Tổng Giám Đốc Con Được Mẹ Trộm Đi

Chương 52: Chương 52: ÂM MƯU




"Cho, cho tôi, tôi...tôi sẽ cố gắng lấy được bản kế hoạch kia, mau cho tôi, nhanh, nhanh, tôi không chịu nổi."

Người phụ nữ ôm cổ người đàn ông thể hiện sự đói khát vô cùng, người đàn ông ngắm nghía một lúc rồi lập tức dùng tay đoạt lấy thân thể dưới thân mình, thân thể của người phụ nữ giống như muốn nổ tung, cô thật khó chịu, cần đàn ông, cô rất cần hắn. . . . . .

"Tôi lại cho cô thời gian ba ngày, nếu như qua thời gian ba ngày mà cô còn chưa lấy được bản kế hoạch kia thì tôi lập tức ném cô cho một đám đàn ông đùa bỡn, một bên đùa bỡn chết cô, một bên dùng dao cắt đi từng thớ thịt trên người cô cho chó ăn. A Đường, tới thỏa mãn cho cô ta."

Người đàn ông đẩy cô gái ra, dùng khăn giấy lau sạch sẽ ngón tay của mình, hắn 'hừ' một tiếng khinh thường, sau đó ra lệnh cho một người đứng sau lưng mình là một người đàn ông da đen vóc đang to lớn tiến lên bồi người phụ nữ kia lên giường.

"A. . . . . ."

Thời khắc người phụ nữ bị người đàn ông da đen kia đoạt lấy thì lớn tiếng kêu rên.

Kích tình đi qua, những người đàn ông kia đều lần lượt rời đi, lúc rời đi trên mặt họ đều mang bộ mặt khinh miệt vô tình và tiếng cười lãnh khốc chết người.

"Làm thế nào, ba ngày, chỉ có thời gian ba ngày thì mình làm sao có thể lấy được bản kế hoạch kia, lại còn lão già Tần gia đáng chết kia, hiện tại công ty đều do Tần Trác Luân quản lý, ông ta còn đến xen vào việc của người khác làm cái gì, còn ngây ngô ở đó nhiều ngày như thế, càng đáng ghét hơn chính là ông ta còn gọi Tần Trác Luân tới công ty đi làm, phải làm thế nào đây, sau khi Tần Trác Luân đi làm lại thì về sau mình muốn đến trộm bản kế hoạch kia thì càng giống mò kim đáy biển hơn, còn nếu như mình không ăn trộm được, thì lập tức sẽ bị những người đó cho. . . . . ."

Người phụ nữ từ trên giường bước xuống, nhặt quần áo trên sàn nhà của mình mặc vào, đầu óc của cô đang rất loạn, cô phải làm sao mới có được bản kế hoạch kia đây?

Tần Trác Luân giống như rất mê luyến một người phụ nữ, mà người phụ nữ kia, họ Tô, là Tô Thiển Hạ đúng, mình phải tìm được cô ta, có lẽ có thể lợi dụng cô ta đến giúp mình lấy bản kế hoạch kia.

*

Biệt thự bờ biển

Trong lòng Thiển Hạ bỗng nhiên có một dự cảm xấu.

Cô nhất quyết cự tuyệt lời mời dự vũ hội của đám trai đẹp, sau đó trở lại phòng 909 của mình, sau khi tắm rửa xong và mặc một bộ quần áo sạch sẽ, cô ngồi ở trên giường giơ tấm khăn lụa màu xanh dương nhạt kia về phía ánh sáng ngoài cửa sổ để nhìn nó thật cẩn thận.

"Ngoài hai chữ "Trác Luân" bên trong tên thì còn có một chữ "Hứa", hẳn không phải là tên đi, vậy là họ sao?"

Thiển Hạ tỉ mỉ phân tích ý nghĩa của cụm từ này là như thế nào?

Họ Hứa, họ Hứa, ngược lại cô lại biết một người họ Hứa, cô ấy là huấn luyện viên thể dục của trung tâm thẩm mỹ mà Điềm Điềm là hội viên, đã đóng chung một quảng cáo với Hoả Viêm Diệu, cô còn nghe Điềm Điềm nói cô ấy còn có một người bạn trai rất tốt.

Chẳng lẽ đồng thời cô ấy lại có dây dưa tình cảm tình lữ với Tần Trác Luân sao?

Hay có lẽ là do cô đã suy nghĩ quá nhiều, đây chỉ là một việc trùng hợp thôi, mà cô ấy cũng chỉ vừa khéo cùng họ Hứa mà thôi.

‘Cốc cốc . . . . . ’

Lúc Thiển Hạ đang tập trung dụng tâm suy nghĩ thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa.

"Tiểu thư, bữa trưa của cô, xin mở cửa để tôi đưa bữa trưa vào cho cô."

Thiển Hạ còn chưa lên tiếng trả lời thì người ngoài cửa đã nói vọng vào.

Mà người phục vụ kia làm sao lại biết cô đang ở trong phòng?

Nghĩ kỹ lại cũng không cảm thấy kỳ quái, bởi vì là nhân viên phục vụ thì dĩ nhiên biết cô ở trong phòng, nghĩ như vậy, Thiển Hạ lập tức đi xuống giường mở cửa.

Nhưng không ngờ người đứng ngoài cửa không phải là nhân viên phục vụ, mà là cô thư ký xinh đẹp Vũ Tình của Tần Trác Luân.

"Tại sao là cô, tại sao cô lại giả trang làm nhân viên phục vụ tới tìm tôi, làm thế nào cô biết tôi ở nơi này?"

Thiển Hạ không có nhường đường mà cứ đứng ở bên trong cửa hỏi Vũ Tình.

"Tô tiểu thư, xin hãy cứu tôi... Tôi đã phạm sai lầm, hiện tại chỉ có cô mới có thể cứu được tôi thôi, tôi quỳ xuống cầu xin cô."

Vũ Tình đặt khay đựng bữa trưa xuống sàn nhà cạnh cửa, sau đó cô quỳ xuống trước mặt Thiển Hạ, nước mắt thật đúng là nói đến là đến, cô vừa quỳ xuống thì nước mặt lập tức chảy ra, cũng thật không biết đây là khóc thật hay khóc giả nữa.

"Phạm sai lầm, tôi nghe không hiểu, cô phạm sai lầm thì có quan hệ gì tới tôi, tôi nghĩ là tôi không giúp được cô đâu...nên cô đi đi thôi."

Nói xong Thiển Hạ xoay người muốn đóng cửa nhưng Vũ Tình lại gắt gao nắm chặt cánh cửa, khiến động tác đóng cửa của cô cũng đè lên tay Vũ Tình.

"Van cầu cô, Tô tiểu thư, van cầu cô nghe tôi nói hết đã, sau khi nghe xong nếu như cô vẫn không nguyện ý muốn giúp tôi thì tôi sẽ đi, cũng sẽ không quấy rầy cô nữa."

Vũ Tình càng nói càng đau lòng, khóc càng thêm thê thảm đến nỗi Thiển Hạ cũng không nỡ nhìn. Nếu như là Vũ Tình đang diễn trò, vậy thì cũng quá giống như thật rồi.

"Được rồi, cô đi vào rồi lại nói, cứ quỳ gối ở chỗ này thật sự khó coi."

Thiển Hạ mềm lòng rồi, nhìn tay Vũ Tình bị thương, lại khóc thành như vậy, cô thật đúng là không cách nào độc ác đuổi Vũ Tình đi được, vả lại cũng muốn nghe Vũ Tình muốn nói chuyện gì.

"Tôi... nhà tôi có một người em trai, còn có cha mẹ tôi, năm ngoái cha mẹ tôi vừa thoát khỏi một trận tai nạn xe, hiện tại đều nằm liệt giường ở nhà, mà em trai tôi lại mới học trung học, trong nhà còn có một lão gia gia, tất cả gia đình đều dựa vào công việc làm thư ký này của tôi để kiếm tiền nuôi gia đình. Nhưng nửa tháng trước, tổng giám đốc không biết vì chuyện gì lại mặc kệ chuyện của công ty, khiến cho Tần tiên sinh là cha của tổng giám đốc phải tới công ty quản lý, sau đó phân phó cho tôi phải soạn ra một bản kế hoạch có liên quan tới việc thu mua dãy biệt thự mới, mà tôi chỉ là một thư ký bé nhỏ, tổng giám đốc muốn tôi làm cái gì thì tôi phải làm cái đó. Sau đó tôi bỏ ra rất nhiều ngày đi sưu tập tài liệu mới làm ra được bản kế hoạch này, nhưng ngày hôm qua khi tổng giám đốc trở lại, lúc xem qua thì lập tức phát hiện sai sót của tôi, bởi vì việc tôi làm sai có thể dẫn đến kế hoạch thu mua này bị thất bại, sẽ tổn thất khoảng mười tỷ, tôi biết rõ mình đã gây ra họa lớn, mà hiện tại chỉ cần cầm được bản kế hoạch kia về để tôi chỉnh sửa lại một chút thì chuyện sẽ có chuyển biến tốt, nhưng tổng giám đốc lại không chịu để tôi lấy bản kế hoạch kia trở về nên nhất định là muốn sa thải tôi rồi, Tô tiểu thư, tôi không thể không có phần công tác này, nếu không có phần công tác này thì em trai tôi cũng không thể đi học, cha mẹ và bà nội của tôi cũng không sống được, cả nhà chúng tôi đều phải chết đói, van cầu cô giúp tôi, van cầu cô - Tô tiểu thư. . . . . ."

Vũ Tình vừa nói vừa chảy nước mắt ràn rụa làm cho người khác không thể không tin tưởng lời của cô được..., mà Tô Thiển Hạ cũng cảm thấy thật khó khăn, suy nghĩ thật kỹ, bản thân cô có muốn đồng ý giúp đỡ Vũ Tình hay không, rồi làm cách nào giúp cô ấy trộm bản kế hoạch sai sót kia ra đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.