Mà Hạ Hải Dụ hận không che được lỗ tai của mình, chặn âm thanh làm phiền
người khác kia, nhưng nó tự như cố tình cùng cô đối nghịch, giống như
không mở cửa, anh ta liền thề không bỏ qua.
Rốt cuộc, nhẫn nại đã đến cực hạn!
"Ầm" đứng lên, chạy về phía cửa, tức giận mở cửa, "Đường Húc Nghiêu, anh xong chưa? Anh tới làm gì?"
Ngoài cửa, mặt Bạch Hạo Nhiên kinh ngạc.
Mặt Hạ Hải Dụ cũng đồng dạng là kinh ngạc, "Hạo, em trai Hạo Nhiên. . . . Tại sao là cậu. . . . "
"Hải Dụ, em có sao không, anh gọi điện thoại cho em rất nhưng đều là tắt
máy, nên gọi đến điện thoại phòng em, bạn cùng phòng cũng nói em đi
vắng. . .Sắc mặt em xem ra không tốt lắm, có phải đã xảy ra chuyện gì
hay không?"
"Không có không có, chuyện gì cũng không có." Hạ Hải
Dụ cố gắng nâng khóe miệng lên, bảo trì mỉm cười, nhường chỗ đẩy người,
"Em trai Hạo Nhiên, vào đi!"
"Ừ."
Vân Tiểu Tiểu nhíu mày, đây là chuyện gì, lúc này lại là Bạch Hạo Nhiên!
Trăm mối vẫn không có cách giải, nhưng cô rất cao hứng, Bạch Hạo Nhiên đến, cô nên lánh đi!
"Ừ, chúng ta mới vừa chúng ta nói trong điện thoại, được rồi, tôi đem Hải Dụ giao cho cậu an ủi, bye bye!"
Nói xong, hướng về phía Hạ Hải Dụ làm mặt quỷ, "Hải Dụ, mình đi shop¬ping, các cậu cứ từ từ nói chuyện tự!"
"Tiểu Tiểu. . . . . Tiểu Tiểu. . . . . ." Hạ Hải Dụ liên tục kêu hai tiếng
tuy nhiên cũng không kêu được bạn cùng phòng trở về, "Ầm" một tiếng, kết quả cửa đóng lại.
Không có Vân Tiểu Tiểu, trong phòng lập tức trở nên an tĩnh lại.
Hạ Hải Dụ hơi câu nệ, "Em trai Hạo Nhiên, trước tiên ngồi xuống, tôi đi rót cốc nước cho cậu."
"Không cần, Hải Dụ!" Bạch Hạo Nhiên gọi cô lại, rất đau lòng khi thấy cô tiều
tụy, nhỏ giọng nói, "Hải Dụ, anh không khát, em khỏi bận rộn, chúng ta
ngồi xuống nói chuyện được không?"
"Được." Hạ Hải Dụ nhẹ nhàng trả lời, ngồi vào ghế sa lon.
Bạch Hạo Nhiên ngồi ở đối diện, nhìn cô khóc hồng cả mắt, "Hải Dụ, anh nghe
Tiểu Tiểu nói rồi, tâm tình em không tốt lắm, còn khóc rất lợi hại, nhất định đã xảy ra chuyện, em có thể nói với anh không?"
Hạ Hải Dụ cắn môi, im lặng không lên tiếng.
Không phải cô không muốn nói, mà là cô không có biện pháp nói.
Cô không thể nói cho em trai Hạo Nhiên, không thể nói cho anh biết cô đã
từng bán mình, trước khi anh chưa thổ lộ với cô, ở trong lòng cô, anh và Hải Tinh là không có gì khác biệt, bọn họ đều là người thân của cô, cô
không thể để anh biết sự kiện kia cũng như không thể để Hải Tinh biết!
Mà bây giờ, em trai Hạo Nhiên nói anh thích cô, cô càng thêm không thể cho anh biết! Bởi vì cô cự tuyệt anh, đã tổn thương anh một lần rồi, không
thể lần nữa làm tổn thương anh!
Lần này, cùng tình huống trong
nhà hàng bất đồng, Thần Dật biết cô cùng Đường Húc Nghiêu làm mấy chuyện kia cô cảm thấy khó chịu, nhưng nếu như em trai Hạo Nhiên biết, cô cảm
thấy mình là một tội nhân.
Coi như cô ích kỷ đi, cô không muốn tâm tình đau khổ, càng không muốn em trai Hạo Nhiên chịu đả kích như vậy.
Trong cuộc đời một trong những chuyện khó khăn nhất, chính là trong lòng muốn nói lại không thể nói.
Ngước mắt, cô nhìn thẳng vào mắt Bạch Hạo Nhiên, nói xin lỗi, "Thật xin lỗi,
tôi không thể nói. . . . . . thật không thể nói. . . . . ."
Trái
tim Bạch Hạo nồng độ thương tiếc, cô vốn là như vậy, thói quen một mình
đối mặt khó khăn, trước kia ở trong nước, anh tôn trọng lựa chọn của cô, bây giờ là ở nước ngoài, cô ngước mắt không quen, anh làm sao có thể
thấy cô tiếp tục như thế.
"Hải Dụ, ngay cả anh cũng không thể nói ra?"
Hạ Hải Dụ ẩn nhẫn, em trai Hạo Nhiên, cũng bởi vì là cậu, cho nên mới càng không thể nói!
Khi muốn khóc, nhắm mắt lại không để cho lệ rơi; lúc đau lòng, tìm một chỗ
lẳng lặng ngây người, tự nói với mình phải kiên cường; thời gian khổ sở, ngụy trang mình cười với người khác; thời điểm mất mát, cười tự nhủ
không có chuyện gì; khi thất bại, mặc dù vô lực cũng phải bò dậy, nói
cho người khác biết tôi rất kiên cường.
Bạch Hạo Nhiên khẽ thở dài một hơi, anh làm sao không nhìn ra cô đang che
giấu, nhưng anh chỉ có thể làm bộ như…như không có chuyện gì xảy ra.
Mới vừa mở cửa, cô kêu tên Đường Húc Nghiêu, cô khổ sở đau lòng, nhất định đều là bởi vì người đàn ông đó!
Nhớ tới tình hình lần đầu tiên anh và Đường Húc Nghiêu chạm mặt, người đàn
ông kia bẩm sinh khí chất Vương giả, anh đã biết đó không phải là người
thường.
Có lẽ lúc ấy bởi vì trời quá tối, có lẽ là anh lừa mình
dối người, không có ngẫm nghĩ, chỉ đơn thuần tin đó là người hiến tủy
cho Hải Tinh.
Rồi, mấy ngày sau, dựa vào báo, tạp chí, TV,
internet các hãng truyền thông thấy được Đường Húc Nghiêu, anh giật mình biết được đó chính là đại danh đỉnh đỉnh Đường thiếu gia.
Trước kia cũng là biết anh ta, chẳng qua là không liên tưởng được anh ta và Hải Dụ ở chung một chỗ.
Nếu như chính Hải Dụ không nói ra, anh cũng sẽ không loạn tưởng, cái gì cũng không tin.
Bây giờ, hiển nhiên cô còn chưa nghĩ nói cho anh biết, OK, vậy anh cũng không hỏi, chỉ cần cô tốt, là đủ rồi!
Yêu một người, chỉ yêu là không đủ, nhất định phải hiểu cô ấy: cô ấy muốn
cậy mạnh trong nhu nhược, phải cho cô ấy chỗ dựa tinh thần; cô ấy muốn
trong vui sướng ưu thương, phải che chở tâm hồn cô ấy; cô ấy muốn đến
phương nào, thì sẽ đi cùng cô ấy .
Có lúc, quên lãng, là giải thoát tốt nhất; có lúc, trầm mặc, cũng tốt hơn nói ra.
Bạch Hạo Nhiên giương môi cao lên, cười yếu đuối, dịu dàng như nước, "Tốt
lắm, Hải Dụ, chuyện đã qua hãy để nó qua đi, nhưng em phải đáp ứng anh,
không thể khóc nữa! Biết không, măt của em vừa đỏ vừa sưng, không đẹp!"
Hạ Hải Dụ sửng sốt, giơ tay lên sờ sờ mặt mình, "Rất xấu à?"
"Xấu chết rồi!" Bạch Hạo Nhiên cố ý nói rất khoa trương, làm ra biểu tình
rất ghét bỏ, nhưng kỳ thật trong lòng anh, cô biến thành cái dạng gì,
đều là đẹp nhất .
“Thế tôi. . . . . . Tôi đi rửa mặt!"
Bạch Hạo Nhiên nhìn Hạ Hải Dụ vọt vào phòng tắm, đường cong trên mặt cuối cùng ngã xuống.
Trước bồn rửa tay, Hạ Hải Dụ soi gương ngây ngô ngắm mình, từng lần một luyện tập mỉm cười.
Cho dù cuộc sống có một ngàn lý do làm cho mình khóc, mình cũng phải tìm
một lý do để cho mình cười, bởi vì chính cuộc sống này, điều chúng ta có thể làm chỉ là mạnh mẽ hơn!
Hạ Hải Dụ, cố lên!
Hít một hơi thật sâu, xoay người, trở về phòng khách.
Ùng ục. . . . . . Ùng ục. . . . .
Bụng Hạ Hải Dụ không đúng lúc kêu ra tiếng, mặt của cô vọt đỏ lên.
"Á. . . .em trai Hạo Nhiên, buổi tối tôi còn chưa ăn cơm, tôi đi nấu mì, cậu ăn một chút với tôi nhé?"
"Được!"
Hạ Hải Dụ bước nhanh chân vào phòng bếp, tâm tình hình như khôi phục rất nhiều, ít nhất ngoài mặt là dạng ấy.
"A, hết muối rồi!" thanh âm ảo não từ phòng bếp bay tới.
Bạch Hạo Nhiên đứng lên, "Hải Dụ, anh xuống lầu mua, rất nhanh!"
“Được, ra cửa quẹo trái có một cửa hàng tiện lợi, một đồng tiền nhé, không cần mua loại đắt đâu!" Nói một mạch.
Bạch Hạo Nhiên không nhịn được buồn cười, "Đã biết!"
Thật ra thì, đây chính là cuộc sống anh muốn——
Muốn một căn nhà nhỏ, cô làm cô vợ nhỏ của anh, cùng nhau cầm giỏ đi chợ,
xuyên qua cái hẻm nhỏ trước cửa, sau khi ăn xong không cần cô phải rửa
dĩa, nhưng cô phải phụ trách lau bàn, lại muốn có một đứa bé nhỏ béo
mập, đáng yêu, chờ anh râu dài tóc bạc, ngồi lên trên ghế, nhớ lại cuộc
đời tốt đẹp đã qua, luôn có cô mỹ lệ như hoa bên cạnh.
Hạnh phúc, thật ra chỉ đơn giản thế thôi.
◎◎◎
Hạ Hải Dụ đang bày bát đũa, chợt nghe thấy chuông cửa, liền chạy ra cửa.
Cho là Bạch Hạo Nhiên mua được muối và trở lại, cô hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, lập tức mở ra cửa, nhưng người xuất hiện ở trước mặt là —— Đường Húc Nghiêu.
Ngước mắt chớp một cái, cô chợt giật mình.
Thời gian như dừng lại, không khí cũng như ngưng lưu động.
Khuôn mặt Hạ Hải Dụ tái nhợt, cứng đờ tại chỗ. . . . . .