Trên đời này, cai hoàn trả nợ chỉ là một cái vòng luẩn quẩn, thiếu nợ thì đến cuối cùng cũng phải trả, câu nói của Mai Linh, làm cho Tường Vi nhớ đến chuyện không vui của bốn năm về trước.
Hắc quản gia chết ngoài ý muốn, làm lòng cô áy náy suốt bốn năm, bốn năm, cô đều không chạm vào một quả táo, thậm chí có lúc vào ban đêm trời mưa sét đánh, cô sẽ từ trong mơ giật mình tỉnh giấc, thật lâu không thể ngủ yên!
Cho đến buổi sáng ngày hôm nay, con mắt cực to của Mai Linh gắt gao dừng lại ở cô, lại để cho ngực Tường Vi khẽ run, tựa như nhìn thấy hình bóng Hắc quản gia năm đó.
“Là cô hại chết bác trai, cho nên tôi biết tên cô là Tường Vi.”
Giọng điệu của Mai Linh tương đối nguội lạnh, ánh mắt lại hùng hổ dọa người, Tường Vi xuyên qua mái tóc, can đảm mà nhìn làn da ngăm đen của Mai Linh một cái, cúi thấp lẩm bẩm: “Thật xin lỗi...”
“Hừ!” Từ lỗ mũi Mai Linh hừ lạnh, ánh mắt khinh thường nhìn nhìn tóc dài che mặt của Tường Vi, “Nếu xin lỗi có tác dụng, bác trai của tôi có thể sống lại sao?”
Tài xế A Hải vừa lái xe, một bê lại lẳng lặng nghe hai cô bé nói chuyện, bất đắc dĩ mà thở dài, năm đó cái chết của Hắc quản gia đã dâng trào sóng gió không nhỏ, tuy chỉ là ngoài ý muốn, nhưng hầu như tất cả mọi người đều cho rằng quả táo của Tường Vi tiểu thư hại đã chết Hắc quản gia.
Tường Vi lúng túng mà lắc đầu, cô cũng biết ba chữ thực xin lỗi của mình chỉ là vô dụng, cô hiểu cảm giác mất đi người thân, cho nên trước mặt Mai Linh, cô càng thêm tự trách cùng áy náy.
Mai Linh lạnh nhạt nhìn Tường Vi lui người lại góc cửa sổ xe, liếc nhìn cặp sách Tường Vi đang ôm chặt trong tay, không nói một lời đã ngang ngược mà cướp về tay mình, môi dày mở ra nói: “Cặp sách này thật là đẹp quá! Tôi thích nhất là gấu Winny!”
Tường Vi nhìn bàn tay trống trơn, cái túi sách kia... là cô làm tại phòng làm bánh ngọt kiếm được tiền, tiết kiệm rất lâu mới mua về được. Tại Hắc gia, cô chưa bao giờ hi vọng xa vời có thể nhận được một hào(đơn vị tiền =1/10 của đồng) , chỉ cần có ngói che đầu, có cơm ăn no, và cả tình cờ nhìn thấy Hắc tiên sinh, cho dù là bóng lưng ở rất xa, cô cũng thấy đủ rồi!
Nhưng.....nhớ tới Hắc quản gia, Tường Vi cố nén chua xót trong mũi, nhỏ giọng mà nói với Mai Linh: “Nếu cậu đã thích, mình sẽ tặng cho cậu.”
Mai Linh nhếch khóe miệng, lấy túi sách vải bạc màu nâu đeo trên lưng đưa cho Tường Vi: “Cặp của tôi cho cô, đây chính là cặp sách đắt tiền nhất chỗ tôi ở đấy!”
Mai Linh thật đúng là may mắn, cô ta ở nông thôn làm sao mua được cặp sách đẹp như của Tường Vi?
Vẫn đều nghe bố nói, bác rể làm việc trong tòa thành giàu có, Mai Linh thật vất vả đợi đến năm cô ta mười lăm tuổi, đúng lúc bố qua đời, cô ta mới có cơ hội gặp dì , cuối cùng cũng được đến tòa thành màu đen giống như lâu đài trong thần thoại này, nói cái gì cũng sẽ không trở về quê! Cô ta muốn giống như tiểu thư giàu có sống một cuộc sống phú quý! (van:con điên, nằm đấy mà mơ!)
“Cảm ơn.” Tường Vi ôn thuần gật đầu, nhận lấy cặp sách vải bạc màu nâu trong tay Mai Linh, lưu luyến không rời mà liếc trộm cặp sách gấu Winny cô mới mua, chào tạm biệt, Winny nhỏ.
Mai Linh vui mừng rạo rực đeo cặp sách quay trái quay phải, cũng may là trong cặp sách của Sắc Vi không có cái gì lại lọt vào mắt xanh của cô ta, hai người cứ thế đem túi sách đổi cho nhau.
“Có điều là, tôi sẽ không cũng cảm ơn cô.” Bỗng chốc, Mai Linh nghiêng đầu sang chỗ khác, vẻ mặt nghiêm túc lạ thường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tường Vi, một cái chớp mắt cũng không chớp – –
“Nếu đã biết bác trai tôi không thể sống lại, vậy thì đời này kiếp này, cô phải hoàn trả lại, sớm muộn gì cũng phải hoàn trả hết, hiểu chưa? Hắc Tường Vi!”
Trong lòng Tường Vi xiết chặt, không dám nhìn ánh mắt vênh váo đang chăm chăm nhìn mình, chỉ là theo thói gật đầu, cái hiểu cái không.
Nhưng mà, cô vẫn không quen người ta gọi cô là Hắc Tường Vi, cô từ đầu đến cuối đều nhớ rõ mình họ Thẩm...
Bỗng dưng, trong đầu lại hiện lên thân thể cao lớn đứng sừng sững trong bể bơi, Hắc....hắn họ Hắc...., cô phát hiện mình đã thích cái họ này thật sâu!