không biết cô trong những năm kia, bọn họ đều là như vậy tâm ý hòa hợp sao?

Thần Dật đến trước anh, Bạch Hạo Nhiên thậm chí còn đến trước nhiều!

Tại sao người kia không phải là anh?

Dây cung lý trí, lần nữa đứt “phựt”!

Đường Húc Nghiêu chợt ngẩng đầu, khiêu khích nhìn Bạch Hạo Nhiên, "Cậu rất tò mò quan hệ giữa quan hệ tôi và Hải Dụ chứ?"

Không chút để ý lại mười phần thanh âm uy hiếp, thẳng tắp xuyên thấu màng nhĩ đến tận trái tim Hạ Hải Dụ, lòng đã sớm căng thẳng tim đập dồn dập.

"Đường Húc Nghiêu, anh câm mồm!"

Cô lập tức xông lên phía trước, dùng thân thể của mình ngăn trở Bạch Hạo Nhiên, thậm chí giang hai tay ra, giống như chim ưng bảo vệ gà con, mười phần ý muốn bảo hộ.

Hiển nhiên, Hạ Hải Dụ cũng không biết cử động của mình có ý vị thế nào, mà Đường Húc Nghiêu tuyệt đối không chịu nổi kích thích này!

Bởi vì chiều cao, anh thậm chí không cần đẩy cô, cứ như vậy qua không khí Bạch Hạo Nhiên, đôi mắt toát ra ánh mắt uy hiếp tuyệt đối.

Bạch Hạo Nhiên vươn mình, đem Hạ Hải Dụ kéo trở lại, lấy ưu thế hình thể bảo vệ cô ở phía sau, ngẩng đầu tiến lên chăm chú nhìn Đường Húc Nghiêu, "Đường tổng giám đốc, không bằng chỉ hai chúng ta nói chuyện một chút?"

Hạ Hải Dụ đại thất kinh, "Không, em trai Hạo Nhiên, không cần!"

Cô bắt được ống tay áo Bạch Hạo Nhiên, không tiếng động cầu khẩn, hai người hai mặt đối với nhau, trong ánh mắt của cô hắn thấy sự bàng hoàng, ở hai mắt của anh cô thấy được trìu mến.

Từ từ, từ từ. . . . . . Bạch Hạo Nhiên buông lỏng bả vai, làm ra nhượng bộ.

Hạ Hải Dụ sinh lòng cảm động, trong sinh mệnh luôn có một người như vậy, ở thời điểm cô bất lực nhất sẽ xuất hiện, thà để mình chịu uất ức cũng phải giúp cô giải quyết khó khăn, cho dù biết rõ cô có vấn đề, vẫn luôn mỉm cười nói không ngại, anh biết cô thích gì ghét gì, biết tất cả khuyết điểm của cô, cũng sẽ không làm khó cô —— người này, chính là em trai Hạo Nhiên!

Đường Húc Nghiêu nhìn bộ dạng bọn họ đưa mắt nhìn nhau, lửa giận trong hai tròng mắt càng lớn, lại một lần, chỉ vài giờ ngắn ngủn, anh lại một lần nhìn thấy cô cùng người đàn ông khác tình cảm chân thành đến thế!

Trán nổi gân xanh, trái tim cũng đau quá đỗi, nháy mắt trong đầu thoáng qua một tia ác ý!

Hạ Hải Dụ hơi hơi nghẹn ngào, lại cố đè tâm tình xuống, thẳng tắp sống lưng, đi tới trước mặt Đường Húc Nghiêu, "Đi thôi, chúng ta xuống lầu nói!"

Nói xong, Hạ Hải Dụ dẫn đầu đi xuống cầu thang thang, mà Đường Húc Nghiêu vẫn đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Anh khẽ nhếch môi, khóe miệng tản ra đường cong giễu cợt, tuy là mỉm cười, nhưng lại hiểm ác, "Hiện tại mới muốn một mình cùng tôi nói —— xin lỗi —— muộn, rồi !"

Hạ Hải Dụ ngơ ngác, trên mặt một mảnh ngạc nhiên.

Đường Húc Nghiêu dương như coi trời bằng vung, đáy mắt không có bất kỳ tâm tình gì, che giấu thật sâu tất cả, khiến người ta dao động!

Anh thậm chí cũng không nhìn cô, mà trực tiếp nhìn thẳng Bạch Hạo Nhiên, "Cậu cũng biết sự kiện tôi hiến tủy cho Hải Tinh, vậy cậu có biết cô ấy dùng gì để trao đổi với tôi hay không?"

Hạ Hải Dụ hít một hơi, anh ta muốn nói gì? Lặp lại chiêu cũ sao? Nói hết cho Thần Dật, sau lại muốn nói cho em trai Hạo Nhiên? Muốn nói cho người trên toàn thế giới sao?

Đến tột cùng là cô đắc tội gì với anh ta?

Tại sao anh ta muốn làm vậy hết lần này đến lần khác làm cô khó chịu?

Không, không thể, cô không thể mềm yếu nữa! Không thể để cho anh ta đắc ý!

Trong lồng ngực dâng lên một ngọn lửa cháy rừng rực, đôi tay nắm thành quyền, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, cố gắng trợn tròn mắt, không để cho nước mắt hèn yếu chảy ra ngoài, "Đường Húc Nghiêu, lần này không nhọc phiền anh, để tôi tự nói!"

"Tôi là dùng thân thể của mình trao đổi với anh, tôi đã làm người phụ nữ của anh, thế này. … được chưa?"

Đường Húc Nghiêu giật mình nhìn cô, đột nhiên xuất hiện biến hóa khiến lý trí của mình chợt lấy lại vài phần.

Cô cười lạnh nói, "Tốt lắm, tôi nói xong rồi, xin hỏi Đường tổng giám đốc, tôi có thể đi chưa, hẳn là có thể đi, tôi đã làm người phụ nữ của anh, nhưng đó là đã từng, đã sớm kết thúc!"

"Giao dịch giữa chúng ta, đã xong, hết thảy đều kết thúc!"

"Không còn có đã qua, cũng không có hiện tại, càng không có tương lai!"

Ngữ điệu thường thường,lại lạnh dọa người.

Đường Húc Nghiêu nhìn cô cố trấn định mình, hoàn toàn tỉnh ngộ, đến tột cùng anh đang làm gì? Anh tại sao muốn nói như vậy? Anh không muốn tổn thương cô, nhưng vì cái gì luôn là làm ra chuyện trái với ý chí của mình?

Cô nói giữa bọn họ không có quá khứ, làm sao có thể, giữa bọn họ có rất nhiều quá khứ, có một thời cười đùa, có một thời gây gổ, có một thời hóng gió, có. . . . . . có rất nhiều rất nhiều nữa...!

Cô nói bọn họ không có tương lai, nhưng anh lại rất muốn cùng cô cùng nhau có một tương lai!

Anh trăm phương ngàn kế mà mang cô tới bên cạnh mình, nhọc lòng sắp xếp xong xuôi cuộc hẹn hò ngày lễ tình nhân, chính là bên cạnh cô lúc là Thần Dật, sau là Bạch Hạo Nhiên. . . . . . Anh không thể tiếp nhận! Hoàn toàn không thể tiếp nhận!

Anh thật sự không cố ý tổn thương cô.

Muốn vì mình giải thích một chút, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.

Bọn họ nháo kịch đã hấp dẫn hàng xóm xung quanh, chăm chú xem trò, Hạ Hải Dụ chỉ cảm thấy da đầu tê dại, hai gò má nóng lên, mặt không thay đổi trở về phòng, mặc dù Bạch Hạo Nhiên đi bên cạnh, cô chỉ có thể cúi đầu ngày càng thấp, bởi vì, cô không còn thể diện để đối mặt với em trai Hạo Nhiên nữa rồi.

Ánh mắt Bạch Hạo có chút ủ dột, không còn thẳng thắn và sáng trong giống như ngày thường, lặng lẽ nhìn dáng vẻ chán nản của cô.

"Hải Dụ!" thời điểm cô sắp đưa lưng hoàn toàn về phía anh đóng cửa, anh chợt mở miệng gọi cô lại, cố định nói, "Hải Dụ, em không phải nói là muốn nấu mì cho anh mà, vào đi thôi, anh đói bụng!"

Hạ Hải Dụ hoảng hốt ngẩng đầu lên, có chút không dám tin nhìn Bạch Hạo Nhiên trước mặt, trong ánh mắt của anh thấy được sự chân thành tha thiết.

"Em trai Hạo Nhiên..”.

"Hải Dụ, em không cần giải thích gì với anh, anh không cần biết những chuyện kia, anh chỉ nhận định cảm thụ của mình!"

Bạch Hạo Nhiên hiểu khiến Hạ Hải Dụ cảm động đến muốn khóc.

Một bên này, Đường Húc Nghiêu nhìn Bạch Hạo Nhiên cùng Hạ Hải Dụ thâm tình khẩn thiết, lửa giận vẫn chưa hoàn toàn dập xuống lần nữa lại bùng cháy.

"Bạch Hạo Nhiên, học trường MIT nổi tiếng nhất, rất nhiều người muốn mà không được, cũng từng bảy lần liên tiếp đạt được chương trình nghiên cứu sinh ngành kỹ thuật hệ công trình học của nước Mỹ, là sinh viên Trung Quốc trong chuyên ngành điện tử công trình có thành tích tốt nhất từ trước tới nay, nhập học chưa tới nửa năm chỉ bằng phát minh hạng nhất lấy được toàn bộ điều kiên cao cấp nhất ở Mỹ... nhận định thật sự là một người rất ưu tú! Không biết một sinh viên xuất sắc như vậy, bỗng bị trường cho thôi học hoặc đuổi học, có thể là một tin tức mơi hay không đây?"

Uy hiếp!

"Đường Húc Nghiêu, anh muốn làm cái gì?" Hạ Hải Dụ căm phẫn, hét ầm lên, mặt đỏ rần.

"Không có gì, chỉ muốn chơi thử xem." Anh nói xong không chút để ý, lại đủ uy hiếp, "Em có biết hay không, quan hệ giữa giới học thuật cùng thương ở nước Mỹ, từ trước đến giờ luôn mật thiết, tôi có không ít người chủ chốt, chắc chắn sẽ có một hai người có thể giúp chút gì đó ."

Hạ Hải Dụ tức đến đỏ mắt, anh ta lại muốn dùng thủ đoạn hèn hạ này đối phó em trai Hạo Nhiên!

Đường Húc Nghiêu khinh miệt cười nhạt, thấy cô lo lắng vì người đàn ông khác như thế, không nhịn được hơn, tức giận, "Không cho cùng anh ta ăn cơm cùng nhau, nếu không, tôi sẽ giúp em thấy được tình huống em không muốn thấy nhất!"

"Anh. . . . ."

Bạch Hạo Nhiên kéo Hạ Hải Dụ trở lại, "Hải Dụ, em không cần để ý tới những thứ này."

Sau đó, anh quay mặt nhìn về phía Đường Húc Nghiêu, ánh mắt mang theo một tia khinh thường, "Đường tổng giám đốc, là tôi đánh giá cao anh, thì ra anh và những người khác không có gì không giống nhau, anh cứ nghĩ bất kì thủ đoạn nào, anh muốn làm gì, cũng xin cứ tự nhiên, tôi mỏi mắt mong chờ!"

"Cuối cùng, tôi báo cho anh, tôi thích Hải Dụ đã lâu rồi, lúc anh còn chưa biết cô ấy là ai tôi đã thích cô ấy, bất luận cô ấy và anh đã từng như thế nào, cũng sẽ không ảnh hưởng địa vị cô ấy ở trong lòng tôi . . . . tôi còn thích cô ấy, tôi sẽ vẫn thích cô ấy, vĩnh viễn thích cô ấy!"

Tuyên bố ra, khiến tất cả mọi người đều rung động, bao gồm cả Hạ Hải Dụ.

"Hải Dụ, chúng ta đi vào!" Bạch Hạo Nhiên dùng sức đẩy Hạ Hải Dụ vào phòng.

Đường Húc Nghiêu đứng tại chỗ, nhìn cửa trước mắt khép lại, một mảnh u ám trên mặt.

Điện thoại di động trong túi bỗng vang lên, là Thiệu Hành, "Nghiêu, kĩ sư thiết kế Paul đến NewYork, cậu nhờ anh ta thiết kế chiếc nhẫn đã hoàn thành rồi."

"Nhẫn?" Đường Húc Nghiêu tịch mịch nói, "Không cần, đã không cần."

Bởi vì, đến tay của cô anh cũng dắt không tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.